Logo
Trang chủ

Chương 94:  Cửu Thiên Lôi Trận

Đọc to

Hai mươi linh ấn?

Lôi Âm thân hình chấn động, đôi mắt phượng xiêu liêu nhìn chằm chằm hai mươi đạo linh ấn lơ lửng trên đầu ngón tay Mục Trần, trong lòng một mảnh phức tạp khó tả. Số lượng linh ấn thế này, e rằng đã đạt đến đỉnh phong Linh Trận Sư cấp Một. Nàng tự phụ thiên phú học tập linh trận hơn người, nhưng so với Mục Trần, chẳng khác nào cây non so với đại thụ.

Mục Trần không mấy để ý đến biểu hiện của Lôi Âm, tâm thần đã hoàn toàn chìm đắm vào linh trận, cẩn thận ngưng tụ và ổn định hai mươi đạo linh ấn. Đầu ngón tay khẽ búng, hai mươi linh ấn liền hòa tan vào không khí.

"Rẹt rẹt..."

Linh ấn tan biến, những tia linh lực bắn phá tứ tung, vẽ nên một trận đồ phức tạp sáng rực trước mặt hắn. Mục Trần lần nữa tiến vào trạng thái Tâm Trận, điều khiển những tia linh lực đan xen vào nhau một cách tinh diệu.

Hắn đang bố trí, chính là trận đồ mạnh nhất mà Ôn Linh đã truyền thụ cho hắn vài ngày trước, uy lực có thể sánh ngang với Linh Trận cấp Hai: Cửu Thiên Lôi Trận. Nhờ vào trạng thái Tâm Trận, hắn mới miễn cưỡng có thể bố trí được linh trận này. Nhưng trong tình thế cấp bách, hắn không còn tâm trí lo lắng nhiều, bất kể thành bại, cũng phải liều một phen.

Mục Trần ổn định tâm thần, hai tay không ngừng biến hóa, mười ngón tay như bướm lượn hoa bay, tạo thành những quỹ đạo huyền ảo, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Lôi Âm nhìn bộ dáng chuyên chú của Mục Trần, ánh mắt càng thêm nghiêm trọng. Xem ra hắn cũng không quá thành thạo khi bố trí linh trận này. Việc quan trọng nhất bây giờ là bảo vệ hắn, tuyệt đối không để hắn bị quấy nhiễu trước khi linh trận hoàn thành. Nếu linh trận phản phệ, hậu quả sẽ khôn lường.

Trên đỉnh núi, binh sĩ hai bên liều chết xông pha, linh lực bùng nổ loạn xạ, tiếng chém giết vang vọng, chấn động cả một vùng.

Thời gian từng chút trôi qua, mồ hôi trên trán Mục Trần càng lúc càng nhiều, khuôn mặt tuấn tú càng thêm nghiêm nghị, nhưng Lôi Âm lại cảm thấy an tâm hơn, bởi vì dao động kỳ lạ trước đó không hề có dấu hiệu hỗn loạn, mà ngược lại càng thêm hùng hậu.

"Rẹt rẹt..."

Trước mặt Mục Trần, gió bỗng nổi lên dữ dội, không khí như sôi trào, ngân quang rực rỡ bắt đầu xuất hiện.

Ngân quang chậm rãi ngưng tụ, loáng thoáng hình thành một quang trận ước chừng hơn mười trượng. Bên trong quang trận, lôi điện xẹt ngang dọc, tiếng nổ trầm trầm vang vọng.

Sự xuất hiện đột ngột của trận pháp với dao động linh lực cường hãn khiến mọi người kinh hãi, ánh mắt không tự chủ dồn về nơi phát ra sự nguy hiểm, phát hiện ra linh trận phức tạp màu bạc kia.

"Linh lực mạnh quá!"

Binh sĩ hai bên nhìn vào lôi điện tán phát, cảm nhận linh lực mênh mông đang chuyển động, gương mặt ai nấy đều hoảng sợ. Linh lực cường độ này, dường như có thể gây tổn thương cho cả cường giả Thần Phách Cảnh!

"Ngăn hắn lại! Hắn đang bố trí linh trận!"

Liễu Minh đã lui về phe mình, nhìn thấy cảnh tượng này liền hoảng hốt quát lên.

Linh lực dao động mạnh mẽ như vậy, hiển nhiên Mục Trần đang bố trí một linh trận vô cùng lợi hại. Nếu hắn thành công, các cường giả Thần Phách Cảnh của phe ta sẽ phải đối diện với một mối nguy hiểm lớn.

Tinh anh Liễu Vực nghe tiếng quát của Liễu Minh, liều mạng bỏ qua đối thủ mà lao thẳng về phía Mục Trần. Bất quá, xung quanh hắn hiện tại có rất nhiều người của Mục Vực và Cửu Long Trại bảo vệ, khiến bọn họ xông lên được một chút thì không thể tiến thêm được nữa.

"Grừ!"

Liễu Minh thấy thế, giận dữ gầm lên, thân hình nhanh chóng phóng ra, linh lực vừa hồi phục liền thúc giục đến cực hạn, thế như chẻ tre xé tan phòng tuyến bảo vệ. Hiện tại cao thủ đều kiềm chế lẫn nhau, những người bảo vệ Mục Trần không phải là đối thủ của hắn, muốn ngăn cản hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.

"Dừng lại cho ta!"

Lôi Âm nhìn thấy Liễu Minh đang thẳng tiến lao tới, mày liễu dựng ngược, bàn tay nhỏ nhắn ngưng tụ ra một đạo linh ấn, bất chợt chém ra. Không khí trước mặt dao động kịch liệt, hóa thành một linh trận màu lam tỏa hàn khí lạnh lẽo.

"Băng Xà Trận!"

Linh trận màu băng lam phát tán hàn khí bức người, vài con băng mãng to lớn đột nhiên lao tới quấn lấy Liễu Minh.

"Lại là Linh Trận Sư?"

Liễu Minh nhìn thấy cảnh tượng này thì càng thêm biến sắc, bất quá hắn nhanh chóng nhận ra, cô gái Linh Trận Sư này bố trí ra linh trận không được mạnh mẽ như Mục Trần.

Nhận thấy năng lực của đối phương, Liễu Minh lạnh lùng nắm chặt tay, tung ra một quyền đầy uy lực, quyền phong thét gào trực tiếp chấn nát băng mãng thành vụn băng.

Lôi Âm sắc mặt tái mét, cắn răng thúc giục linh lực trong người, tiếp tục điều khiển linh trận tấn công, hòng ngăn cản Liễu Minh tiếp cận.

"Bang bang bang!"

Bị nàng ngăn cản, Liễu Minh bị chậm lại không ít, nhưng vẫn một đường băng băng tiến tới, chỉ vài phút đã cách Lôi Âm còn chưa đến một trượng.

"Xú nha đầu, chết đi cho ta!"

Liễu Minh sát khí bạo tăng, trảo phong như điện, kình phong sắc bén không chút lưu tình vồ tới, định chộp vào cái cổ trắng ngần của Lôi Âm, nhất quyết ra tay tàn độc hủy đi đóa hoa nhỏ.

Lôi Âm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dữ tợn của Liễu Minh đang hung hăng lao tới, nét mặt tái mét nhưng vẫn kiên cường, thà chết không lùi, vận chuyển linh lực trong người liều mạng với hắn.

"Chết!"

Liễu Minh thấy Lôi Âm muốn liều mạng, nhe răng cười. Nếu để nàng có khoảng cách thi triển linh trận mạnh hơn, còn có thể tạo thành trở ngại đáng lo ngại cho hắn, nhưng nếu cận chiến áp sát, trong ba chiêu chắc chắn sẽ lấy mạng được nàng!

Bất quá, ngay khi Liễu Minh ra tay sát thủ, phía sau Lôi Âm đột ngột ngân quang rực rỡ bùng nổ, tiếng sấm rền vang vọng, cùng với linh lực cuồng bạo dao động, hóa thành lôi điện xẹt ra, thẳng mặt Liễu Minh bạo dũng lao tới.

Bị lôi điện thình lình tấn công, Liễu Minh sắc mặt đại biến, vội vàng điều động linh lực, tạo thành một màn hào quang phòng ngự trước người.

"Đùng!"

Không một giây do dự, tia sét hung hãn đánh vào ngực hắn, lôi đình cuồng bạo bùng nổ, khiến cho Liễu Minh bắn ngược cả người hơn trăm mét, va vào binh sĩ bên kia, lăn lóc trên đất, đụng vào một khối đá to mới dừng lại được.

"Hự..."

Một búng máu phun ra, thân thể cháy đen, hắn hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lại, sau lưng Lôi Âm là Mục Trần đang đứng đó, khoảng không trên đầu có một quang trận hơn mười trượng đang chậm rãi tản mát lôi đình, tràn ngập linh lực cực kỳ cuồng bạo.

"Đáng chết! Linh trận kia sao lại có uy lực mạnh như thế?"

Liễu Minh vô cùng sợ hãi, uy lực của tia lôi điện trực tiếp đánh vào người khiến hắn trọng thương, chẳng kém một kích mạnh mẽ của cường giả Thần Phách Cảnh là bao.

Binh sĩ bên kia vì cảnh tượng Liễu Minh bị đánh bật ra cũng kinh ngạc mà càng thêm kiêng dè, cường giả Linh Luân Cảnh hậu kỳ đỉnh phong như hắn còn không chịu nổi công kích của linh trận đó, thì bọn họ làm sao dám xông lên?

Mục Trần lạnh lẽo nhìn Liễu Minh trọng thương nằm xa xa, chẳng hề đoái hoài đến hắn, chuyển hướng nhìn qua Lôi Âm đang hồi hộp chết đi sống lại, ân cần hỏi han:

"Ngươi không sao chứ?"

Lôi Âm lắc đầu:

"Đa tạ."

Còn may Mục Trần đã kịp thời ra tay vào thời khắc mấu chốt, nếu không nàng đã trở thành cô hồn dã quỷ dưới trảo phong của Liễu Minh.

"Đừng nói vậy, ta còn phải đa tạ cô nương đã hộ pháp cho ta bố trí linh trận."

Mục Trần khẽ cười, rồi nhìn qua vòng chiến của Lôi Sơn và Dương Quỷ trên không trung, ấn pháp trong tay nhanh chóng biến đổi. Lôi trận chậm rãi vận chuyển, lôi điện như bầy rắn bạc hung tợn điên cuồng lóe ra.

Giữa không trung, Lôi Sơn và Dương Quỷ đang kịch chiến đột ngột cảm thấy một luồng uy hiếp khiến cả người lạnh toát, hai mắt vội vàng quét qua, tròng mắt kinh hoàng co lại, gương mặt kinh hãi trước sự cuồng bạo của lôi trận.

"Linh trận thật lợi hại!"

Lôi Sơn cũng phát hiện ra điều này, sợ hãi bất giác thốt lên.

"Cửu Thiên Lôi Trận!"

Mục Trần lạnh lùng chăm chú tập trung vào Dương Quỷ, thủ ấn biến đổi, quát lớn như sấm rền.

"Ầm!"

Mục Trần quát lên, lôi trận hoàn toàn vận chuyển đến cực hạn, tiếng sấm rền ầm ầm giữa trời quang quanh quẩn trên không trung. Bất chợt, trận pháp kia túa ra hơn mười tia điện như lôi long gào thét uốn lượn lao tới, chớp mắt đã oanh kích đến Dương Quỷ.

"Chết tiệt!"

Dương Quỷ nhìn thấy lôi điện phóng tới gần, sắc mặt kịch biến, linh lực cuồng bạo tràn ngập kia khiến hắn hồn vía lên mây.

"Ào ào!"

Linh lực mạnh mẽ trong người được Dương Quỷ thúc giục trào ra không giữ lại chút nào, đánh ra một chưởng cực kỳ uy lực:

"Hắc Quỷ Chưởng Ấn!"

Linh lực cuồn cuộn hóa thành một chưởng ấn mang theo uy lực hùng hậu, mạnh mẽ tấn công vào lôi điện chớp giật đánh qua.

"Đùng!"

Linh lực cuồng bạo trùng kích vào không trung. Chỉ trong chốc lát, những tia sáng tóe ra sáng rực chói mắt, khiến không ít kẻ không chịu nổi phải nhắm mắt lại.

"Hự!"

Dương Quỷ run rẩy, yết hầu không kìm chế nổi, phun ra một ngụm máu, thân hình lảo đảo lui mười mấy bước. Nhìn tia máu trên khóe miệng hắn, có thể thấy rõ cơ thể đã phải chịu chấn động linh lực không nhỏ, đã xuất hiện thương thế trong người.

"Dương Quỷ, chết đi!"

Dương Quỷ bị thương lui gấp, một tiếng quát tràn ngập sát khí vang lên từ sau lưng, hắn vội vã xoay người, hoảng hốt khi thấy Lôi Sơn cũng không khác gì tia điện kia xẹt tới, thân thể bọc trong kim quang, hợp nhất với Kim Giáp Xuyên Sơn Thú, toát ra một công kích bén nhọn không thể hình dung, mạnh mẽ xuyên qua ngực hắn.

Dương Quỷ đột nhiên khựng người lại, gian nan cúi đầu nhìn xuống, một cái lỗ to xuất hiện trên ngực chừng hai xích, máu tươi cuồn cuộn đổ ra.

Cả đỉnh núi như trầm lặng trước một công kích tất sát kia, lính lác của Mang Âm Sơn kinh hãi tột độ, hoảng hốt lui bước.

Mục Trần nhìn thấy cảnh tượng đó, thở phào trút được gánh nặng, đặt mông ngồi xuống đất, thở hổn hển. Dương Quỷ đã chết, chiến cuộc hôm nay, Mang Âm Sơn và Liễu Vực, đã định phải bại!

Đề xuất Tiên Hiệp: Vô Tận Hàn Đông: Doanh Địa Của Ta Thăng Cấp Vô Hạn
Quay lại truyện Đại Chúa Tể (Dịch)
BÌNH LUẬN