Logo
Trang chủ

Chương 564: Trừ ma

Đọc to

“Nương tử, nên sống đời vợ chồng như thế nào?” Tân lang ngữ khí có chút sốt ruột, tựa hồ chưa bao giờ chạm qua nữ nhân.

Tân nương bị câu hỏi làm cho mơ màng, mãi một lúc lâu mới định thần lại, e thẹn nói: “Cái này, cái này… Phu quân hỏi ta thế nào được, thiếp thân há lại sẽ biết.”

Tân lang không vui nói: “Nhưng ta nghe nói, nữ tử xuất giá lúc, đều có các phu nhân trong nhà truyền thụ kinh nghiệm…”

Tân nương tế thanh tế khí: “Thật, rất đơn giản.”

“À, nương tử, nàng kẹp eo ta làm gì?”

“Đừng, đừng nói ra… Phu quân dù chưa nạp thiếp, chẳng lẽ ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có sao? Lại nói, nơi ong bướm chưa từng ghé qua sao?” Tân nương lý nhí như muỗi kêu nói.

“Chưa từng đi thanh lâu, cũng chưa từng có nha hoàn thông phòng. Nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng ta luyện võ tiến độ.” Tân lang đáp lời như vậy.

Nhân tài a… Hứa Thất An nheo mắt nhìn chằm chằm mộng cảnh, ý đồ xuyên thấu tấm rèm che khuất, muốn nhìn xem vị tân lang quan kia là ai.

Song Đao Môn Chủ Thang Nguyên Vũ sắc mặt lạnh lùng, tựa hồ chẳng thèm ngó tới, nhưng ánh mắt liên tiếp liếc về phía rèm che.

Viên Nghĩa cười nói: “Là một võ si.”

Lý Thiếu Vân xụ mặt vội vàng bước nhanh.

Lúc này, tân nương cả kinh nói: “Phu quân, chàng đi đâu?”

Tấm rèm một hồi lay động, hình như có một vị thiếu niên đang mặc quần áo, vừa mặc vừa đáp lời thê tử: “Canh giờ đến, ta đi luyện thương một canh giờ, nương tử sớm đi nghỉ ngơi.”

Tân nương khẩn trương: “Nhưng, nhưng chúng ta còn chưa…”

Rèm che vén lên, tân lang chui ra, mặt mày tuấn lãng, ánh mắt lộ ra vẻ kiệt ngạo, vô cùng vội vã chạy ra ngoài.

Nhìn thấy thiếu niên này trong nháy mắt, tất cả mọi người đột ngột quay đầu, nhìn về phía Lý Thiếu Vân.

Gương mặt đen nhánh của Lý Thiếu Vân trong nháy mắt đỏ bừng, chỉ cảm thấy trong cơ thể tựa hồ có liệt diễm dâng lên, đỉnh đầu toát ra khói đen hư ảo.

Đô Chỉ Huy Sứ Viên Nghĩa, lặp đi lặp lại nhìn kỹ hắn, nói: “Không nên a, mấy năm trước ngươi tới Lôi Châu Thành báo cáo công tác, tại Giáo Phường Ty chơi như cá gặp nước mà.”

Lý Thiếu Vân khóe miệng co giật: “Lúc thành, thành thân ấy, ta mới mười bảy tuổi.”

Thang Nguyên Vũ gật gật đầu, chững chạc đàng hoàng mà nói: “Cho nên, lúc đó là quý phu nhân dạy ngươi cách sống đời vợ chồng?”

Lý Thiếu Vân: “…”

Liễu Vân không mở miệng nói chuyện, khẽ nhếch khóe môi lên, một bộ dáng vẻ nén cười.

Cảnh này đúng là muốn độn thổ mà… Hứa Thất An mím môi một cái, không để cho mình bật cười thành tiếng. Hắn hắng giọng một cái, nói: “Đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian tìm kiếm ý thức của Nạp Lan Thiên Lộc.”

Viên Nghĩa cùng Thang Nguyên Vũ thu liễm biểu tình, khẽ gật đầu.

Lý Thiếu Vân nhẹ nhàng thở ra, lúc vĩnh biệt đời trai tân, ấn tượng quá mức khắc sâu, thỉnh thoảng sẽ còn trong mơ nhớ lại, không ngờ hôm nay lại lộ liễu phơi bày trước mặt người khác, điều này còn khó chịu hơn cả việc khiến hắn ra chiến trường giết địch.

Xuyên qua mộng cảnh của Lý Thiếu Vân, tại mê vụ bên trong tìm kiếm một lát, chợt nghe tiếng ồn ào của phố xá sầm uất, nhìn kỹ lại. Đèn màu treo trên cao, dòng người như dệt, là một cảnh tượng chợ đêm phồn hoa náo nhiệt.

Đây cũng là mộng cảnh của ai… Hứa Thất An thầm nói trong lòng, sau đó đã nhìn thấy một nam một nữ, nắm tay, chậm rãi đi tới.

Nữ tử tư thái cao gầy, dung mạo tú mỹ, hai hàng lông mày hơi đậm, cho người ta cảm giác hiên ngang khí phách, đang kéo tay một nam tử, thích thú chỉ trỏ những món hàng rong bên đường, khi thì nhảy nhót một chút, tỏ ra hoạt bát rạng rỡ.

Mà vị nam tử kia, diện mạo tuấn lãng, dáng người thẳng tắp thon dài, mặc… sai phục Đả Canh Nhân.

Thang Nguyên Vũ nhìn sâu vào nữ tử hoạt bát rạng rỡ trong mộng cảnh, lại từ từ quay đầu lại, nhìn về phía đệ tử nổi tiếng lạnh ngạo của mình —— Liễu Vân.

Vị nữ hiệp được Lôi Châu giang hồ ca tụng là hào khí không thua nam nhi này, khuôn mặt rốt cuộc đỏ lên, có chút cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt môn chủ.

Viên Nghĩa cười nói: “Từ xưa mỹ nữ yêu anh hùng, Liễu nữ hiệp quả là có mắt nhìn.”

Lý Thiếu Vân mặt mũi tràn đầy cười trên nỗi đau của người khác.

Lại thêm một lần độn thổ… Hứa Thất An tâm tình phức tạp, bởi vì hắn nghĩ tới, mộng cảnh của mình còn chưa xuất hiện, trước đó là sợ hãi sẽ xuất hiện mộng cảnh bại lộ thân phận. Hiện giờ là sợ hãi sẽ xuất hiện hình ảnh vui đùa cùng hoa khôi trong Giáo Phường Ty. Có lẽ, là những hình ảnh liên quan đến kiếp trước, ví dụ như máy bay chiến đấu, ô tô, nhà chọc trời, vân vân.

“Để xác nhận mộng cảnh có bị giới luật ảnh hưởng hay không, chúng ta không ngại thử nghiệm một chút.” Đô Chỉ Huy Sứ Viên Nghĩa nói.

“Đánh một trận?” Lý Thiếu Vân nhíu mày.

Viên Nghĩa gật đầu.

Lý Thiếu Vân hưng phấn gật đầu, chợt lao tới mấy bước, một cái bay lên gối hướng Viên Nghĩa, bị đối phương dễ dàng cản lại.

Sau khi thử nghiệm đơn giản, hai bên không tiếp tục giao thủ, Viên Nghĩa phân tích nói: “Mộng cảnh không bị giới luật ảnh hưởng, hoặc là, tầng thứ hai không bị giới luật ảnh hưởng, không thể thi triển khí thế. Chiến lực hiện giờ của chúng ta, quyết định bởi sự mạnh yếu của Nguyên Thần.”

Quyết định bởi sự mạnh yếu của Nguyên Thần… Hứa Thất An mắt sáng lên, nhìn về phía Lý Thiếu Vân, nói: “Cùng ta thử nghiệm một chút.”

Lý Thiếu Vân đối với chiến đấu không bao giờ từ chối, liếm môi một cái, kích động nói: “Tốt, đã sớm muốn thăm dò một chút thực lực của các hạ.”

Liễu Vân, Thang Nguyên Vũ cùng Viên Nghĩa lùi lại mấy bước, tỏ ra rất có hứng thú. Chính như Lý Thiếu Vân nói, đối với nhân vật thần bí tự xưng Từ Khiêm này, bọn họ rất có hứng thú, tạm thời có thể xem là đồng bạn. Nhưng ở lúc tranh đoạt huyết đan, hắn chính là đối thủ cạnh tranh. Lúc này dò xét, không thể tốt hơn.

Lý Thiếu Vân thấy Hứa Thất An gật đầu, biết đối phương đã chuẩn bị kỹ càng, liền không do dự nữa, chợt lao tới hai bước, xoay người bay lên, dùng eo kéo theo chân phải, “Ba” một tiếng đá ra, tựa như một đầu roi căng cứng.

Hứa Thất An đưa tay ngăn cản một chút, cả người bay rớt ra ngoài, tỏ ra cực kỳ chật vật.

Chỉ có vậy thôi sao? Ba người quan chiến sững sờ, chỉ cảm thấy khó có thể tin. Nguyên Thần không khỏi cũng quá yếu đi. Trình độ như vậy, trong số giang hồ nhân sĩ Lôi Châu, một nắm không ít người. Cũng chỉ tương đương võ phu Ngũ, Lục Phẩm.

Kinh ngạc cùng thất vọng vừa dâng lên, bọn họ đã nhìn thấy Lý Thiếu Vân ôm chân, lảo đảo lui lại, sắc mặt bởi vì đau đớn mà vặn vẹo.

Định thần nhìn lại, Viên Nghĩa tròng mắt hơi co lại, chân phải của Lý Thiếu Vân biến mất, từ mắt cá chân trở xuống trống rỗng.

“Hắn, hắn thôn phệ một phần hồn lực của ta…” Lý Thiếu Vân thừa nhận nỗi đau tê liệt của hồn phách, ngoài ra, tổn hao ngược lại là thứ yếu, phần nhỏ hồn lực này sẽ không gây ảnh hưởng quá lớn cho hắn.

Thôn phệ hồn lực? Thang Nguyên Vũ thu hồi sự khinh thị, hơi có chút kiêng kỵ nhìn Từ Khiêm ở nơi xa. Là người Đạo Môn, hay là Vu Thần Giáo…

Viên Nghĩa thì chau mày, thao tác của đối phương nằm ngoài dự đoán của hắn, ngoại trừ Liễu Vân, ba người bọn họ đều là Tứ Phẩm. Nguyên Thần cường đại, nhưng muốn thôn phệ hồn lực của người khác, đây không phải chuyện võ phu có thể làm được.

Nói cách khác, Từ Khiêm mặc dù Nguyên Thần không bằng bọn họ, nhưng cũng có thể thôn phệ bọn họ.

“Chỉ là chút ít hồn lực mà thôi, đối với ngươi hẳn không có ảnh hưởng.” Hứa Thất An đáp lại, nói: “Ta cũng mới biết mình có thể thôn phệ hồn lực.”

Sau khi giải thích đơn giản, hắn không giải thích thêm, tiếp tục tiến lên.

Mọi người ánh mắt giao hội, không nói gì thêm, đi theo, không dám tiếp tục khinh thường Từ Khiêm thần bí này.

Thì ra Tâm Cổ có thể thôn phệ hồn lực a, nhưng không phải trả lại cho ta, mà là Thất Tuyệt Cổ tự mình độc chiếm, cũng có thể là do Phong Thần Đinh, khiến Thất Tuyệt Cổ không thể trả lại…

Cứ như vậy, ta đã tìm được một con đường nhanh chóng để ôn dưỡng Tâm Cổ, đó chính là thôn phệ hồn phách… Hứa Thất An trong lòng nóng như lửa đốt. Mộng cảnh trước mắt, chính là một cơ hội không tệ.

Thiên Cổ là căn cơ của Thất Tuyệt Cổ, không cần ôn dưỡng, tự thân đã đạt tới đỉnh phong. Đến nay, hắn trọng điểm bồi dưỡng Độc Cổ, sau khi nuốt nọc độc của Cổ Thi, Độc Cổ lớn mạnh đến một trình độ đáng kể. Ám Cổ cùng Lực Cổ ôn dưỡng đâu vào đấy, không cường đại cũng không yếu, thuộc về thê đội thứ hai.

Thi Cổ, Tình Cổ cùng Tâm Cổ vẫn luôn giậm chân tại chỗ không có tiến bộ, hiện giờ hắn tìm được một phương pháp thúc đẩy Tâm Cổ —— thôn phệ hồn lực.

Về phần Tình Cổ, hắn chuẩn bị chờ Quốc Sư đến rồi, mới hảo hảo bồi dưỡng. Đến cùng là Nhân Tông của ngươi kẻ vắt kiệt mạnh hơn, hay là tài nghệ của Nam Cương Tình Cổ của ta trấn áp một bậc. Tiếc nuối chính là hắn không còn là võ phu năm đó, nếu không Lạc Ngọc Hành thua không nghi ngờ.

Còn lại chính là Thi Cổ.

Đột nhiên, Hứa Thất An bước chân cứng đờ, sững sờ nhìn về phía trước.

Phía trước là một giấc mơ, bầu trời xanh thẳm vời vợi, thảo nguyên liên miên chập trùng, một con ngựa cái màu nâu cao lớn, đang cúi đầu gặm cỏ. Mộng cảnh đơn điệu, ngoài con ngựa này, không có vật gì khác.

Lý Thiếu Vân đám người dừng ở phía sau Hứa Thất An, nhìn ra xa mộng cảnh, vị Trấn Phủ Tướng Quân vừa trải qua cảnh mất mặt buồn bực nói: “Đây coi là cái gì, một con ngựa thôi sao?”

Hắn nhìn chằm chằm ngựa một lát, bỗng nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, nói: “Các ngươi có phát hiện hay không, càng nhìn con ngựa này, ta lại càng cảm thấy nó mặt mày thanh tú, tỏa ra mị lực hấp dẫn, không kìm được muốn cưỡi lên.”

Thang Nguyên Vũ phân tích nói: “Xác thực có cảm giác như vậy, mộng cảnh là biểu hiện sâu thẳm trong nội tâm một người, mà căn cứ mị lực con ngựa này thể hiện, không khó tưởng tượng, chủ nhân mộng cảnh có ham mê đặc biệt với ngựa.”

Ta không có, ngươi nói bậy, đừng oan uổng ta… Hứa Thất An trong lòng làm hành động phủ nhận kinh điển, sau đó rõ ràng mình tại sao lại mơ thấy tiểu ngựa cái. Mộng là do thân thể cùng ý thức quyết định, khi một người đói bụng, liền sẽ trong mơ nhìn thấy mỹ thực. Đồng dạng đạo lý, trước khi tiến vào Phù Đồ Bảo Tháp, hắn lợi dụng thủ đoạn Tâm Cổ đối phó võ tăng trung niên, thế là bản năng, đối với động vật sinh ra ưu ái và hảo cảm. Mà trong các loài động vật, hắn quen thuộc nhất đương nhiên là tiểu ngựa cái.

Viên Nghĩa trầm ngâm nói: “Chúng ta lại gặp phải một con mã yêu?”

“Không có khả năng!” Thang Nguyên Vũ lắc đầu: “Nếu là yêu tộc, sớm đã bị người Phật Môn cưỡng ép độ hóa, căn bản vào không được bảo tháp.”

Tê! Lý Thiếu Vân hít vào một ngụm khí lạnh: “Người này là biến thái sao? Ngựa cả ngày làm tọa kỵ cho người, đã đủ đáng thương, hãy bỏ qua chúng đi.”

Hứa Thất An khóe miệng co giật một chút, thản nhiên nói: “Thiên hạ rộng lớn không thiếu cái lạ, không có gì đáng để kỳ quái.”

Quá lúng túng! Quá khỉ thật lúng túng! Ta chết cũng không thừa nhận đây là mộng cảnh của ta.

Một đoàn người trong tiếng “chậc chậc” của Lý Thiếu Vân, cấp tốc đi xa.

Không bao lâu, bọn họ nghe thấy tiếng la giết, tiếng la giết đinh tai nhức óc. Một bức tranh chiến tranh ầm ầm sóng dậy từ từ diễn ra trước mắt, đây là mộng cảnh của Nạp Lan Thiên Lộc…

Trên vùng hoang vu, nam tử mặc áo bào xanh, ánh mắt ôn hòa nhìn Nạp Lan Thiên Lộc, nói: “Ngày hôm nay ngươi chắc chắn phải chết không nghi ngờ.”

Đông Phương Uyển Dung, mang theo môn đồ Đông Hải Long Cung, cùng với tăng nhân Phật Môn, vội vàng chạy đến. Nhìn thấy một màn này, nàng nhẹ nhàng thở ra, có chút như trút được gánh nặng nói: “Các ngươi ở đây đợi ta.”

Đông Phương Uyển Dung tới gần Nạp Lan Thiên Lộc đang thân mặc vu sư trường bào, toàn thân đẫm máu, nàng miệng lẩm bẩm, một lát sau, thân thể Nạp Lan Thiên Lộc chấn động, con ngươi hơi có vẻ trống rỗng nhìn về phía Đông Phương Uyển Dung.

“Ngươi…”

“Lão sư, con là Dung nhi.”

Nạp Lan Thiên Lộc trầm mặc một chút, nói như mộng du: “Vậy thì… đã lớn…”

Nghe vậy, Đông Phương Uyển Dung buồn vui xen lẫn. Lúc Sơn Hải Quan Chi Chiến xảy ra, nàng mới mười ba tuổi, tuổi hồn nhiên ngây thơ.

“Lão sư, người chết sau, hồn phách bị trấn áp bên trong Phù Đồ Bảo Tháp của Phật Môn. Nay đã hai mươi năm trôi qua.” Đông Phương Uyển Dung giọng nói vô cùng nhanh: “Đệ tử tới cứu người…”

Nàng đem “giao dịch” giữa Vu Thần Giáo và Phật Môn nói một lần, nói: “Ngài hiện tại đến, hãy cho phép chúng ta rời khỏi mộng cảnh của ngài. Đợi người Phật Môn leo lên tầng thứ ba, câu thông tháp linh, ngắn ngủi khống chế Phù Đồ Bảo Tháp, liền có thể vì ngài mở ra phong ấn.”

“Hai mươi năm… Hiện giờ ngoại giới thế nào… Ngụy Uyên, Ngụy Uyên lại thế nào…” Nạp Lan Thiên Lộc nói mê hỏi. Lúc này, hắn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ say.

Ngụy Uyên chết rồi… Đông Phương Uyển Dung không dám nói ra chân tướng, sợ hãi sẽ kích động lão sư mà tỉnh dậy, một khi hắn tỉnh dậy, mộng cảnh tự nhiên sẽ phá toái. Như vậy, giang hồ nhân sĩ Lôi Châu liền có thể thoát khốn.

“Việc này nói rất dài dòng, lão sư, đợi ngài thoát khốn, con lại nói cho ngài…”

Đông Phương Uyển Dung còn chưa lên tiếng, chợt nghe một hồi tiếng rít. Ngạc nhiên quay đầu, lại là một vị môn đồ Đông Hải Long Cung, bất ngờ ngửa mặt lên trời thét dài.

Đông Phương Uyển Thanh quả quyết ra tay, ngăn lại môn đồ, mày liễu dựng thẳng: “Ngươi đang làm cái gì?”

Vị môn đồ kia sắc mặt mờ mịt.

Tịnh Tâm Thiền Sư trầm giọng nói: “Hắn bị người dùng âm thanh làm rối loạn thần trí, dọc đường này hắn không có vấn đề gì, nhưng khi chúng ta nhìn thấy ý thức của Nạp Lan Vũ Sư, hắn lập tức thét dài cảnh báo, thông báo kẻ khống chế hắn.”

“Ta, ta… Cái gì cũng không biết.” Vị môn đồ kia vừa sợ vừa giận vừa ủy khuất.

Đông Phương Uyển Thanh cau mày, nhìn về phía sâu trong màn sương dày đặc, sương mù bỗng nhiên lay động, một đạo thân ảnh chạy vội ra, như mũi tên lao về phía Đông Phương Uyển Thanh.

Nàng hai tay giao nhau, để tại ngực. Rầm! Đông Phương Uyển Thanh hai chân trượt lui.

Tịnh Tâm Thiền Sư chắp tay trước ngực, niệm tụng Phật hiệu: “Cấm sát sinh.”

Đạo thân ảnh tập kích kia nhất thời ngưng kết, không thể tiếp tục tấn công Đông Phương Uyển Thanh, người này làn da ngăm đen, mặt mày kiệt ngạo, chính là Trấn Phủ Tướng Quân Lý Thiếu Vân.

Cùng lúc đó, Tịnh Duyên Võ Tăng bước nhanh ra, một quyền nện vào ngực Lý Thiếu Vân, nện hắn bay rớt ra ngoài.

Phía sau đám người, màn sương dày đặc lần nữa run run, lại hai thân ảnh lao ra, mục tiêu rõ ràng —— Đông Phương Uyển Thanh. Thang Nguyên Vũ hoặc tránh hoặc đụng, đánh tan những môn đồ Đông Hải Long Cung ý đồ ngăn cản, mở ra thông đạo cho Viên Nghĩa.

Cưỡng ép Đông Phương Uyển Thanh, là kế hoạch do Hứa Thất An chế định. Trong thế giới mộng cảnh, võ phu quá mức thụ động, muốn khống chế Mộng Vu Đông Phương Uyển Dung một cách hiệu quả, khiến nàng đưa mình và mọi người rời khỏi mộng cảnh, biện pháp hữu hiệu nhất là cưỡng ép Đông Phương Uyển Thanh. Lý Linh Tố nói qua, tỷ muội Đông Phương từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm thâm hậu, lấy tính mạng muội muội ra uy hiếp, không sợ Đông Phương Uyển Dung không đáp ứng.

Thủ Tọa Hằng Âm chắp tay trước ngực, lấy giới luật hạn chế hành động của Viên Nghĩa và Thang Nguyên Vũ, giới luật của Thiền Sư vốn dựa vào Nguyên Thần thi triển, không liên quan nhiều đến nhục thân.

Thừa dịp tăng nhân Phật Môn và môn đồ Đông Hải Long Cung bị ba người Lý Thiếu Vân kiềm chế, Hứa Thất An mang theo Liễu Vân, từ trong sương mù dày đặc xông ra, tập kích Đông Phương Uyển Thanh.

“Uyển Thanh, lại đây!” Đông Phương Uyển Dung hô.

“Người tiếp tục câu thông Nạp Lan Vũ Sư, ta có thể ngăn cản.” Đông Phương Uyển Thanh thản nhiên nói.

“Sư phụ, mau để chúng ta rời đi.” Đông Phương Uyển Dung vội vàng nói. Nàng không nghĩ tới việc phản công những nhân sĩ Lôi Châu trong mộng cảnh, động tĩnh bên này càng lớn, càng dễ dàng dẫn tới những giang hồ tán nhân kia. Gần hai trăm người, thế lực đó không phải bọn họ có thể đối phó.

“Nhưng ta… còn chưa đánh bại Ngụy Uyên…” Nạp Lan Thiên Lộc lẩm bẩm nói.

Liễu Vân tựa như đao nhọn, đâm vào đội ngũ võ tăng Phật Môn, ngăn trở đợt viện binh đầu tiên chạy đến ngăn cản Hứa Thất An. Nàng tu vi Ngũ Phẩm Hóa Kính, Nguyên Thần cứng cỏi, đối phó một đám võ tăng đồng dạng thô bỉ, tuy rằng vất vả, nhưng đánh có tới có lui.

Hứa Thất An bởi vì có năng lực đặc biệt, phụ trách đối phó Nguyên Thần của Đông Phương Uyển Thanh. Hắn không nói hai lời, khi tới gần Đông Phương Uyển Thanh, miệng phát ra tiếng rít, lấy năng lực Tâm Cổ chấn động Nguyên Thần của Đông Phương Uyển Thanh, tạo ra hiệu quả mê muội ngắn ngủi.

Một chưởng vỗ hướng đỉnh đầu thanh lãnh mỹ nhân. Một chưởng này bổ xuống, hắn có thể thôn phệ đối phương chí ít ba thành hồn lực. Hồn lực tương tự với khí lực, chỉ cần không thôn phệ gần như không còn, Nguyên Thần sẽ không chịu tổn thương bản chất, nhiều lắm thì Nguyên Thần khô kiệt, cần thời gian dài dưỡng thần.

“Hừ!” Đông Phương Uyển Thanh thoát khỏi trạng thái mê muội ngắn ngủi, lập tức phản ứng phù hợp với một võ phu, nắm tay, đánh về phía lòng bàn tay Hứa Thất An. Quyền chưởng va chạm, không phát ra tiếng vang, sau một khắc, Đông Phương Uyển Thanh bị nỗi đau tê liệt của linh hồn chiếm cứ, nàng lảo đảo lui lại, không thể tin nhìn cánh tay của mình. Toàn bộ cánh tay biến mất, từ khuỷu tay trở xuống trống rỗng.

Mà Hứa Thất An bay rớt ra ngoài, như diều đứt dây.

Nguyên Thần không mạnh, thậm chí nhỏ yếu, nhưng lại có thể thôn phệ hồn lực… Đông Phương Uyển Thanh đưa ra phán đoán, cho rằng hồn lực của mình nhiều nhất sẽ bị hao tổn chút ít, nhưng trước đó, có thể đem cái tên Nguyên Thần không mạnh này đánh cho hồn phi phách tán.

Nàng hóa thành tàn ảnh đuổi theo…

Đông Phương Uyển Dung kiên nhẫn câu thông ý thức của Nạp Lan Thiên Lộc, dựa vào năng lực Mộng Vu, dẫn dắt nhất định.

“Lão sư, Sơn Hải Quan Chi Chiến đã kết thúc, Vu Thần Giáo vẫn còn, Tĩnh Sơn Thành cũng vẫn còn, đây chỉ là một trong những cuộc chiến tranh mà ngài chỉ huy, về sau còn có nhiều chiến tranh hơn chờ đợi ngài.”

“Sơn Hải Quan Chi Chiến… Thua?”

“Đúng vậy, thua.”

“Đại Phụng thắng trận chiến này, như liệt hỏa nấu dầu, Vu Thần Giáo sẽ không còn cơ hội…”

“Không, Đại Phụng hiện giờ suy yếu, long mạch tán loạn, đang là lúc yếu ớt nhất. Lão sư, Vu Thần Giáo cần ngài.”

“Vu Thần Giáo cần ta? Đúng, Vu Thần Giáo cần ta…” Con ngươi Nạp Lan Thiên Lộc không còn trống rỗng, dần dần tìm về tiêu cự.

Đông Phương Uyển Dung vui mừng, vừa định nói chuyện, liền nghe có người hô lớn nói: “Đông Phương Uyển Dung, nếu không muốn muội muội ngươi hồn phi phách tán, thì hãy mang bọn ta rời khỏi mộng cảnh!”

Quay đầu nhìn lại, lập tức kinh hãi nhìn nhau, khó có thể tin. Nguyên Thần của muội muội Đông Phương Uyển Thanh bị đối phương xách trong tay, thân thể vốn ngưng thực, giờ phút này lại hiện ra hư ảo, như cái bóng bị gió thổi tan.

Đường đường Tứ Phẩm đỉnh phong Nguyên Thần, lại bại nhanh chóng như vậy?

“Ngươi, Nguyên Thần của ngươi…” Đông Phương Uyển Thanh không cam lòng giãy giụa, nghiến răng nghiến lợi. Nàng cho rằng mình có thể đánh tan Nguyên Thần đối phương, không ngờ tới kẻ này rõ ràng Nguyên Thần yếu đuối, lại cương ngạnh đến khó tin, căn bản không thể đánh tan. Mà võ phu trong lĩnh vực Nguyên Thần cũng không có năng lực đặc biệt nào khác, đối mặt với thủ đoạn có thể thôn phệ hồn lực thì bó tay, sau vài lần giao thủ, nàng liền biến thành cá sa lưới.

“Nguyên Thần Tam Phẩm cảnh giới, sao ngươi có thể đánh tan được.” Hứa Thất An cười nói.

Thành công… Lý Thiếu Vân đám người đại hỉ, cuống quýt lui về phía Hứa Thất An.

Liễu Vân đang định bứt ra, Thủ Tọa Hằng Âm Thiền Sư mắt sáng lên, chắp tay trước ngực nói: “Quay đầu là bờ!”

Liễu Vân thân thể cứng đờ, vô luận thế nào cũng không thể cất bước.

Rầm rầm… Một đám võ tăng cùng thiền sư bao vây nàng, Tịnh Tâm cùng Tịnh Duyên cũng chạy tới, chế trụ Liễu Vân.

Hằng Âm Thiền Sư đặt bàn tay lên đỉnh đầu Liễu Vân, nói: “Thí chủ, xin thả Đông Phương Nhị Cung Chủ.”

Hứa Thất An nhíu mày: “Ta nếu không muốn thì sao.”

Hằng Âm thản nhiên nói: “Đừng trách bần tăng hôm nay khai sát giới.”

“Muốn giết cứ giết, ít nói lời vô ích.” Lý Thiếu Vân nói cộc lốc.

“Không thể giết!” Thang Nguyên Vũ trầm mặt, nhìn về phía Hứa Thất An, nói: “Từ huynh, hạ thủ lưu tình.” Đội ngũ lâm thời này cũng không kiên cố, Liễu Vân là đệ tử kiệt xuất nhất của Song Đao Môn, lại không quan hệ gì với những người như Từ Khiêm, bọn họ chưa chắc đã nguyện ý vì Liễu Vân mà từ bỏ con tin.

Ánh mắt mọi người tự nhiên mà vậy rơi trên người Hứa Thất An.

Liễu Vân mím chặt môi.

“Được!” Hứa Thất An buông tay ra, Đông Phương Uyển Thanh mặt hướng hắn, quay lưng lại người một nhà, từng bước một lui lại.

Thấy thế, Hằng Âm Thiền Sư thu tay lại, Liễu Vân nhìn sâu vào Từ Khiêm một cái, nhanh chóng quay về.

Đông Phương Uyển Dung trong lòng buông lỏng, quát: “Lại đây!” Giữa lúc tăng nhân Phật Môn cùng Đông Hải Long Cung đang chạy vội tới, nàng nói: “Lão sư, mau để chúng ta đi ra ngoài.”

Ánh mắt Nạp Lan Thiên Lộc không còn trống rỗng, vừa gật đầu vừa nhìn chằm chằm nàng, thấp giọng cười nói: “Không ngờ thầy trò chúng ta còn có thể gặp lại.”

Sau một khắc, đám người biến mất trong mộng cảnh.

“Không xong, làm sao bây giờ?” Lý Thiếu Vân chửi ầm lên: “Chúng ta làm sao thoát ra khỏi mộng cảnh của Nhị Phẩm Vũ Sư đây? Chẳng những không thắng trận nào, sống chết còn nằm trong tay người ta. Tầng thứ hai có bị giới luật “Sát sinh” cấm đoán hay không, còn chưa biết. Nếu là cho phép sát sinh, chúng ta xong rồi.”

Trong lúc hắn nói chuyện, mộng cảnh lại khôi phục bình thường, Nạp Lan Thiên Lộc bị Ngụy Uyên chém xuống đầu lâu, Nguyên Thần bị Độ Ách La Hán dùng kim bát lấy đi.

Viên Nghĩa không nói gì, nhưng khuôn mặt âm trầm như nước.

Hứa Thất An nói: “Không cách nào chủ động thoát ly mộng cảnh, vậy thì để người khác giúp đỡ.”

Có ý tứ gì? Ba vị Tứ Phẩm võ phu ngạc nhiên. Liễu Vân trong mắt tràn ngập chờ mong.

Đông Phương Uyển Dung là người đầu tiên mở to mắt, quét mắt bốn phía, phát hiện mình đang ở trong một môi trường tựa như hầm giam. Tia sáng lờ mờ, mặt đất cùng vách tường là nham thạch màu đen chồng chất, màu sắc hiện lên vẻ u ám và âm trầm.

Không gian tầng thứ hai không lớn, đứng lặng từng pho kim cương bằng đá trợn mắt, có pho múa kiếm, có pho cầm côn, có pho cầm đao… Nàng ánh mắt quét qua, nhìn thấy lão sư Nạp Lan Thiên Lộc của mình, hắn xếp bằng giữa hai pho kim cương, pho kim cương bên trái cầm kiếm, mũi kiếm nhắm ngay Nạp Lan Thiên Lộc, trong tư thế đâm tới. Pho kim cương bên phải cầm thạch chùy, giơ cao, tựa hồ tùy thời bổ xuống.

Nguyên Thần của Nạp Lan Thiên Lộc không đủ chân thật, hiện lên trạng thái nửa hư ảo.

Đông Phương Uyển Dung thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hành lang dài phía sau, trong hành lang đứng gần hai trăm vị nhân sĩ Lôi Châu. Bọn họ từ từ nhắm hai mắt, tựa như pho tượng, sắc mặt hoặc buồn hoặc vui, hoặc lo lắng hoặc xấu hổ, không ngừng biến hóa, nhưng đều không thể tỉnh lại.

Môn đồ Đông Hải Long Cung cùng các tăng nhân Phật Môn mở mắt. Bọn họ cũng giống như Đông Phương Uyển Dung, hiếu kỳ ngắm nhìn bốn phía.

“Ra rồi, đây chính là tầng thứ hai…” Môn đồ Đông Hải Long Cung kinh hỉ nói.

Đông Phương Uyển Thanh vượt lên trước mấy bước, nhìn về phía Nguyên Thần của Nạp Lan Thiên Lộc, thử đi vài bước, sau đó dừng lại, nói: “Trực giác võ giả nói cho ta, càng đi về phía trước mấy bước, sẽ có nguy hiểm.”

Đông Phương Uyển Dung nói gấp: “Mau lui trở về, đừng đánh thức lão sư, nếu không mộng cảnh sẽ vỡ nát.”

Lúc này, nàng trông thấy Thủ Tọa Hằng Âm Thiền Sư, từ trong tay áo lấy ra chùy kim cương ba cạnh, đâm vào lồng ngực một vị nhân sĩ Lôi Châu nào đó. Máu tươi trong nháy mắt bắn tóe, vị giang hồ nhân sĩ kia còn đang trong mơ, liền bị lấy đi tính mạng.

“Hằng Âm sư huynh…” Tịnh Tâm Thiền Sư nhíu mày.

Hằng Âm Thiền Sư sắc mặt không thay đổi: “Bản tọa là đang hàng ma trừ yêu.” Ánh mắt hắn quét qua, khóa chặt thanh y cách đó không xa, nói: “Nhất là người này, năm lần bảy lượt mạo phạm Phật Môn, đối địch với Phật Môn, thậm chí suýt nữa hại chết Ấn Thuận sư đệ.”

Hắn cầm chùy kim cương hướng Hứa Thất An đi đến.

Đông Phương Uyển Dung nhìn về phía Tịnh Tâm Hòa Thượng, nói: “Người này có thể khống chế tâm thần người khác, để phòng ngừa có người bị hắn âm thầm thao túng, Đại Sư dùng giới luật phân biệt một chút thì tốt hơn.”

Khi nói chuyện, nàng cũng dùng thủ đoạn Mộng Vu, phân biệt các môn đồ Đông Hải Long Cung.

(Hết chương này)

Đề xuất Đô Thị: Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Trần Sơn

Trả lời

1 tháng trước

link bài trên baidu nè https://baike.baidu.com/item/%E5%A4%A7%E5%A5%89%E6%89%93%E6%9B%B4%E4%BA%BA%E4%B9%8B%E8%AF%B8%E5%A4%A9%E4%B8%87%E7%95%8C/59808367

Ẩn danh

Trần Sơn

Trả lời

1 tháng trước

ad ơi, hình như còn phần Thiên Ngoại Chư Thiên mười mấy chap nữa nha,

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa có đâu ta. Bạn gửi link mình dịch cho.

Ẩn danh

Trần Sơn

1 tháng trước

https://wap.faloo.com/booklist_1413227.html ad xem thử phải này không, mình nhớ có bản điện tử nên ko leak dc nhưng thấy trên này

Ẩn danh

Huy Thắng Đào

Trả lời

1 tháng trước

Admin ơi còn 2 phiên ngoại 6 với 7 ông đăng nốt được không ông

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

bạn tìm được không gửi link mình dịch cho. Nọ tìm mãi mới được phiên 4 5.

Ẩn danh

Triều Đặng bửu

1 tháng trước

Xin link với b

Ẩn danh

Do Quang Vu

1 tuần trước

Cho mình xin link với

Ẩn danh

Kêr Văn Thân

Trả lời

1 tháng trước

Chap 95 thiếu nửa chap rồi ad ơi

Ẩn danh

Kêr Văn Thân

Trả lời

1 tháng trước

Chap 37 lỗi thiếu nửa chap rồi ad ơi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ok

Ẩn danh

Hidemeto Nue

Trả lời

3 tháng trước

Phiên ngoại còn không ad ơi

Ẩn danh

Khoa Trần Anh

Trả lời

8 tháng trước

Ngoài 3 phiên ngoại ra còn nữa ko ad ?

Ẩn danh

Lê Anh Mai

4 tháng trước

Đây phiên ngoại 5 rồi mà bạn =))