Logo
Trang chủ
Chương 1: Lao ngục tai ương

Chương 1: Lao ngục tai ương

Đọc to

Đại Phụng, Kinh Triệu phủ, nhà giam.

Hứa Thất An yếu ớt tỉnh lại, ngửi thấy mùi hôi thối ẩm ướt trong không khí khiến người ta vô cùng khó chịu, dịch vị trong dạ dày cuộn trào.

Mùi thối nồng nặc này là sao? Chẳng lẽ con Husky ở nhà lại ị lên giường rồi? Mà dựa theo cái độ nồng nặc này, sợ là nó còn ị ngay trên đầu ta nữa ấy chứ.

Trong nhà Hứa Thất An có nuôi một con chó Husky. Bôn ba ở phương Bắc mười năm trời, cuộc sống cô độc, con người ta mà, cô đơn lâu ngày khó tránh khỏi muốn nuôi một chú chó để bầu bạn, tìm kiếm chút an ủi và niềm vui tinh thần.

Hắn mở mắt, nhìn quanh bốn phía rồi ngẩn cả người.

Vách tường xây bằng đá, trên đó có một ô cửa sổ vuông vức chỉ lớn bằng miệng bát. Hắn đang nằm trên một chiếc chiếu rơm rách nát, lạnh lẽo. Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên ngực hắn, trong cột sáng ấy, những hạt bụi li ti bay lơ lửng.

Ta đang ở đâu?

Hứa Thất An ngơ ngác trầm tư trong giây lát, hoài nghi về cuộc đời mình. Rồi sau đó, hắn thực sự bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Ta xuyên không rồi?

Ký ức như thủy triều ập đến, không cho hắn chút cơ hội phản ứng nào, mạnh mẽ tràn vào đại não rồi nhanh chóng dung hợp.

Hứa Thất An, tự Ninh Yến, là một bộ khoái của nha môn huyện Trường Nhạc, thuộc Kinh Triệu phủ, Đại Phụng vương triều. Lương tháng hai lạng bạc và một thạch gạo. Phụ thân là một lão tốt, tử trận trong “Sơn Hải chiến dịch” mười chín năm trước, sau đó mẫu thân cũng vì bạo bệnh mà qua đời. Nghĩ tới đây, Hứa Thất An lại có chút mừng thầm. Ai cũng biết, nhân vật có xuất thân mồ côi cả cha lẫn mẹ thường không hề đơn giản.

“Không ngờ sống lại một đời, vẫn không thoát khỏi kiếp làm cảnh sát sao?” Hứa Thất An thấy hơi đau răng.

Kiếp trước, hắn tốt nghiệp trường cảnh sát, thuận lợi vào biên chế, cầm chắc bát cơm vàng. Thế nhưng, dù đi theo con đường cha mẹ đã chọn, lòng hắn lại chẳng hề hướng về cái nghề công bộc của nhân dân này. Hắn khao khát một cuộc sống tự do tự tại, không ràng buộc, yêu chốn phồn hoa đô hội, thích cảnh rượu ngon gái đẹp. Thế là hắn dứt khoát từ chức, ra biển lớn kinh doanh.

“Nhưng tại sao ta lại ở trong tù?”

Hắn cố gắng tiêu hóa ký ức, rất nhanh đã hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình.

Hứa Thất An từ nhỏ được Nhị thúc nuôi nấng. Vì quanh năm tập võ, mỗi năm tiêu tốn hơn trăm lạng bạc nên bị thím không ưa. Năm mười tám tuổi, sau khi tu luyện đến Luyện Tinh cảnh đỉnh phong thì tu vi chững lại không tiến thêm được nữa. Dưới áp lực của thím, hắn phải dọn ra khỏi Hứa trạch, sống một mình.

Nhờ quan hệ của Nhị thúc, hắn vào nha môn làm một chức bộ khoái. Vốn dĩ ngày tháng cũng trôi qua không tệ, nào ngờ ba ngày trước, vị Nhị thúc đang giữ chức Lục bào Tiểu kỳ của Ngự Đao Vệ, quan hàm Thất phẩm, trong lúc hộ tống một lô thuế ngân đến Hộ bộ đã gặp sự cố, toàn bộ số ngân lượng đều biến mất.

Trọn vẹn mười lăm vạn lạng bạc trắng.

Triều đình chấn động, Thánh thượng nổi trận lôi đình, tự mình hạ lệnh xử trảm Hứa Bình Chí sau năm ngày, tam tộc liên lụy, nam đinh sung quân biên cương, nữ quyến đưa vào Giáo Phường ti.

Là cháu ruột của Hứa Bình Chí, hắn bị cách chức bộ khoái, tống vào đại lao Kinh Triệu phủ.

Hai ngày!

Chỉ còn hai ngày nữa, hắn sẽ bị đày đến nơi biên thùy hoang vu khổ ải, trải qua nửa đời còn lại trong cảnh lao dịch.

“Mở đầu đã là chế độ địa ngục rồi.” Hứa Thất An thấy sống lưng lạnh toát, con tim cũng nguội đi một nửa.

Thế giới này vẫn còn trong thời kỳ phong kiến, không có khái niệm nhân quyền. Biên thùy là nơi nào chứ? Hoang vu, khí hậu khắc nghiệt, phần lớn phạm nhân bị đày tới đó đều sống không quá mười năm. Mà nhiều người hơn nữa, còn chưa tới được biên thùy đã chết trên đường vì đủ loại tai nạn, bệnh tật.

Nghĩ đến đây, da đầu Hứa Thất An như muốn nứt ra, toàn thân lạnh buốt.

“Hệ thống?” Hắn thăm dò gọi, thanh âm vang lên trong nhà giam tĩnh lặng.

Hệ thống không đáp lại.

“Hệ thống! Cha nội hệ thống ơi, mau ra đây!” Giọng Hứa Thất An lộ rõ vẻ cấp bách.

Vẫn im lặng như tờ.

Không có hệ thống, vậy mà lại không có hệ thống!

Điều này có nghĩa là hắn gần như không có cách nào thay đổi hiện trạng. Hai ngày sau, hắn sẽ phải mang gông xiềng, bị áp giải đến biên thùy. Với thể chất của hắn, có lẽ sẽ không chết dọc đường. Nhưng đó cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp, cả đời bị bóc lột sức lao động như một công cụ, cuối cùng cũng sẽ chết thảm mà thôi.

Quá đáng sợ, thật sự quá đáng sợ!

Ảo tưởng tốt đẹp của Hứa Thất An về việc xuyên không tới thời cổ đại vỡ tan như bong bóng xà phòng, chỉ còn lại lo âu và sợ hãi.

“Ta phải nghĩ cách tự cứu, ta không thể cứ thế mà toi đời được.” Hứa Thất An đi đi lại lại trong phòng giam chật hẹp, như kiến bò trên chảo nóng, như dã thú sa bẫy, vắt óc tìm đối sách.

Ta là Luyện Tinh cảnh đỉnh phong, tố chất thân thể mạnh đến đáng sợ, nhưng ở thế giới này cũng chỉ thuộc dạng tép riu, vượt ngục là chuyện không thể nào.

Dựa vào tông tộc và bằng hữu? Hứa gia không phải đại tộc, tộc nhân sống rải rác khắp nơi. Vụ án mất cắp mười lăm vạn lạng thuế ngân lớn như vậy, ai dám đứng ra cầu tình vào lúc này?

Theo luật pháp Đại Phụng, lấy công chuộc tội có thể được miễn tử hình! Trừ phi… tìm lại được số bạc.

Mắt Hứa Thất An chợt sáng rực lên, giống như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng. Hắn đường đường là người tốt nghiệp trường cảnh sát, lý luận phong phú, tư duy logic mạch lạc, năng lực trinh thám cực mạnh, lại từng nghiên cứu vô số vụ án. Có lẽ có thể thử bắt đầu từ việc phá án, truy hồi lại số bạc, lập công chuộc tội.

Nhưng ngay sau đó, ánh sáng trong mắt hắn lại vụt tắt.

Muốn phá án, trước hết phải xem hồ sơ, nắm rõ chi tiết vụ án. Sau đó mới đến điều tra, phá án. Bây giờ hắn đang bị giam trong đại lao, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay, hai ngày nữa là bị giải đi biên thùy!

Bế tắc!

Hứa Thất An phịch mông ngồi xuống đất, hai mắt thất thần.

Hôm qua hắn còn đang say bí tỉ ở quán bar, tỉnh lại đã ở trong ngục. Nghĩ lại, có lẽ mình đã chết vì ngộ độc cồn nên mới xuyên không. Lão Thiên gia ban cho cơ hội xuyên không, không phải để hắn sống lại, mà là cảm thấy hắn chết quá dễ dàng rồi chăng?

Ở thời cổ đại, sung quân là trọng hình chỉ đứng sau tử hình.

Kiếp trước dù bị xã hội vùi dập, nhưng ít ra cũng được sống trong thời thái bình thịnh thế. Nếu được trùng sinh tử tế, không nói hai lời, hắn sẽ trộm hết tiền tiết kiệm của cha mẹ đi mua nhà. Sau đó phối hợp với mẹ, đánh gãy tay ông bố mê đầu tư cổ phiếu, không cho ông làm “rau hẹ” bị người ta cắt nữa.

Lúc này, từ cuối hành lang u tối vọng lại tiếng xiềng xích loảng xoảng, hẳn là có người mở cửa. Tiếp theo là tiếng bước chân.

Một tên ngục tốt dẫn một thư sinh tuấn tú nhưng mặt mày tiều tụy đến dừng trước cửa phòng giam của Hứa Thất An.

Ngục tốt liếc nhìn thư sinh, nói: “Nửa nén hương.”

Thư sinh chắp tay với ngục tốt, nhìn y rời đi rồi mới quay người lại đối mặt với Hứa Thất An.

Thư sinh mặc một chiếc áo khoác màu xanh nhạt, mái tóc đen nhánh được búi lại bằng một cây trâm ngọc. Dáng vẻ rất tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, bờ môi rất mỏng.

Trong đầu Hứa Thất An hiện lên ký ức về người này.

Hứa gia Nhị lang, Hứa Tân Niên. Con trai ruột của Nhị thúc, đường đệ của Hứa Thất An, năm nay vừa đỗ cử nhân trong kỳ thi Hương.

Hứa Tân Niên bình tĩnh nhìn thẳng hắn: “Ta đã đưa cho đám lính áp giải huynh đi biên thùy ba trăm lạng bạc, đó là toàn bộ số bạc còn lại của nhà chúng ta. Huynh cứ yên tâm đi, trên đường sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

“Vậy còn đệ?” Hứa Thất An buột miệng hỏi một câu ma xui quỷ khiến. Hắn nhớ rõ quan hệ giữa nguyên chủ và vị đường đệ này không tốt lắm. Vì thím ghét hắn nên ngoại trừ Nhị thúc, những người khác trong Hứa gia đều chẳng ưa gì Hứa Thất An. Ít nhất thì đường đệ đường muội cũng không bao giờ tỏ ra quá thân thiết với hắn. Ngoài ra, trong ký ức của nguyên chủ, vị đường đệ này vẫn luôn là một kẻ có miệng lưỡi sắc bén, giỏi dùng lời lẽ cay độc.

Hứa Tân Niên lạnh nhạt nói: “Ta đã bị tước bỏ công danh, nhưng có các sư trưởng trong thư viện che chở, không cần phải sung quân. Huynh cứ lo cho tốt bản thân mình đi. Đến biên thùy rồi thì thu liễm lại tính tình, sống được năm nào hay năm đó.”

Hứa Tân Niên theo học tại Bạch Lộc thư viện danh tiếng lẫy lừng ở kinh thành, rất được coi trọng, lại là tân khoa cử nhân. Vì vậy, sau khi Nhị thúc gặp chuyện, hắn không bị hạ ngục nhưng cũng không được phép rời kinh thành, mấy ngày nay vẫn luôn chạy vạy khắp nơi.

Hứa Thất An trầm mặc. Hắn không cho rằng tình cảnh của Hứa Tân Niên sẽ tốt hơn mình. E rằng không chỉ bị tước bỏ công danh, mà còn phải nhập tiện tịch, con cháu đời đời không được đi thi khoa cử, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được. Hơn nữa, hai ngày sau, nữ quyến Hứa gia sẽ bị đưa vào Giáo Phường ti, chịu đủ mọi lăng nhục.

Hứa Tân Niên là người đọc sách, sao hắn có thể còn mặt mũi sống ở kinh thành được nữa? Có lẽ, bị đày đi biên cương mới là lựa chọn tốt hơn.

Hứa Thất An giật mình, lao về phía trước vài bước, hai tay vịn chặt vào song sắt: “Đệ muốn tự sát?!”

Không kiềm chế được, một nỗi bi thương dâng lên trong lòng hắn. Rõ ràng ta đâu có quen biết gì hắn.

Hứa Tân Niên mặt không đổi sắc, phất tay áo nói: “Thì liên quan gì tới huynh.”

Ngừng một chút, ánh mắt hắn hơi dời xuống, không nhìn thẳng vào người đường huynh, vẻ mặt trở nên dịu đi: “Sống cho tốt.”

Nói xong, hắn dứt khoát xoay người rời đi!

“Chờ đã!” Hứa Thất An vươn tay qua song sắt, níu lấy ống tay áo của hắn.

Hứa Tân Niên dừng bước, im lặng nhìn lại.

“Đệ có thể lấy được hồ sơ không? Hồ sơ vụ án mất thuế ngân.”

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Đạo Trường Đồ
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Kêr Văn Thân

Trả lời

2 ngày trước

Chap 95 thiếu nửa chap rồi ad ơi

Ẩn danh

Kêr Văn Thân

Trả lời

3 ngày trước

Chap 37 lỗi thiếu nửa chap rồi ad ơi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

3 ngày trước

ok

Ẩn danh

Hidemeto Nue

Trả lời

1 tháng trước

Phiên ngoại còn không ad ơi

Ẩn danh

Khoa Trần Anh

Trả lời

6 tháng trước

Ngoài 3 phiên ngoại ra còn nữa ko ad ?

Ẩn danh

Lê Anh Mai

3 tháng trước

Đây phiên ngoại 5 rồi mà bạn =))