Tỉnh Cửu nói: "Nếu như Cảnh Dương còn sống, hắn sẽ nói với ngươi cái gì?"
Triệu Tịch Nguyệt đương nhiên minh bạch, sư thúc tổ lựa chọn mình thừa kiếm, tự nhiên là hy vọng mình cuối cùng có thể leo lên đầu kia Thông Thiên Đại Đạo, nhưng mà... Nếu như sư thúc tổ thật xảy ra chuyện, nàng làm thừa kiếm đệ tử, lẽ nào làm ngơ không hỏi?
Tỉnh Cửu nói: "Vừa rồi ta theo ngươi ngự kiếm mà đi, quan sát đại địa, dòng sông phảng phất cành cây nhỏ, cuồn cuộn dòng nước trong mắt ta đã đứng im. Tại sao lại như vậy? Bởi vì chúng ta bay đủ cao, cùng đại địa ở giữa khoảng cách đủ xa. Người tu đạo muốn cùng trong nhân thế đủ loại giữ một khoảng cách, điểm mấu chốt là ở chỗ này."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Nếu như không thể rơi xuống đất, bay cao hơn nữa có ý nghĩa gì?"
Tỉnh Cửu nói: "Mục đích tu đạo không phải tranh cường hiếu thắng, cũng không phải truy cầu ý nghĩa, vốn dĩ là bay cao hơn."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Vì sao?"
Tỉnh Cửu nói: "Đại đạo cầu trường sinh, để có thể nhìn thiên địa thời gian càng nhiều. Bay cao hơn là để nhìn càng xa. Hết thảy vì thế. Đều nói người tu đạo vô tình, lời ấy không sai, bởi vì người tu đạo từ trước tới giờ không nhìn trước mắt, chỉ nhìn ngoài ngàn vạn dặm. Trong lồng ngực có thể không có khe rãnh, bởi vì muốn chứa cả thiên địa."
Triệu Tịch Nguyệt không đáp lời hắn, nói: "Ta biết ngươi đã từng bay qua."
Chỉ có người từng tự do bay lượn trên bầu trời mới có thể khi lần đầu tiên ngự kiếm phi hành lại bình tĩnh như Tỉnh Cửu, không chút nào hưng phấn.
Tỉnh Cửu không nói gì. Hắn đương nhiên đã bay qua, hắn đã đi qua những nơi không ai đi qua, nhìn qua những phong cảnh không ai nhìn qua. Cho nên hắn hiểu hơn bất kỳ ai, sinh mệnh nên được dùng vào đâu, không phải là âm mưu tính toán, cũng không nên là báo thù -- những thứ đó chỉ là thủ đoạn giải quyết vấn đề, chứ không phải là vấn đề thực sự.
Tuy nhiên, đó không phải là dụng ý của hắn khi nói những lời này với Triệu Tịch Nguyệt, hắn chỉ là lo lắng cho nàng, muốn khuyên nàng từ bỏ.
Nếu tiểu cô nương này thật tra ra điều gì, hắn lo lắng mình không bảo vệ được nàng.
Dù cho hắn là Tỉnh Cửu.
...
...
Sáng sớm ngày hôm sau, con khỉ kêu vài tiếng, Tỉnh Cửu tỉnh lại trên ghế trúc.
Ngân than đang cháy trong lò, nước trong ấm trà vừa mới sôi, rò rỉ vang lên. Cố Thanh cầm chiếc quạt nhỏ tròn, ngồi xổm trước lò, động tác vô cùng thuần thục.
"Thập Tuế nói với ngươi?" Tỉnh Cửu hỏi.
Cố Thanh hơi xấu hổ, nói: "Đúng vậy."
Tỉnh Cửu nói: "Ngươi không cần làm những thứ này."
Cố Thanh nói: "Khi ở Lưỡng Vong phong, ta cũng thường xuyên làm những chuyện này."
Trước khi chứng minh thiên phú Kiếm Đạo của mình, hắn chỉ là kiếm đồng được Cố gia đưa đến Lưỡng Vong phong để phục thị Quá Nam Sơn.
Trải giường chiếu xếp chăn, đốt trà đổ nước, loại chuyện này hắn đã làm rất nhiều.
Triệu Tịch Nguyệt đi ra động phủ, nhìn thấy cảnh tượng này, trực tiếp nói với hắn: "Cố Hàn sẽ tức giận."
Cố Thanh không nói gì thêm, đợi nước sôi xong, đổ vào ấm trà, liền cáo từ rời đi.
Nhìn theo bóng dáng trên đường núi kia, Triệu Tịch Nguyệt hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"
Tỉnh Cửu nói: "Thiên phú không tồi, mặc dù không bằng ngươi và Thập Tuế, nhưng tâm tính so với các ngươi càng ổn."
Triệu Tịch Nguyệt hỏi: "Hắn từ nhỏ lớn lên ở Lưỡng Vong phong, cùng Cố Hàn là thân huynh đệ. Ngươi vì sao nguyện ý thu lưu hắn?"
Có rất nhiều chuyện Tỉnh Cửu có thể không hỏi, nhưng nàng thì không thể.
Nàng là phong chủ, phải chịu trách nhiệm cho ngọn núi này vừa mới nhìn thấy ánh mặt trời, hai người trong núi và cả... những con khỉ kia.
Tỉnh Cửu nghĩ nghĩ, nói: "Dù sao đến đều tới."
...
...
Cố Thanh trở lại trong vách núi tiếp tục tu sửa phòng ở.
Hắn từ nhỏ làm qua rất nhiều chuyện, nhưng chưa bao giờ tu sửa phòng ở, tự nhiên vô cùng vụng về. Xem tình hình thì e rằng hơn mười ngày nữa cũng không có hy vọng sửa chữa xong.
Cũng may hắn là một người tu đạo, tuy nói còn chưa thể xan phong ẩm lộ mà sống, nhưng thân thể khỏe mạnh, ngủ ngoài trời sơn dã cũng không cần lo lắng bị hàn lộ làm lạnh đến sinh bệnh.
Hắn cầm kiếm không ngừng cắt gọt những cành cây nhỏ trên cành cây, lại từ trong vách núi chém xuống rất nhiều cây lão đằng, chuẩn bị dùng để buộc vật liệu gỗ sau này.
Hắn làm những chuyện này, không hiểu sao lại càng ngày càng khó chịu.
Hắn không phải là đạo chủng trời sinh như Triệu Tịch Nguyệt và Liễu Thập Tuế, nhưng thiên phú cũng vô cùng xuất sắc, tuổi còn rất nhỏ đã tiến vào Thừa Ý cảnh giới, còn cao hơn Tỉnh Cửu.
Hiện tại Tỉnh Cửu đã trở thành thừa kiếm đệ tử của Thần Mạt phong, mỗi ngày nằm phơi nắng trên đỉnh núi. Hắn lại ở đây đốn cành cây, tu sửa phòng ở.
Vài ngày trước hắn không biết mình nên đi đâu, bây giờ lại phát hiện không biết mình tại sao phải làm những chuyện này.
Hắn không phải phàn nàn, cũng không ghen tỵ, chỉ là hơi buồn.
Hắn là thân đệ đệ của Cố Hàn, nhưng không phải cùng mẹ sinh ra. Trên thực tế, hắn ban đầu chỉ là một tên con thứ rất không đáng chú ý của Cố gia.
Lúc trước Cố gia muốn nịnh nọt Quá Nam Sơn, mới đưa hắn vào Lưỡng Vong phong làm kiếm đồng.
Cho đến một lần vô tình, Quá Nam Sơn phát hiện thiên phú Kiếm Đạo của hắn, vận mệnh của hắn mới thay đổi.
Vài ngày trước hắn bại dưới tay Tỉnh Cửu tại Thừa Kiếm đại hội. Quá Nam Sơn không nói gì thêm, Cố Hàn vẫn nghiêm nghị khiển trách hắn một hồi.
Sau đó, chính là sự hy sinh.
Hắn đứng ra thừa nhận mình học trộm kiếm pháp, như vậy Thượng Đức phong sẽ không thể thông qua chuyện này công kích các sư huynh của Lưỡng Vong phong, thậm chí là trưởng bối Thiên Quang phong. Chẳng qua là vì sao nhất định phải là mình hy sinh? Hắn thực sự không nên trước mặt nhiều người như vậy sử xuất Lục Long Kiếm Quyết, thế nhưng là... không phải là các ngươi yêu cầu ta nhất định phải thắng Tỉnh Cửu sao?
Hắn dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt, cầm kiếm tiếp tục chặt gọt những cành cây nhỏ trên cây.
Thời gian trôi qua, Cửu Phong tắm mình trong ánh nắng ấm áp. Hắn buông kiếm, lau mồ hôi, chuẩn bị nghỉ một lát.
Hắn khoanh chân ngồi bên cạnh đống cây cối kia, nhắm mắt lại, bắt đầu thu nạp thiên địa nguyên khí. Nước mắt còn đọng trên mặt dần dần bị gió thổi khô.
Không biết bao lâu trôi qua, một giọng nói lạnh lùng làm hắn tỉnh lại.
"Ngươi quả nhiên ở chỗ này."
Cố Thanh quay người nhìn lại.
Cố Hàn đứng bên cạnh đường núi lạnh lùng nhìn hắn.
Cố Thanh rất căng thẳng, vội vàng đứng dậy, há miệng muốn giải thích vài câu.
Thần sắc Cố Hàn vô cùng lãnh đạm, giống như băng sương thực sự.
Cảm nhận được áp lực nặng nề kia, bờ môi Cố Thanh hơi run rẩy.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, không biết nghĩ tới điều gì, đôi môi của hắn dần dần không còn run rẩy, khôi phục bình tĩnh, ánh mắt cũng trở nên bình tĩnh.
Hắn trầm mặc không nói, nhìn lại Cố Hàn.
Trước vách núi, vô cùng yên tĩnh.
Trong mắt Cố Thanh, Cố Hàn không nhìn thấy sự sợ hãi trong tưởng tượng, điều này khiến hắn hơi bất ngờ.
Mặc dù từ khi theo Nam Sơn sư huynh học kiếm đến nay, sự sợ hãi của nghiệt chủng này đối với hắn đã giảm đi rất nhiều.
Điều làm hắn tức giận hơn là, trong mắt Cố Thanh, thậm chí không thấy một chút áy náy nào.
"Ngươi thua gấp, dùng kiếm quyết sư huynh tư truyền cho ngươi mới có kết quả này."
Cố Hàn nhìn hắn nghiêm nghị nói: "Chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy tất cả đều là lỗi của ta, chính mình một chút sai đều không có?"
Cố Thanh trầm mặc một lát, nói: "Ta biết mình sai."
Thần sắc Cố Hàn hơi dịu lại.
Cố Thanh tiếp tục nói: "Cho nên chính ta thừa nhận học trộm kiếm pháp, bị trục xuất Lưỡng Vong phong, thời gian ba năm không thể thừa kiếm, đây cũng là cái giá phải trả."
Cố Hàn ngẩn người, không biết mình nên nói gì.
Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Nông Đạo Quân (Dịch)