"Khoan đã!" Chu công tử quát tên ngục tốt, rồi quay sang căm tức nhìn vị thanh bào quan viên: "Kẻ này hành hung người giữa phố, muốn đẩy ta vào chỗ chết, ta mới là người bị hại!"
Hắn híp mắt, nói với giọng đầy ẩn ý: "Vị đại nhân này, đừng nên xen vào chuyện của người khác."
Đối phương là Chánh Ngũ phẩm, tuy không thể so sánh với phụ thân hắn, một trời một vực, nhưng dù sao cũng là quan viên Hình bộ, không dính dáng gì tới Hộ bộ. Chu công tử cũng không dám nói lời quá tuyệt, chỉ hy vọng đối phương có thể nhận ra rằng, đắc tội với con trai của một vị Thị lang là chuyện cực kỳ không khôn ngoan. Chốn quan trường tối kỵ nhất là tự rước lấy kẻ thù không cần thiết.
Nào ngờ, vị thanh bào quan viên kia chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn cười nhạt một tiếng: "Lời này của Chu công tử, hay là ra ngoài nói với Thượng thư đại nhân đi."
Chu công tử nhíu mày, trao đổi ánh mắt với lão già bên cạnh. Trần thúc thấp giọng nói: "Tôn Thượng thư và lão gia có giao tình riêng…"
Nửa câu sau ý muốn nói, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, ngài ấy sẽ không nhúng tay vào. Ngược lại, nếu đã nhúng tay, tức là có vấn đề.
Không cam tâm để con vịt đã nấu chín cứ thế bay đi, Chu công tử bám sát theo sau. Chỉ cần vấn đề không lớn, hắn sẽ lập tức bắt Hứa Thất An trở lại, trực tiếp dùng hình, hành hạ tiểu tử này đến chết.
Ra khỏi đại lao Hình bộ, ánh mặt trời chói chang chiếu rọi, Hứa Thất An phải nheo mắt lại để làm quen với ánh sáng. Hắn theo vị thanh bào quan viên tiến vào đại viện của nha môn Hình bộ. Trong sân đã vây quanh không ít người: có các quan viên Hình bộ mặc đủ loại quan bào, có hơn mười người trẻ tuổi mặc bạch y, có hai cỗ xe ngựa cùng một con ngựa đã chết, và có hai vị lão giả áo Nho cốt cách thanh kỳ.
Chu công tử cũng nhìn thấy đám đông, thoáng chút mờ mịt, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Hắn bỗng nghe thấy tiếng xiềng xích loảng xoảng ngừng lại. Tên Hứa Thất An đáng chết kia đã dừng bước, quay đầu lại, gằn từng chữ: "Ngươi nên thấy may mắn là chưa kịp dùng hình với ta. Để ta tự giới thiệu lại một lần, ta là đệ tử mới thu của Giám chính."
Sắc mặt lão già tức thì đại biến.
Vẻ mặt của Chu công tử cũng lập tức mất kiểm soát. Không thể nào, hắn không thể nào là đệ tử của Giám chính được!
Thế nhưng, khi nhìn thấy cả sân toàn bạch y của Ty Thiên Giám, Chu công tử và lão già đều câm lặng.
Hứa Thất An không thèm để ý tới hai người, đi thẳng lên phía trước, đảo mắt qua đám người áo trắng, lại bất ngờ không thấy Thải Vi cô nương đâu. Nàng tiểu mỹ nhân có khuôn mặt trái xoan ấy không có ở đây sao? Vương bộ đầu đã đưa bí tịch luyện kim thuật đến, nhưng Thải Vi cô nương không có ở đây, vậy là các luyện kim thuật sư khác của Ty Thiên Giám đã xem được nội dung cuốn sách nên mới chạy đến cứu ta? Hoặc là Thải Vi cô nương có việc không thể dứt ra, nên đã nhờ đồng môn đến cứu mình!
Hứa Thất An hít một hơi thật sâu, giữa tiếng xiềng xích loảng xoảng, cất tiếng: "Hứa Thất An ra mắt các vị sư huynh."
"Sư huynh?" Tống Khanh ngẩn ra, nhìn kỹ Hứa Thất An: "Sách là do ngươi viết?" Ánh mắt hắn có chút không thiện cảm.
Hứa Thất An gật đầu: "Nơi này không phải chỗ để nói chuyện. Chờ rời khỏi Hình bộ, sư huynh muốn hỏi gì, Ninh Yến sẽ biết gì nói nấy, không dám giấu giếm."
Thấy Hứa Thất An nói chuyện với đám người áo trắng của Ty Thiên Giám, vẻ mặt Chu công tử có chút đờ đẫn. Hắn cứng ngắc dời tầm mắt, từ đáy lòng không muốn tin đây là sự thật, vội bước nhanh đến bên cạnh Tôn Thượng thư, thấp giọng hỏi: "Tôn đại nhân, người của Ty Thiên Giám…"
Tôn Thượng thư liếc hắn một cái: "Đến đòi người."
Chu công tử lảo đảo. Lão già gầy gò bên cạnh cũng thở dồn dập hẳn lên.
Hắn thật sự là đệ tử của Giám chính ư?! Không thể nào! Hơn nữa, nếu hắn là đệ tử của Giám chính, vụ án thuế ngân không thể nào liên lụy đến Hứa gia được.
Vụ án thuế ngân!!
Lão già gầy gò chợt nghĩ đến một khả năng, nếu như hắn được Giám chính thu làm đệ tử sau vụ án thuế ngân thì sao? Hắn quả thực đã phá giải bí mật thuế ngân, luyện ra bạc giả. Một thiên tài luyện kim thuật tự mình thông tỏ như vậy, Giám chính thấy tài nảy lòng yêu mến, phá lệ thu đồ đệ không phải là không có khả năng, thậm chí còn rất lớn. Huống hồ, nếu không phải đệ tử Giám chính, cớ gì có thể khiến đám người áo trắng này tụ tập ở đây?
Lúc này, lão già gầy gò mới để ý đến hai vị đại nho đang im lặng nãy giờ, cùng với con ngựa có cái chết kỳ dị kia. Lão ngưng thần nhìn một lúc, thân thể bỗng chấn động, nhận ra hai vị đại nho của Vân Lộc thư viện.
Cổ họng lão già gầy gò khẽ động đậy: "Thượng thư đại nhân, hai vị đại nho kia…"
"Cũng đến đòi người." Tôn Thượng thư mặt không đổi sắc đáp.
Gương mặt Chu công tử cứng đờ, từ từ quay đầu, nhìn về phía lão già.
"Ngươi chính là Hứa Thất An?"
Hứa Thất An quay đầu nhìn lại, người vừa lên tiếng là một lão giả mặc áo bào xám, để một chòm râu dê. Hắn thầm nghĩ, lão đại gia ngài là vị nào vậy?
"Lão phu là sư trưởng của Từ Cựu." Một vị lão giả áo lam khác lên tiếng, ông mỉm cười ôn hòa đánh giá Hứa Thất An: "‘Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ hà nhân bất thức quân’. Có phải là ngươi viết không?"
"Chỉ là chút vụng bút của vãn bối, khiến tiền bối chê cười rồi." Hứa Thất An đáp, "Vãn bối tự Ninh Yến."
Nụ cười trên mặt vị lão giả áo lam càng thêm sâu.
"Chuyện ở đây đã xong, chúng ta mau rời khỏi Hình bộ thôi." Phía bên kia, Tống Khanh không nhịn được lên tiếng thúc giục.
Lập tức có ngục tốt tiến lên, tháo bỏ gông xiềng và cùm chân cho Hứa Thất An.
"Được!" Hứa Thất An gật đầu.
Người của Ty Thiên Giám đều lộ ra vẻ tươi cười. Mục đích đã đạt thành, người đã đòi về được, bọn họ vô cùng mong chờ cuộc trao đổi kế tiếp. Hai vị đại nho Lý Mộ Bạch và Trương Thận cũng không muốn ở lại lâu hơn, vì thứ chờ đón họ chính là một cuộc chiến tranh giành kịch liệt.
"Phù!" Thấy Hứa Thất An theo đám người rời đi, Chu công tử như trút được gánh nặng, trong lòng dấy lên một nỗi kiêng kỵ và sợ hãi mà hắn không muốn thừa nhận.
"Chờ một chút!" Hứa Thất An đột nhiên dừng bước.
Người của Ty Thiên Giám và hai vị đại nho đều quay lại nhìn hắn.
"Ta còn một việc phải xử lý." Hứa Thất An chắp tay, đoạn xoay người đi về phía Chu công tử. Khi đi ngang qua tên ngục tốt, hắn giật lấy chiếc gông gỗ trên tay y.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Chu công tử hoảng sợ lùi lại liên tục. "Hứa Thất An, phụ thân ta là Thị lang Hộ bộ, ngươi dám đụng đến ta? Ngươi dám động thủ ở Hình bộ sao? Tôn đại nhân, Tôn Thượng thư, mau bắt lấy tên tặc tử này! Trần thúc, cứu ta…"
Ầm!
Hứa Thất An vung gông gỗ, hung hăng nện thẳng vào đầu Chu công tử, mảnh gỗ vụn bay tứ tung. Chu công tử hai mắt trợn trắng, ngã vật ra sau, máu tươi đỏ thẫm từ trong kẽ tóc tuôn ra.
Hứa Thất An mặt không đổi sắc nhìn lão già gầy gò: "Tới đây, đập chết ta đi."
Toàn trường lặng ngắt như tờ!
"Ngay trước mặt các sư huynh của ta và chư vị đại nhân Hình bộ, ngay trước mặt hai vị đại nho, đập chết con kiến cỏ này đi, mau lên."
Ngọn lửa giận trên mặt lão già gầy gò chợt tắt ngấm như thủy triều rút, lão đứng chết trân tại chỗ, không dám động đậy.
Quả nhiên chỉ có quan nhị đại mới trị được quan nhị đại, luật pháp công bằng chính trực chỉ giới hạn trong đám tiểu nhân vật với nhau thôi. Vừa đi một vòng Quỷ Môn Quan trở về, Hứa Thất An tắm mình trong ánh nắng đầu đông, cảm giác như mình vừa được tái sinh.
Vừa rời khỏi nha môn Hình bộ, Hứa Thất An đã thấy cuối con phố dài có hai con khoái mã phi nước đại tới, là Hứa nhị lang và Hứa nhị thúc. Hai cha con cũng nhìn thấy Hứa Thất An đang được đám người áo trắng của Ty Thiên Giám vây quanh. Vẻ mặt căng cứng của Hứa nhị thúc rõ ràng giãn ra.
Người của Ty Thiên Giám sao lại ở đây? Ánh mắt Hứa nhị thúc lóe lên vẻ nghi hoặc. Bản thân ông là cao thủ Luyện Khí cảnh đỉnh phong, từng tham gia chiến dịch Sơn Hải quan, sẽ không sùng bái thuật sĩ Ty Thiên Giám như người thường.
Hứa Tân Niên ghìm chặt cương ngựa, kín đáo đánh giá huynh trưởng một lượt, khẽ thở phào một hơi rồi mới trịnh trọng nói: "Đa tạ lão sư, đa tạ Mộ Bạch tiên sinh."
Hứa Thất An đành phải chắp tay với đám người Ty Thiên Giám trước, sau đó cùng đường đệ một lần nữa hành lễ với hai vị đại nho.
Lý Mộ Bạch tiếc hận nói: "Tài thơ như vậy, sao lại đi làm một tên nha dịch chứ? Ninh Yến à, có hứng thú tới Vân Lộc thư viện của chúng ta tu tập Nho đạo không?"
Mới quen biết chưa đến hai khắc đồng hồ đã gọi cả tên tự Ninh Yến. Trương Thận nói chen vào: "Vừa hay có thể bái ta làm thầy."
Hứa Thất An: "???"
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Hồi Ký] 11 năm
Kêr Văn Thân
Trả lời2 ngày trước
Chap 95 thiếu nửa chap rồi ad ơi
Kêr Văn Thân
Trả lời3 ngày trước
Chap 37 lỗi thiếu nửa chap rồi ad ơi
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 ngày trước
ok
Hidemeto Nue
Trả lời1 tháng trước
Phiên ngoại còn không ad ơi
Khoa Trần Anh
Trả lời6 tháng trước
Ngoài 3 phiên ngoại ra còn nữa ko ad ?
Lê Anh Mai
3 tháng trước
Đây phiên ngoại 5 rồi mà bạn =))