Logo
Trang chủ

Chương 408: Nhận lầm

Đọc to

"Coong!" Cổ tay Hứa Thất An khẽ rung, hắc kim trường đao kêu khẽ, vung lên một đạo vết máu thê diễm trên pháp trường. Ánh mắt hắn từ từ lướt qua bảy tên nghĩa sĩ đang quỳ dưới đài, lướt qua cấm quân, lướt qua đám bá tánh đông nghịt, hít sâu một hơi, cất cao giọng tuyên bố:

"Hôm nay, Hứa Thất An ta chém hai tên tặc, không vì hả giận, không vì thù riêng, chỉ vì một ngụm khí phách trong lồng ngực này, chỉ vì rửa oan cho Trịnh đại nhân, chỉ vì muốn nói cho triều đình một câu..."

Từng ánh mắt nhìn hắn, trường diện yên lặng không một tiếng động, im phăng phắc lắng nghe. Giọng Hứa Thất An âm vang hùng hồn, lại mang theo sự thâm trầm khó tả:

"Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, nhân gian chính đạo thị tang thương."

Ánh mắt Hứa Thất An lướt qua những người có mặt, nhìn về phía bầu trời xanh thẳm như tắm gội nơi xa. Giữa tầng mây trắng, dường như lại thấy được thân ảnh cứng nhắc kia, đang khom người thở dài với hắn. Hứa Thất An đáp lễ, hồi lâu không ngẩng đầu.

Trịnh đại nhân, thượng lộ bình an...Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, nhân gian chính đạo thị tang thương...

Trên nóc nhà xa xa, Hoài Khánh áo trắng như tuyết khẽ run rẩy, miệng lẩm bẩm, vẻ mặt có chút ngây dại. Nhân gian chính đạo thị tang thương, đây chính là tín niệm người luôn giữ vững trong lòng sao, Hứa Thất An?

Bên ngoài đám đông, người phụ nhân dung mạo bình thường ôm ngực, lắng nghe trái tim đập thình thịch. Xung quanh cửa chợ, đám bá tánh tụ tập phát ra từng đợt tiếng khóc, họ hoặc cúi đầu, hoặc lau nước mắt, tiếng khóc ai oán không ngừng.

"Cha, vì sao cha khóc, vì sao các đại nhân đều khóc?"

Ở một chỗ không quá đông đúc, một hài đồng ngẩng mặt lên, chớp chớp mắt. Người đàn ông ôm đứa bé, đặt lên vai, khẽ nói:

"Nhìn người đàn ông kia, nhớ kỹ những lời này, nhất định phải nhớ kỹ những lời này, cũng phải nhớ kỹ hắn. Sau này, mặc kệ người khác nói thế nào, con cũng không được nói xấu hắn."

"Hắn là ai? Con vì sao phải nói xấu hắn?" Đứa bé non nớt tò mò hỏi.

"Hắn là anh hùng Đại Phụng, nhưng sau ngày hôm nay, hắn rất có thể sẽ trở thành 'người xấu'."

Hứa Thất An tra đao vào vỏ. Tiếng "Bang" vang lên khi hắn rút ra thanh đao khắc đang cắm trên pháp trường, nắm chặt trong lòng bàn tay. Hơn mười vị võ phu cao phẩm xung quanh pháp trường đều hoảng sợ liên tiếp lùi lại. Hắn không để tâm, như không có chuyện gì, từ dưới pháp trường từng bước đi ra ngoài. Trong quá trình đó, hắn nhẹ nhàng mở túi thơm đặc biệt của Lý Diệu Chân tặng, thu hai vong hồn vào trong túi.

Đám bá tánh chật kín đường, biển người đông nghịt, tự giác lùi lại, nhường ra một con đường thẳng tắp.

"Hứa Ngân La, xin nhận cúi đầu của lão phu." Một lão nho sinh tóc hoa râm chắp tay thở dài.

"Hứa Ngân La, xin nhận cúi đầu của lão phu." Không có tổ chức, không có hô hào, bá tánh tại đó đều chắp tay thở dài, động tác tuy không đồng đều nhưng tất cả đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Trên nóc nhà, Hoài Khánh quan sát cảnh tượng này, chợt ngẩn người. Nàng là trưởng nữ của hoàng đế, đường đường là công chúa, đừng nói ngàn người cúi đầu, ngay cả vạn người nàng cũng đã từng thấy. Ví như vị quân vương một nước – phụ hoàng của nàng. Thế nhưng, người khác chỉ kính sợ quyền lực của người, kính sợ long bào trên người người. Duy chỉ có Hứa Thất An, bá tánh kính hắn, yêu hắn, là xuất phát từ nội tâm, không vì điều gì khác, chỉ vì chính con người hắn.

Đám cấm quân chặn đường trở nên hỗn loạn, nhìn người trẻ tuổi đang tiến lại gần, nhất thời không biết nên ra tay hay lui tránh. Họ không kìm được nhìn về ba vị thống lĩnh, phát hiện các thống lĩnh cùng các võ phu khác đều đứng im ở đằng xa, hoàn toàn không có ý định ngăn cản.

"Lục. Lục..." Tiếng ngựa khẽ kêu, đẩy đám đông sang hai bên, mở ra một con đường.

Đi được vài trăm bước, hắn dừng lại, ngóng nhìn về phía hoàng cung.

Ngươi không chịu nhận lỗi ư? Vậy ta sẽ ép ngươi nhận lỗi.

***

Lúc này, ngoài Ngọ Môn, quần thần vẫn chưa tan đi, kiên nhẫn chờ đợi tin tức truyền đến. Hơn nữa, nếu trong thành thực sự bùng nổ đại chiến, chắc chắn ở trong hoàng cung là an toàn nhất.

Trong hoàng cung có rất nhiều cao thủ, mặc dù ngày thường họ không mấy phô trương. Hoàng cung tựa lưng vào đại doanh cấm quân, ba đại doanh Bách Chiến, Thần Cơ, Kỵ Binh với tổng cộng mười vạn cấm quân, là đội quân trực thuộc hoàng đế. Cuối cùng, trong hàng võ tướng và huân quý, thực ra cũng có rất nhiều cao thủ, như Ngũ phẩm Khuyết Vĩnh Tu không phải là ít.

Văn võ bá quan châu đầu ghé tai, bàn luận việc này sẽ kết thúc ra sao, hai vị công tước Tào Quốc Công và Hộ Quốc Công sống chết thế nào. Nhưng tất cả đều có vẻ không mấy để tâm, ánh mắt liên tục nhìn về phía cửa cung.

Rốt cuộc, một vị giáp sĩ đặt tay lên chuôi đao, nhanh chóng chạy từ ngoài cung vào. Vương Thủ Phụ bước tới, chặn giáp sĩ lại, trầm giọng hỏi:

"Tình hình bên ngoài cung thế nào? Cấm quân đã chế phục được Hứa Thất An chưa? Tào Quốc Công và Hộ Quốc Công có an toàn không?"

Vị cấm quân này là để báo tin cho Hoàng đế, không muốn đáp lời Vương Thủ Phụ, vội né người, tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng, vài vị võ tướng đã đứng chắn trước mặt, quát lớn:

"Nói!"

Tiếng bước chân "Rầm rập", hàng trăm văn thần võ tướng phẩm cấp không đồng nhất đều bước lên, lao tới.

"..." Giáp sĩ chợt cảm thấy áp lực từ những người có địa vị cao hơn, nhắm mắt đáp: "Tào Quốc Công và Hộ Quốc Công đã bị lôi ra chợ chém đầu."

Nói xong, người đó nhanh chóng rời đi.

Tào Quốc Công và Hộ Quốc Công bị lôi ra chợ giết... Tin tức này, khiến văn võ bá quan tại đó nửa ngày không thốt nên lời. Mặc dù đối với nhân phẩm của Hứa Thất An, các quan viên có mặt trong lòng đã lường trước, đặc biệt là những người từng đối đầu với hắn như Tôn Thượng Thư, Đại Lý Tự Khanh và những người khác. Nhưng khi thực sự xác nhận Tào Quốc Công và Hộ Quốc Công đã bị chém đầu thị chúng, họ vẫn cảm thấy vô cùng hoang đường.

"Đúng là một tên thất phu vô pháp vô thiên..." Một quan viên lẩm bẩm.

"Hắn là một người đáng hận." Tôn Thượng Thư nhìn người kia một cái, ngừng một lát, nói thêm: "Nhưng cũng là một người đáng kính."

Xung quanh, vài quan văn giao hảo với Tôn Thượng Thư khó tin nhìn ông. Tôn Thượng Thư thản nhiên nói: "Ta hận không thể ngàn đao vạn quả tên này, nhưng đó chỉ là tư oán của ta. Khuyết Vĩnh Tu giúp Trụ làm điều tàn ác, đồ sát ba mươi tám vạn bá tánh vô tội, mới là kẻ ác đồ trời đất không dung. Giết rất tốt, giết hay lắm!"

Giết rất tốt, giết hay lắm... Rất nhiều quan văn thầm nói trong lòng. Trong số họ, có người sẵn lòng thỏa hiệp vì lợi ích, có người không dám trái hoàng quyền, có người việc không liên quan đến mình thì giữ mình. Có người trong lòng đầy căm phẫn, bị tình thế ép buộc mà im lặng. Nhưng về đúng sai, trong lòng mỗi người đều có một cán cân công lý.

Ngụy Uyên và Vương Thủ Phụ liếc nhìn nhau, không chút kinh ngạc, dường như đã sớm đoán được sự việc sẽ diễn biến như vậy.

"Một ngày thời gian có đủ không?" Ngụy Uyên thản nhiên nói.

"Là đủ." Vương Thủ Phụ khẽ gật đầu.

***

Trong tẩm cung.

Nguyên Cảnh Đế quay lưng về phía cửa ra vào, đứng chắp tay không nói một lời. Lão thái giám bên cạnh khẽ cúi đầu, không dám thở mạnh. Ông ta hầu hạ Nguyên Cảnh Đế nhiều năm, biết rõ tính tình vị đế vương này. Người sẽ hất bàn án để trút giận, nhưng đó chỉ là trút giận, sau khi trút xong thì sẽ không thực sự để trong lòng. Nhưng nếu người im lặng quá thời gian một nén nhang, thì điều đó có nghĩa vị đế vương này đang nghiêm túc, đang toan tính, mưu đồ một việc như đối phó đại địch.

Thật kỳ lạ, rõ ràng khi xử lý vụ án Trấn Bắc Vương, người cũng không hề âm trầm đáng sợ đến vậy. Ngược lại, sau khi Hứa Thất An cướp đi hai vị quốc công, người lại "thất thố" đến thế. Kể cả Hứa Thất An có giết hai tên quốc công để hả giận, đối với bệ hạ mà nói cũng không có tổn thất, dù sao mục đích của bệ hạ đã đạt được.

Lúc này, tiếng bước chân nhanh chóng vang lên, thị vệ dừng lại ở cửa. Nguyên Cảnh Đế bỗng nhiên quay người, trầm giọng nói: "Nói!"

Thị vệ đứng ở cửa, chắp tay nói: "Hứa Thất An đã chém giết hai vị quốc công tại cửa chợ, và, và..."

Nghe được Tào Quốc Công và Hộ Quốc Công bị chém, khuôn mặt Nguyên Cảnh Đế hiện lên vẻ giận dữ, quát: "Nói hết một lượt!"

Thị vệ run rẩy nói: "Và ngay trước mặt hơn ngàn bá tánh, phỉ báng bệ hạ, gọi... gọi bệ hạ dung túng Trấn Bắc Vương đồ thành, Hộ Quốc Công Khuyết Vĩnh Tu đích thân cầm đao."

Tròng mắt Nguyên Cảnh Đế bỗng nhiên co lại. Vài giây sau, tay người đang giấu trong tay áo khẽ run lên, khuôn mặt người rõ ràng đang co giật, gằn từng tiếng: "Tên cẩu tặc đó còn sống không?"

"Hắn, hắn đã vào Ty Thiên Giám. Các thống lĩnh chưa thể ngăn cản, vì, vì hắn trong tay cầm một thanh đao khắc..." Cảm nhận được cơn giận của hoàng đế, thị vệ nói chuyện nơm nớp lo sợ.

Trong điện, tĩnh lặng đến đáng sợ, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Bầu không khí như đông cứng lại, lão thái giám thậm chí không dám thở mạnh, thân thể mập mạp khẽ run lên.

Sau một hồi, giọng nói không chút cảm xúc nào của Nguyên Cảnh Đế truyền đến: "Lập tức phái người truy bắt gia quyến Hứa Thất An, giải vào đại lao, chờ xử lý. Nếu chống cự, lập tức giết chết tại chỗ. Điều động năm trăm cấm quân, đến Ty Thiên Giám truy bắt Hứa Thất An; Thông báo Nội Các, lập tức soạn thảo bố cáo: Ngân La Hứa Thất An là mật thám Vu Thần Giáo, mượn vụ án Trịnh Hưng Hoài gây sóng gió, làm tổn hại thanh danh hoàng thất Đại Phụng."

Đợi lão thái giám nhận lệnh rời đi, Nguyên Cảnh Đế thấp giọng tự nói: "Khí vận không thể tiếp tục tiêu tan."

***

Rất nhanh, một đội cấm quân phi ngựa tiến vào Hứa phủ, đại môn đóng chặt. Các cấm quân đá tung đại môn, xông vào Hứa phủ, nhưng phát hiện đã sớm người đi nhà trống. Đồ dùng trong nhà vẫn đầy đủ, nhưng không còn một vật gì đáng giá.

Những cấm quân này là tinh nhuệ nhất, không vì hả giận mà đập phá loạn xạ. Sau khi điều tra kỹ lưỡng, họ nhanh chóng rời đi, về cung phục mệnh.

Bên kia, lão thái giám đích thân dẫn người đến Nội Các, trên đường thấy Vương Thủ Phụ tóc hoa râm.

"Bệ hạ có chỉ, nhanh chóng soạn thảo bố cáo: Ngân La Hứa Thất An là mật thám Vu Thần Giáo, mượn vụ án Trịnh Hưng Hoài gây sóng gió, làm tổn hại thanh danh hoàng thất Đại Phụng."

Lão thái giám nói rất nhanh, chuyển đạt lời của Nguyên Cảnh Đế từ đầu đến cuối. Vương Thủ Phụ nghiêm t túc lắng nghe, khẽ gật đầu, nói: "Phong hoàn!"

Hai chữ này có nghĩa là: Không đồng ý!

Nội Các có quyền lực phong bác, cái gọi là phong bác, chính là trả lại những ý chỉ không tốt, không chính xác của hoàng đế.

"Ngài nói gì?" Lão thái giám nghi ngờ mình nghe lầm, ông ta móc móc lỗ tai, nói: "Thủ phụ đại nhân, ngài nói lại một lần được không?"

Vương Thủ Phụ bình tĩnh nhìn ông ta: "Phong hoàn."

Sắc mặt lão thái giám âm trầm, giọng nói ẩn chứa uy hiếp: "Thủ phụ đại nhân, hiện tại là thời kỳ phi thường, ngài sao phải chọc giận bệ hạ vào lúc này? Vị trí của ngài, biết bao người đang ngóng trông đấy." Dừng một lát, ông ta dịu giọng hơn, "Trong thiên hạ đều là vương thổ, thiên hạ này, là thiên hạ của bệ hạ. Chúng ta là thần tử, dù trong lòng có ý kiến, thuận theo là được, vì sao cứ phải đối đầu với bệ hạ?"

Vương Thủ Phụ mặt không biểu cảm đứng dậy, đi ra ngoài. Lão thái giám thấy ông ta không biết điều, đang định nổi giận, liền nghe giọng nói bình thản của lão nhân: "Bản quan thân thể không khỏe, xin về phủ trước. Nếu bệ hạ có việc gọi đến, xin để đến ngày mai rồi nói."

"Thật cả gan..." Lão thái giám tức đến run rẩy.

Người lập tức ngồi kiệu, để thị vệ khiêng về hoàng cung, thẳng đến tẩm cung. Trong tẩm cung, hương đàn lượn lờ, Nguyên Cảnh Đế ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, sắc mặt bình thản, như thể không có chuyện gì vậy. Tai người khẽ động đậy, sau đó lạnh nhạt mở miệng: "Đã truyền đạt xong chưa?"

"Dạ..." Lão thái giám ngập ngừng một lát, nhỏ giọng đáp: "Vương Thủ Phụ đã, đã trả lại khẩu dụ của người."

Nguyên Cảnh Đế im lặng vài giây, giọng nói lạnh nhạt: "Triệu hắn đến gặp Trẫm."

Lão thái giám nuốt nước bọt một cái, giọng càng nhỏ hơn: "Vương Thủ Phụ nói thân thể không khỏe, đã về phủ nghỉ ngơi, còn nói, nếu bệ hạ có việc gì, xin để ngày mai tìm hắn."

Nguyên Cảnh Đế mở mắt, giận quá hóa cười: "Lão già kia, thật cho rằng Trẫm không dám làm gì ngươi sao? Đã thân thể không khỏe, vậy thì đừng chiếm vị trí nữa. Thông báo bách quan, ngày mai vào triều."

Trong những ngày gần đây, triều hội diễn ra liên tục, ngày nào cũng có, còn thường xuyên hơn cả thời điểm Kinh Sát. Kể từ khi Hoàng đế tu đạo đến nay, chưa từng có triều hội nào đông đúc đến vậy.

Lúc này, một vị thống lĩnh cấm quân bước vào ngoài tẩm cung, cao giọng nói: "Bệ hạ!"

Lão thái giám chắp tay vái chào, vội vàng bước ra ngoài, ghé sát tai thì thầm vài câu với thống lĩnh cấm quân. Sắc mặt ông ta khó coi quay lại, thấp giọng nói: "Bệ hạ, gia quyến của Hứa Thất An đã sớm bỏ trốn từ trước, không biết đi đâu. Bên Ty Thiên Giám, Quan Tinh Lâu bị trận pháp bao phủ trăm trượng, cấm quân không thể tiến vào."

Nguyên Cảnh Đế cười lạnh nói: "Quả nhiên đã sớm có dự mưu." Dừng một lát, người thấp giọng nói: "Giám Chính còn nói gì nữa không?"

Lão thái giám trả lời: "Không phải Giám Chính, là Dương Thiên Huyễn ra tay, còn hung hăng châm chọc cấm quân."

Nguyên Cảnh Đế ngược lại khẽ thở phào nhẹ nhõm. Người không nói gì thêm, tự vấn làm sao để vãn hồi cục diện. Hứa Thất An rốt cuộc cũng chỉ là một Ngân La, không thể đại diện cho triều đình. Hành vi lần này có thể định nghĩa là võ phu phạm cấm, nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Muốn khiến bá tánh tin phục, phải bịa đặt tội danh cho Hứa Thất An, gán cho hắn là mật thám Vu Thần Giáo. Sau đó phái người rải tin đồn trong kinh thành, kết hợp với bố cáo của triều đình, như vậy sẽ đáng tin hơn nhiều so với việc tên này ba hoa chích chòe ở chợ.

Nhưng trước đó, người phải ổn định được phe quan văn. Giờ đây sự việc đã đảo ngược, rất nhiều quan văn tức giận nhưng không dám nói gì, rất có khả năng sẽ "vỡ bình chẳng sợ bể", thế nên trong triều hội ngày mai, người muốn giết gà dọa khỉ.

Vương Thủ Phụ chính là con gà người muốn giết.

***

Ty Thiên Giám, Bát Quái Đài.

Giám Chính đứng trên mái nhà, đứng chắp tay, bạch y tung bay, tiêu diêu tự tại như trích tiên. Người chuyên chú quan sát kinh thành. Một khắc sau, hiểu ý cười một tiếng: "Đại thế đã thành!"

Lúc này, một bóng bạch y xuất hiện, quay lưng về phía Giám Chính, đứng chắp tay, dùng giọng điệu kiêu ngạo nhất nhưng lại nói ra những lời cung kính nhất: "Đa tạ lão sư thành toàn, hôm nay ta thật sảng khoái! Ừm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cấm quân lại truy nã Hứa Thất An, mà người lại bảo ta đi ngăn cản?"

Giám Chính tâm trạng có chút vui vẻ đáp: "Hứa Thất An đã chặn đường bách quan tại Ngọ Môn, cướp đi Hộ Quốc Công và Tào Quốc Công, rồi chém đầu cả hai tại cửa chợ. Hắn đạt được sự kính yêu và tôn kính của bá tánh, có điều, đây cũng là tự hủy tương lai của hắn." Dứt lời, người cảm thấy đệ tử này của mình vẫn chưa đủ trầm ổn, quá mức nóng nảy, vừa vặn mượn cơ hội răn dạy, khiến hắn giác ngộ về con đường chết mà Hứa Thất An đã chọn. "Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có dám không?"

Dương Thiên Huyễn thân thể cứng đờ, sau đó khôi phục bình thường, giọng điệu bình thản đáp: "Thì ra là vậy. Ừm, lão sư, ta về tu hành đây."

Bình thản đến vậy sao? Xem ra vẫn biết phân rõ nặng nhẹ.

Giám Chính vui vẻ gật đầu. Dương Thiên Huyễn thân hình lóe lên, biến mất không thấy tăm hơi.

Sau đó, Giám Chính liền nhận ra khí tức của Dương Thiên Huyễn đang nhanh chóng độn về phía hoàng cung.

***

Mặt Giám Chính dường như khẽ run lên, người nhấc chân giẫm một cái.

Mơ hồ giữa không gian, từ nền đất dưới Quan Tinh Lâu truyền đến tiếng gào thét tê tâm liệt phế của Dương Thiên Huyễn: "Giám Chính Lão... Sư, người không thể đối với ta như vậy, không!!!"

***

Sáng sớm hôm nay, sự kiện xảy ra ở cửa chợ đã lan truyền với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, khác với những câu chuyện phiếm khác thường được đem ra bàn tán. Sự kiện Hứa Thất An chém đầu Tào Quốc Công và Hộ Quốc Công đã được những bá tánh có mặt tại đó, tận lực chạy đi bẩm báo. Đến giờ ăn trưa, tin tức đã truyền khắp nội thành, rồi từ giữa thành khuếch tán ra, nhiều nhất là đến hoàng hôn, bá tánh ngoại thành cũng sẽ biết chuyện này.

Triệu Nhị là một tên lưu manh, cả ngày ăn chơi lêu lổng, trong túi lúc nào cũng không giữ được tiền bạc, không thì đến sòng bạc giải khuây, hoặc là tiêu vào mấy cô nương ở lầu xanh. Mấy ngày nay hắn sống đặc biệt thoải mái, vì có việc để làm, chỉ cần động miệng lưỡi là có tiền bạc đổ về, đúng là chuyện tốt như bánh từ trên trời rơi xuống. Việc này là do một bang phái tên là Thanh Thủ Bang tuồn ra, chuyên tìm những tên lưu manh như Triệu Nhị để làm, yêu cầu rất đơn giản, chỉ cần truyền bá tin đồn rằng Bố Chính Sứ Vân Châu Trịnh Hưng Hoài cấu kết Yêu Man.

Hôm nay Thanh Thủ Bang lại ban bố nhiệm vụ mới, tin đồn tương tự, chỉ có điều nhân vật chính đổi thành Ngân La Hứa Thất An. Sau khi nhận nhiệm vụ, Triệu Nhị không lập tức bắt tay vào làm, mà đến lầu xanh làm một phen Tán Tài Đồng Tử. Đến giờ ăn trưa, hắn quen đường cũ đi vào một tửu lầu lớn.

Tửu lầu này hắn từng đến hai lần, cả hai lần đều là để truyền bá tin đồn Trịnh Hưng Hoài cấu kết Yêu Man. Không nơi nào thích hợp để "làm việc" hơn tửu lầu. Lầu xanh dĩ nhiên cũng là nơi thích hợp, nhưng Triệu Nhị là một tên lưu manh thích hưởng lạc, ở lầu xanh hắn chỉ muốn... Còn có một nguyên nhân quan trọng, tửu lầu này có một cô gái đẹp như tiên nữ, bên cạnh nàng luôn có một người phụ nhân dung mạo bình thường đi theo.

Triệu Nhị bước vào ngưỡng cửa tửu lầu, trong quán tiếng người huyên náo, rất nhiều thực khách đang ngồi. Hắn nhìn quanh một lượt, thấy người phụ nhân dung mạo bình thường quen thuộc đang ngồi một mình bên bàn. Nàng ngây người thẫn thờ, cau mày, dường như có tâm sự, nửa ngày cũng không thấy ăn một miếng đồ ăn.

Cô đại mỹ nhân kia không có ở đây à... Triệu Nhị có chút thất vọng, chọn một bàn trống ngồi xuống, gọi thịt và rượu, rồi vểnh tai nghe ngóng.

Không ngoài dự đoán, hắn nhanh chóng nghe thấy cuộc bàn luận về Ngân La Hứa Thất An.

"Các ngươi có biết không, sáng nay Hứa Ngân La đã chém đầu hai vị Quốc Công tại cửa chợ. Không ngờ, không ngờ chân tướng vụ án Đồ thành Sở Châu lại là..." Người nói chuyện dường như không dám nói tiếp, nhưng lại không cam lòng, nắm tay đập mạnh một cái xuống bàn.

Chủ đề lập tức được mở rộng, các thực khách phẫn nộ bày tỏ quan điểm của mình.

"Không ngờ, cả triều chư công, nhiều quan lại như vậy, lại không một ai đứng ra nói lời phải trái."

"Hứa Ngân La không chỉ là anh hùng, mà còn là lương tâm còn sót lại của Đại Phụng chúng ta."

"Đúng vậy, ai có thể dùng tiền đồ và tính mạng của mình để đổi lấy một công đạo. Thế mà lại là người như Hứa Ngân La, dễ dàng nhất bị gian tặc cùng kẻ hôn quân... hãm hại."

"Người ta đã không còn là Ngân La nữa rồi. Ai, Đại Phụng ta lần này đã tổn thất hai vị quan tốt, còn Bố Chính Sứ Sở Châu Trịnh đại nhân kia cũng là trung lương."

"Hứa Ngân La sẽ không... bị chém đầu chứ?"

"Hừ, nếu triều đình dám giết Hứa Ngân La, chúng ta sẽ đi chặn cửa hoàng thành."

"Đúng vậy, có bản lĩnh thì giết hết chúng ta đi, chúng ta sẽ đi chặn cửa hoàng thành!"

Ban đầu chỉ là một hai bàn thực khách bàn luận, dần dần, các thực khách khác cũng tham gia, trong lời nói tràn đầy phẫn nộ.

Đột nhiên, một giọng nói lạc điệu vang lên, đó là Triệu Nhị. Hắn vỗ bàn một cái, cao giọng nói: "Các ngươi đều bị gian tặc che mắt rồi, kỳ thực, sự thật không phải như vậy."

Khi bầu không khí đạt đến đỉnh điểm mà đột nhiên ngắt lời, có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, đây là kinh nghiệm mà Triệu Nhị đã đúc kết được. Hắn định lặp lại thao tác trước đó của mình, bôi nhọ Hứa Ngân La giống như bôi nhọ Trịnh Hưng Hoài.

Quả nhiên, tất cả thực khách trong quán đều nhìn về phía hắn. Sau khi thu hút được sự chú ý, Triệu Nhị lập tức nói: "Ta có một người thân làm quan trong triều, từ chỗ hắn ta nghe được một bí mật động trời."

Đám đông vô thức truy vấn: "Bí mật gì?"

Triệu Nhị như thể đang tuyên bố một đại sự, giọng nói rất lớn: "Hứa Ngân La kia thực chất là mật thám của Vu Thần Giáo ở phương Bắc, vẫn luôn tiềm phục tại Đại Phụng để tranh thủ danh vọng. Lần này, cuối cùng hắn đã nắm lấy cơ hội, lợi dụng việc Bố Chính Sứ Sở Châu Trịnh Hưng Hoài cấu kết Yêu Man, vu hãm Trấn Bắc Vương, dùng danh vọng của mình để giết công tước, bôi nhọ triều đình. Các ngươi đều bị hắn lừa rồi, hắn không thể tin được. Thử nghĩ xem, Trấn Bắc Vương vì sao muốn đồ thành? Bệ hạ lại làm sao có thể đồng ý? Động não chút đi!"

Lời hắn nói lập tức khiến các thực khách trong quán kịch liệt phản bác: "Nói bậy nói bạ! Hứa Ngân La sao có thể là mật thám Vu Thần Giáo? Ngươi có chứng cớ gì? Dám cả gan phỉ báng Hứa Ngân La, không muốn sống nữa à?"

Triệu Nhị không chút sợ hãi, cười lạnh một tiếng, khẽ đáp: "Đại Phụng ta nhân kiệt lớp lớp, lẽ nào chỉ có một mình Hứa Ngân La sao? Làm sao có thể chứ! Các ngươi lại nghĩ xem, nếu thực sự là Trấn Bắc Vương đồ thành, vì sao chư công triều đình không đứng ra nói đỡ cho Trịnh Hưng Hoài? Phải trái, kỳ thực rất đơn giản, người thông minh một chút là có thể nhìn thấu. Các ngươi à, chỉ là bị hào quang trước đây của Hứa Ngân La lừa gạt mà thôi. Hắn chính là một tên mật thám đạo mạo giả dối. Ta thề, câu nào cũng là thật, ta có người thân làm quan trong triều."

Lời nói này rất có kỹ xảo, có lý có cứ, hợp lý hợp tình.

"Rầm!" Đúng lúc này, một ly rượu bay tới, đập trúng đầu Triệu Nhị. Hắn tức giận nhìn lại, đúng là người phụ nhân dung mạo bình thường kia.

"Tiện bà, ngươi dám đánh ta?" Triệu Nhị giận dữ, xắn tay áo lên định đi dạy cho nàng một bài học.

Người phụ nhân dung mạo bình thường không chút sợ hãi, một tay chống nạnh, một ngón tay vào Triệu Nhị, hô lớn: "Chính là tên này, hôm qua còn ở trong tiệm rải tin đồn Trịnh Hưng Hoài cấu kết Yêu Man, hôm nay lại đến rải tin đồn Hứa Ngân La là mật thám!"

Triệu Nhị biến sắc, hung tợn nói: "Ta không có! Tiện bà, ngươi mà nói bậy nữa, lão tử hôm nay đánh chết ngươi!"

Lời vừa dứt, tiểu nhị tửu lầu nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, cuối cùng nhận ra, chỉ vào hắn, lớn tiếng nói: "Đúng đúng đúng, chính là hắn! Hôm qua cũng đến đây nói xấu Trịnh đại nhân, ta thấy hắn mới là mật thám!"

"Nãi nãi, đánh hắn!"

Lúc này, những thực khách đang nén giận trong lòng không kìm được, vung tay áo xông tới vây lấy Triệu Nhị đánh một trận tơi bời. Trong quán một mảnh hỗn loạn, hơn mười người vây quanh Triệu Nhị, quyền đấm cước đá.

"Đừng, đừng đánh, sẽ chết người mất! Cứu mạng, cứu mạng..." Triệu Nhị ôm đầu, cuộn tròn người lại, mở miệng cầu xin tha thứ. Các thực khách không để ý, dùng sức giẫm đạp, có người còn vác ghế đập mạnh.

Vị chưởng quỹ lớn tuổi, ở bên cạnh tiếp sức: "Đánh mạnh vào! Làm hỏng bàn không cần bồi thường, đánh chết thì vứt ra đường đi!"

Người phụ nhân dung mạo bình thường hai tay chống nạnh, nhếch cằm "Hừ" một tiếng, cảm thấy mình đã làm được một chuyện phi thường, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang lên lầu, quay về phòng.

Kinh thành rộng lớn như vậy, những sự kiện tương tự không ngừng xảy ra ở các nội thành.

***

Hoàng hôn, lão thái giám vội vã tiến vào tẩm cung, xuyên qua ngoại thất, vào sâu bên trong tẩm cung, đến bên cạnh Nguyên Cảnh Đế đang ngồi khoanh chân.

"Bệ hạ, ngoài cung truyền tin về, tin đồn không thể lan truyền ra ngoài..."

Nguyên Cảnh Đế mở mắt, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm ông ta: "Không thể lan truyền ư?"

Lão thái giám nhỏ giọng đáp: "Phàm là người nào nói xấu Hứa Thất An, đa phần đều bị bá tánh trong thành đánh đập, thậm chí còn gây ra vài vụ án mạng."

***

Giọng Nguyên Cảnh Đế bỗng cao vút: "Hắn có danh vọng đến mức nào rồi?!"

Lão thái giám không trả lời được.

Nguyên Cảnh Đế nghiến răng nghiến lợi nói: "Một con kiến hôi, không ngờ, lại cũng có thể cắn Trẫm một miếng!"

***

Ngày hôm sau, giờ Mão.

Bát Quái Đài, Hứa Thất An ôm vò rượu, đứng bên cạnh đài cao, đón gió, yên lặng nhìn về hướng thành cung, không nói một lời.

Tiếng trống Ngọ Môn vang lên, văn võ bá quan tuần tự xuyên qua Ngọ Môn, qua Kim Thủy Kiều. Đa số quan viên lưu lại ngoài điện, còn chư công thì tiến vào Kim Loan Điện. Đợi một khắc đồng hồ, Nguyên Cảnh Đế thân mặc đạo bào thong thả bước đến, mặt không biểu cảm, uy nghiêm mà thâm trầm.

Người ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nhìn về phía Vương Thủ Phụ, mang theo vài phần cười lạnh: "Trẫm nghe nói Vương Thủ Phụ gần đây thân thể có chút không khỏe, vậy thì không cần lên triều. Trẫm ban cho ngươi ba tháng nghỉ dưỡng, việc Nội Các cứ giao cho Đông Các Đại Học Sĩ Triệu Đình Phương tạm thay."

Sắc mặt chư công đều biến đổi. Bệ hạ đây là muốn đổi thủ phụ, trước tiên tước quyền, rồi thay người khác. Mới mở màn đã như vậy ư?

Vương Thủ Phụ thở dài, nói: "Đa tạ bệ hạ."

Nguyên Cảnh Đế không nhìn ông ta nữa, giờ phút này chịu thua, đã muộn. Người ngược lại nhìn quanh các thần, gằn từng tiếng: "Trẫm thực sự phẫn nộ! Vì trong triều xuất hiện loạn thần tặc tử, giết quốc công, phỉ báng hoàng thất, phỉ báng triều đình. Kẻ đại nghịch bất đạo như vậy, đáng chém cửu tộc!"

Trong điện, chư công đều cúi đầu, không nói một lời.

Nguyên Cảnh Đế nhìn về phía Ngụy Uyên, trầm giọng nói: "Ngụy Uyên, Hứa Thất An là người của ngươi, việc này ngươi phải chịu trách nhiệm. Trẫm hạn ngươi trong vòng ba ngày, phải bắt được tên tặc này, cùng với gia quyến của hắn quy án."

Ngụy Uyên xuất hàng, thở dài nói: "Dạ."

Ngụy Thanh Y ngươi cũng không có khí khái trác tuyệt như dân gian đồn thổi...

Ánh mắt Nguyên Cảnh Đế lóe lên vẻ mỉa mai, tiếp tục hỏi: "Liên quan đến việc xử trí nghịch tặc Hứa Thất An, chư ái khanh còn có gì muốn bổ sung không?"

Trương Hành Anh bước ra khỏi hàng, nói: "Thần có việc muốn bẩm báo."

Nguyên Cảnh Đế nhìn về phía ông ta, vuốt cằm nói: "Nói."

Trương Hành Anh thở dài, trầm mặc vài giây, dường như đang dồn nén cảm xúc, rồi lớn tiếng nói: "Trấn Bắc Vương cấu kết Vu Thần Giáo, đồ sát ba mươi tám vạn bá tánh thành Sở Châu, Hộ Quốc Công Khuyết Vĩnh Tu đích thân cầm đao. Sau đó, cùng Tào Quốc Công, sát hại Bố Chính Sứ Sở Châu Trịnh Hưng Hoài..."

Lời còn chưa dứt, Nguyên Cảnh Đế đã quát lớn: "Hỗn trướng! Trương Hành Anh, ngươi muốn lật lại bản án sao? Ta nói tên Hứa Thất An kia từ đâu ra gan chó, hóa ra là cấu kết với ngươi. Ngươi có biết phỉ báng Thân Vương và Quốc Công là tội gì không?"

Nguyên Cảnh Đế căm tức nhìn Trương Hành Anh, uy nghiêm đế vương như thủy triều dâng trào. Trương Hành Anh ngẩng đầu lên, không lùi nửa bước mà đối mặt với Nguyên Cảnh Đế, chậm rãi lắc đầu: "Thần không phải muốn lật lại bản án."

Nguyên Cảnh Đế nhìn chằm chằm ông ta: "Vậy ngươi muốn làm gì?"

Đối mặt với lời quát hỏi của hoàng đế, Trương Hành Anh không ngờ lại tiến thêm một bước, dường như muốn dùng khí thế của mình để đối chọi với đế vương, ông ta lớn tiếng nói: "Bệ hạ có tội, tội thứ nhất: Dung túng Trấn Bắc Vương đồ thành. Tội thứ hai: Bao che Trấn Bắc Vương cùng Hộ Quốc Công. Thần, xin bệ hạ, hạ tội kỷ chiếu!"

Dư âm quanh quẩn. Lời vừa nói ra, trong triều đình hoàn toàn tĩnh lặng, nhưng lại như sấm dậy, long trời lở đất.

Trong đầu Nguyên Cảnh Đế ầm vang chấn động, người đã nghe thấy gì? Hạ tội kỷ chiếu? Tên Ngự Sử nhỏ bé này, dám yêu cầu người hạ tội kỷ chiếu!

"Trẫm thấy ngươi phát điên rồi!" Nguyên Cảnh Đế rất tức giận. Uy nghiêm quân vương, gặp phải sự khiêu khích của một con kiến hôi, chỉ là một Ngự Sử, lại dám yêu cầu người viết tội kỷ chiếu. "Trương Hành Anh, Trẫm nghi ngờ ngươi cấu kết với Hứa Thất An, sát hại quốc công, phỉ báng Thân Vương. Người đâu, giải hắn vào thiên lao!"

Dứt lời, người thấy một bóng áo xanh xuất hàng. Nguyên Cảnh Đế hừ lạnh nói: "Ý Trẫm đã quyết, ai cũng không được cầu xin tha thứ, nếu không, sẽ bị xử tội đồng phạm."

Đám quan văn này rất biết được đà lấn tới, xem ra răn dạy Vương Thủ Phụ vẫn chưa đủ, còn phải thêm một Trương Hành Anh nữa.

Người áo xanh kia nói: "Xin bệ hạ, hạ tội kỷ chiếu!"

Nguyên Cảnh Đế cứng đờ người, từng chữ từng câu gằn ra từ kẽ răng: "Ngươi thật là có gan chó! Thế nào? Trẫm đã đưa ngươi lên vị trí này, ngươi cảm thấy có thể chế ngự Trẫm rồi sao?"

Ngụy Uyên không đáp.

Lúc này, Vương Thủ Phụ xuất hàng, cao giọng nói: "Xin bệ hạ, hạ tội kỷ chiếu!"

Lại thêm một người... Hoàng thất tông thân và huân quý đều kinh hãi, nếu lúc này họ còn chưa ngửi ra "âm mưu", thì quả là quá trì độn.

Nguyên Cảnh Đế đã đùa bỡn quyền mưu mấy chục năm, chỉ sẽ nhạy cảm hơn tông thất, huân quý, người liên tục cười lạnh: "Trẫm nói ngươi hôm qua sao lại kiên cường đến vậy, hóa ra đã sớm cấu kết với Ngụy Uyên, sáng nay lại dám phạm tội đại bất kính này! Tốt, tốt lắm! Tốt một Vương Thủ Phụ, tốt một Ngụy Thanh Y! Hai người các ngươi đối đầu nhau bao nhiêu năm, kết quả lại liên thủ để đối phó Trẫm!"

Người vỗ mạnh một cái xuống bàn, trợn mắt hét lớn: "Vương Trinh Văn, cái bộ xương già này của ngươi, có chịu nổi mấy trượng đình trượng không, hả?!" Người vẫn ngồi thẳng tắp, bởi vì người là quân vương. Ngụy Uyên liên thủ với Vương Trinh Văn thì đã sao, người đã có thể trấn áp hai người một lần, thì cũng có thể trấn áp lần thứ hai. "Còn có chiêu thức gì nữa? Còn cấu kết với ai nữa? Dùng hết ra đi! Hôm nay, ai còn dám đứng ra, chính là khi quân võng thượng, đại bất kính. Tất cả đều lôi ra đình trượng!"

Đình trượng là thủ đoạn mà hoàng đế thường dùng để đối phó quan viên, đây không phải lời uy hiếp nhẹ nhàng. Phải biết, từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu quan viên đã chết vì đình trượng, bị đánh chết ngay tại chỗ. Nguyên Cảnh Đế tin rằng, ngay vào thời khắc này, chư công trong lòng tất nhiên đã nhận ra, một khi đình trượng, đó là đánh cho đến chết. Khi quan văn quần tình sục sôi, mặt trận thống nhất, người sẽ kiêng kỵ, sẽ nhẫn nại. Nhưng nếu chỉ có lác đác bốn năm người, đánh chết ngay tại chỗ ngược lại có thể chấn nhiếp bách quan.

Hình Bộ Thượng Thư Tôn Thượng Thư xuất hàng: "Bệ hạ trước đó dung túng Trấn Bắc Vương, sau đó bao che Trấn Bắc Vương cùng Hộ Quốc Công, xin hạ tội kỷ chiếu."

Hữu Đô Ngự Sử Viên Hồng xuất hàng: "Xin bệ hạ hạ tội kỷ chiếu."

Lễ Bộ Thượng Thư xuất hàng: "Xin bệ hạ, hạ tội kỷ chiếu."

Hộ Bộ Thượng Thư xuất hàng: "Xin bệ hạ, hạ tội kỷ chiếu."

Lại Bộ Thượng Thư xuất hàng: "Xin bệ hạ, hạ tội kỷ chiếu."

Sáu khoa Cấp Sự Trung, mặt đỏ bừng vì hưng phấn: "Xin bệ hạ, hạ tội kỷ chiếu!"

***

Trong chớp mắt, trên triều đình, lại có đến hai phần ba quan văn xuất hàng. Trong số đó, một phần là vây cánh của Ngụy Uyên; một phần là vây cánh của Vương Trinh Văn, và một phần là những người trước đó tức giận nhưng không dám nói gì.

Các quan văn và huân quý chưa xuất hàng đều tê dại cả da đầu. Ngoại trừ sự kiện tranh giành quyền lập quốc cách đây hai trăm năm, trong lịch sử Đại Phụng chưa từng có chuyện như thế này xảy ra. Tư tưởng trung quân của quan văn đã bám rễ sâu trong lòng, sao dám cứng đối cứng với hoàng đế như vậy? Nhưng hôm nay, hết lần này tới lần khác lại xảy ra.

Kim Loan Điện tĩnh đến đáng sợ.

"Các ngươi, các ngươi..." Nguyên Cảnh Đế đang ngồi trên long ỷ, sắc mặt từng chút từng chút rút hết huyết sắc. Giờ khắc này, vị Cửu Ngũ Chí Tôn này cảm nhận được sự sỉ nhục to lớn. Người, là quân vương một nước, lại bị một đám thần tử bức bách hạ tội kỷ chiếu. Uy nghiêm đế vương đường đường, lại bị chà đạp đến thế sao?

Nguyên Cảnh Đế đăng cơ từ khi còn trẻ, ba mươi bảy năm qua, người nắm chắc triều đình trong lòng bàn tay. Hàng ngày các đại thần ở dưới tranh đấu ngươi sống ta chết, người như Lã Vọng buông cần, ngồi xem kịch. Người luôn cao cao tại thượng, làm nổi bật sự hèn mọn của thần tử, như chủ gánh xiếc xem lũ khỉ biểu diễn.

Giờ này khắc này, bầy khỉ này lại liên thủ muốn lật trời sao? Người run rẩy chỉ vào chư công trong điện, đôi môi run rẩy, gầm thét lên: "Các ngươi, thật sự cho rằng Trẫm không dám xử trí các ngươi sao? Người đâu! Người đâu! Đem lũ nghịch thần này lôi xuống, trượng trách sáu mươi!"

Âm thanh cuồn cuộn vang vọng trong điện, cuồn cuộn vang vọng ngoài Kim Loan Điện, cuồn cuộn vang vọng trong tai quần thần. Đây là cơn phẫn nộ của quân vương, Thiên tử giận dữ, là muốn xác chất trăm vạn.

Dường như đang đối nghịch với người, dưới uy áp như vậy, một cảnh tượng càng khó tin hơn đã xảy ra: ngoài điện, từ bậc đá đến quảng trường, hàng trăm quan viên đồng thời quỳ xuống, hô lớn: "Xin bệ hạ, hạ tội kỷ chiếu!"

"Xin bệ hạ, hạ tội kỷ chiếu!"

Tiếng hô cuồn cuộn, vang vọng trên không hoàng cung.

Nguyên Cảnh Đế gần như không thể tin vào tai mình, trong chớp mắt, người nghi ngờ mình đang nhìn thấy ảo giác. Người chậm rãi đứng dậy, nhìn ra ngoài điện. Từ bậc đá đến quảng trường, hàng trăm quan viên đồng loạt quỳ xuống, hô to: Hạ tội kỷ chiếu...

"Các ngươi, các ngươi..." Người chỉ vào vô số đại thần trong và ngoài điện, ngón tay run rẩy, gầm thét lên: "Các ngươi đây tính là gì? Cùng nhau bức ép Trẫm sao? Trong mắt các ngươi còn có quân phụ không? Loạn thần tặc tử! Loạn thần tặc tử!!" Bốn chữ cuối cùng người đã gọi khản cả giọng.

Ba mươi bảy năm qua, người chưa từng thất thố đến vậy. Vài lần duy nhất xảy ra cách đây mấy ngày, nhưng đó là giả vờ. Kẻ điều khiển bầy khỉ làm xiếc ba mươi bảy năm, hôm nay, lại bị bầy khỉ trêu đùa.

Một cỗ nghịch huyết xông lên đầu, Nguyên Cảnh Đế loạng choạng một chút. "Viên Hùng, ngươi là Tả Đô Ngự Sử Đô Sát Viện, ngươi hãy nói đi, ngươi nói cho đám loạn thần tặc tử này, rốt cuộc chúng đang làm gì?"

Tả Đô Ngự Sử Viên Hùng, cổ cứng đờ, từng chút một vặn vẹo, nhìn về phía chư công. Chư công cũng đang nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lẽo như sắt.

Ục ực... Viên Hùng nuốt nước bọt một cái, khó khăn bước ra khỏi hàng, thở dài nói: "Bệ hạ, việc đã đến nước này, xin bệ hạ đừng chấp mê bất ngộ nữa, xin, xin hạ tội kỷ chiếu..."

Đăng đăng đăng... Nguyên Cảnh Đế loạng choạng lùi lại, rồi ngồi phịch xuống long ỷ, lẩm bẩm: "Phản, phản..."

"Trẫm chính là quân vương một nước, há có thể sai sót? Các ngươi đừng mơ tưởng bắt Trẫm hạ tội kỷ chiếu..." Nói đến đây, sắc mặt người đột nhiên đỏ bừng, khản cả giọng gào thét, mặt mũi run rẩy gào thét: "Đừng mơ tưởng!!!"

Đúng lúc này, tiếng thở dài vang lên từ trong điện, thanh quang lóe lên, một lão nho sinh tóc tai bù xù, mặc trường sam cổ xưa, xuất hiện trong điện.

Vân Lộc Thư Viện, Viện trưởng Triệu Thủ!

Triệu Thủ bình tĩnh nhìn Nguyên Cảnh Đế: "Nguyên Cảnh, hạ tội kỷ chiếu đi."

Sắc mặt Nguyên Cảnh Đế đột nhiên trắng bệch.

PS: Chương này viết cả ngày, sửa đi sửa lại phần kết. Hôm nay chỉ có một chương. (Hết chương)

Đề xuất Voz: Kí sự về ngôi nhà đáng sợ
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Trần Sơn

Trả lời

1 tháng trước

link bài trên baidu nè https://baike.baidu.com/item/%E5%A4%A7%E5%A5%89%E6%89%93%E6%9B%B4%E4%BA%BA%E4%B9%8B%E8%AF%B8%E5%A4%A9%E4%B8%87%E7%95%8C/59808367

Ẩn danh

Trần Sơn

Trả lời

1 tháng trước

ad ơi, hình như còn phần Thiên Ngoại Chư Thiên mười mấy chap nữa nha,

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa có đâu ta. Bạn gửi link mình dịch cho.

Ẩn danh

Trần Sơn

1 tháng trước

https://wap.faloo.com/booklist_1413227.html ad xem thử phải này không, mình nhớ có bản điện tử nên ko leak dc nhưng thấy trên này

Ẩn danh

Huy Thắng Đào

Trả lời

1 tháng trước

Admin ơi còn 2 phiên ngoại 6 với 7 ông đăng nốt được không ông

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

bạn tìm được không gửi link mình dịch cho. Nọ tìm mãi mới được phiên 4 5.

Ẩn danh

Triều Đặng bửu

1 tháng trước

Xin link với b

Ẩn danh

Do Quang Vu

1 tuần trước

Cho mình xin link với

Ẩn danh

Kêr Văn Thân

Trả lời

1 tháng trước

Chap 95 thiếu nửa chap rồi ad ơi

Ẩn danh

Kêr Văn Thân

Trả lời

1 tháng trước

Chap 37 lỗi thiếu nửa chap rồi ad ơi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ok

Ẩn danh

Hidemeto Nue

Trả lời

3 tháng trước

Phiên ngoại còn không ad ơi

Ẩn danh

Khoa Trần Anh

Trả lời

7 tháng trước

Ngoài 3 phiên ngoại ra còn nữa ko ad ?

Ẩn danh

Lê Anh Mai

4 tháng trước

Đây phiên ngoại 5 rồi mà bạn =))