Logo
Trang chủ
Phiên ngoại 4: Chư thiên vạn giới

Phiên ngoại 4: Chư thiên vạn giới

Đọc to

Loan Ngọc tiến về phía bàn chính, thu hút ánh nhìn của các quan viên xung quanh. Các thanh niên tuấn tú thì sững sờ kinh diễm, còn những vị đại nhân quá nửa đời người cũng không kìm được mà liếc nhìn thêm vài bận.

Là thủ lĩnh Tình Cổ bộ, dung mạo của Loan Ngọc ở Nam Cương Cổ tộc đương nhiên là xuất chúng không cần bàn cãi. Đôi mắt xanh nhạt tựa bảo thạch trong suốt, ngũ quan tinh xảo như được tạc tượng, kết hợp với làn da màu lúa mì khỏe khoắn, tất cả toát lên một vẻ phong tình kỳ lạ khác hẳn nữ tử Trung Nguyên.

Đương nhiên, nếu chỉ so về dáng người và khuôn mặt, thì ở bàn chủ tọa này, từ quân vương cho đến nữ hiệp, ai nấy đều là mỹ nhân tuyệt sắc. Kẻ thanh thuần, người quyến rũ, bậc cao quý, bậc trong trẻo lạnh lùng, không thiếu một ai. Nhan sắc và dáng người của Loan Ngọc chưa chắc đã là người nổi bật nhất.

Thế nhưng, nàng lại có một ưu thế mà nữ tử Trung Nguyên vĩnh viễn không thể sánh bằng:

Trang phục!

Khí hậu Nam Cương nóng ẩm, nên nữ tử địa phương ăn mặc tương đối mát mẻ. Trang phục của Loan Ngọc lúc này là một mảnh da thú lớn vừa vặn bao lấy bộ ngực đầy đặn, bên ngoài khoác một chiếc sa y màu hồng nhạt. Lớp sa y mỏng manh ấy để lộ xương quai xanh tinh xảo và vòng eo thon nhỏ, tạo nên một vẻ đẹp mờ ảo nửa kín nửa hở, khiến lòng người say đắm nhất.

Bên dưới là chiếc váy dài xếp tầng, xẻ tà cao đến tận bắp đùi. Mỗi khi nàng thướt tha cất bước, đôi chân dài thon gọn, khỏe khoắn lại ẩn hiện, kết hợp với vòng eo nhỏ nhắn uốn lượn dưới lớp áo mỏng, càng làm tăng thêm sức hấp dẫn nhờ công hiệu đặc trưng của Tình Cổ.

Đối mặt với một “vật báu” như vậy, các nữ tử bên bàn chính đều mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng đã ngầm dấy lên địch ý. Trong số đó, người cảnh giác mạnh mẽ nhất tất nhiên là Lâm An.

Yêu nữ Nam Cương tay cầm chén rượu, ánh mắt lướt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Hứa Thất An, cười ngọt ngào, đôi mắt ngập tràn sóng nước mùa thu, cất giọng quyến rũ:

“Chúc mừng Hứa Ngân La đạt thành tựu Võ Thần, trở thành người đầu tiên trong lịch sử.”

Hứa Thất An nghiêm túc nâng chén đáp lễ. Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lạc Ngọc Hành vang lên:

“Đây chắc là tình nhân của Hứa Ninh Yến ở Nam Cương rồi.”

Quốc sư, xin hãy chú ý đến hoàn cảnh! Công khai xé toang mọi chuyện như thế này là không nên, lại còn dễ bị đám quan văn chép vào sử sách… Sắc mặt Hứa Thất An hơi cứng lại, không ngờ Lạc Ngọc Hành lại khơi mào thẳng thừng và dứt khoát như vậy.

Không khí trên bàn chính thoáng chốc trở nên kỳ quái và ngưng trệ. Vị chính thê và các hồng nhan tri kỷ của Võ Thần đều sa sầm mặt mày.

“Còn không mau gọi một tiếng tỷ tỷ?” Mộ Nam Chi liếc Loan Ngọc một cái, rồi lại liếc sang Lâm An, đi đầu gây khó dễ.

Hoa Thần vốn là một hũ giấm chua, nhưng ngại thân phận mợ của Hứa Thất An, không tiện công khai ghen tuông, đành phải ngấm ngầm chọc ngoáy.

Thật là một sự sỉ nhục lớn lao! Loan Ngọc còn chưa kịp phản ứng, tim gan Lâm An đã muốn nổ tung. Mụ dì này lòng dạ khó lường, không những đẩy nàng ra làm bia đỡ đạn, mà còn đẩy nàng vào tình thế vô cùng khó xử.

Hoặc là ngậm bồ hòn làm ngọt, hoặc là trở mặt ngay tại chỗ.

Thấy Lâm An đỏ bừng mặt, nhất thời không nghĩ ra cách đối phó, Hoài Khánh thân là tỷ tỷ bèn lên tiếng với giọng bình thản: “Lâm An là thê tử do Hứa Ngân La đường đường chính chính cưới hỏi, ngươi nên gọi một tiếng Hứa phu nhân.”

Nói xong, nữ đế liếc Mộ Nam Chi một cái, thản nhiên nói thêm:

“Đây mới là tỷ tỷ.”

Lâm An vẫn chỉ là Lâm An, một phế vật. Chẳng qua nàng nể tình huyết thống hoàng gia nên mới giúp một tay, chứ không hề có ý định tham gia vào chuyện nhà của Hứa Ninh Yến hay tranh giành tình cảm giúp hắn.

Đây mới là tỷ tỷ… Cả bàn đều đổ dồn ánh mắt về phía Mộ Nam Chi. Ngụy Uyên và các vị Kim La ở bàn bên cạnh, phàm là người tinh tường, đều nhìn sang với ánh mắt đầy thâm ý.

Hoa Thần cảm thấy mình sắp mất hết mặt mũi, thầm nghĩ: “Xong rồi, mình và Hứa Ninh Yến che giấu quan hệ lâu như vậy, chẳng lẽ hôm nay lại bị phơi bày ra hết sao?”

Vậy thì nàng còn mặt mũi nào mà làm người nữa? Người nhà họ Hứa nhất định sẽ cho rằng bà cô già này gặm cỏ non, ăn vụng cháu trai của khuê mật.

Mặc dù họ đã nghi ngờ từ lâu.

Hơn nữa, nàng còn một thân phận khác, đó là cựu Vương phi của Trấn Bắc vương. Thân phận này mà bị phơi bày giữa yến tiệc mừng công có đông đủ bá quan văn võ, thì nàng còn mặt mũi nào nhìn ai?

Cựu Vương phi sớm đã ủy thân cho một gã Kim La quèn, lại còn cam tâm tình nguyện không cần danh phận…

Đồ bỏ đi! Thấy Hoa Thần bị Hoài Khánh đánh trúng yếu huyệt, không còn sức tái chiến, Lạc Ngọc Hành thản nhiên nói:

“Bổn tọa rất tò mò, Hứa Ninh Yến đã ngưng tụ quốc vận của Đại Phụng như thế nào?”

“Đúng vậy.”

Đây là một chủ đề cấm kỵ, người biết chuyện trong thiên hạ rất ít, ít nhất Lâm An cũng không biết.

Đột nhiên, một tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vang lên. Dưới ánh đèn lồng, một yêu cơ tóc bạc tuyệt thế giai nhân xuất hiện, dáng người yểu điệu kết hợp với chiếc đuôi cáo trắng như tuyết, xù lên, toát ra vẻ quyến rũ đặc trưng của yêu nữ.

Cửu Vĩ Thiên Hồ khoan thai đến muộn, bên cạnh là mấy vị mỹ nhân Hồ tộc ngực nở, mông cong, chân dài, trong đó có cả Dạ Cơ.

Yêu cơ tóc bạc uốn éo vòng eo thon thả, đôi chân dài trắng nõn nà cất bước, ung dung ngồi vào chỗ của mình, một tay cầm ly rượu ra hiệu với Hứa Thất An, một tay cười nói:

“Chắc không phải là cùng nhau song tu để dập tắt nghiệp hỏa đấy chứ.”

Sắc mặt Hoài Khánh khẽ biến.

Một Nhất phẩm Hồ nữ và một Nhất phẩm Đạo thủ liên thủ, khiến cho nàng, một quân vương, cũng cảm thấy vô cùng khó giải quyết.

Lúc này, Lý Diệu Chân, người từ đầu đến giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng xen vào. Phi Yến nữ hiệp nói chuyện tương đối thẳng thắn:

“Nói đi cũng phải nói lại, quốc chủ chắc cũng hận không thể để nghiệp hỏa quấn thân, vô cùng hâm mộ Lạc đạo thủ nhỉ.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ híp mắt liếc Lý Diệu Chân.

Một chiếc bàn nhỏ mà như chư hầu tranh bá, đấu đá ngấm ngầm, thật là đáng sợ.

Loan Ngọc thấy vậy, cảm thấy mình phải thể hiện ra một mặt hiền lành, hiểu chuyện trước mặt tình lang, bèn cười nói:

“Thì ra các vị ở đây đều là tỷ tỷ của ta.”

Bầu không khí đột nhiên tĩnh lặng.

Chỗ này không ngồi nổi nữa rồi, các người cứ chơi với nhau đi… Hứa Thất An xách một bầu rượu, lặng lẽ rời đi, tiến về phía chỗ ngồi của các thành viên Thiên Địa Hội.

Bên kia, Lina dắt theo Hứa Linh Âm càn quét khắp nơi. Nơi họ đi qua, bát đĩa ngổn ngang. Hai thầy trò một người bụng căng tròn, một người bước đi nghênh ngang.

“Sư phụ, ăn xong bữa này, ngày mai chúng ta lại đến được không?” Tiểu Đậu Đinh đã có tầm nhìn xa, bắt đầu lo lắng cho sinh kế ngày mai.

“Yến tiệc mừng công chỉ có một bữa thôi, không có bữa thứ hai đâu.” Lina tiếc nuối nói.

Đang nói chuyện, người thím đứng cách đó mười mấy bước vẫy tay:

“Linh Âm, lại đây!”

Hai thầy trò nhìn theo tiếng gọi, chỉ thấy chỗ nhà họ Hứa đang có các quan to quý tộc vây quanh kính rượu. Ai nấy đều tươi cười, khen ngợi Hứa Bình Chí công lao cao ngất trời, đã bồi dưỡng được một vị tuyệt thế Võ Thần.

Chú Hứa nhị cũng tươi cười rạng rỡ, cuối cùng cũng thoát được cái danh “bất nghĩa nhân tử” mà giới sĩ tử gán cho.

Thím gọi Linh Âm lại là vì có một vị huân quý mời rượu, nửa đùa nửa thật nói: “Cháu trai nhà ta tuổi tác tương đương với Linh Âm tiểu thư, hay là chúng ta định một mối hôn sự cho bọn trẻ đi!”

Thím nghe vậy, lòng dạ lập tức rục rịch.

Trong số con cái dưới gối, cháu trai thì thiên hạ vô địch, con trai thì miệng lưỡi vô địch, trưởng nữ thì xuất gia tu hành. Tuy đó không phải kết cục nàng mong muốn, nhưng dù sao Linh Nguyệt thiên phú dị bẩm, tu hành cũng coi như một lối thoát.

Duy chỉ có tương lai của cô con gái út Linh Âm là không mấy lạc quan, lại còn ngày nào cũng bị đám người thô lỗ của Lực Cổ bộ nhòm ngó.

Trước mắt chính là một cơ hội tuyệt vời. Linh Âm là người kinh thành, lại là đích nữ nhà họ Hứa, tương lai chắc chắn cũng sẽ ở lại kinh thành. Để phòng Lực Cổ bộ bắt nó đi, thím nghĩ định cho nó một mối hôn sự cũng không phải là không được.

Hứa Linh Âm với khuôn mặt tròn ngây thơ, hai tay dang rộng, cúi đầu, lao thẳng về phía thím.

Con nhóc này… Thím vừa cảm thấy có chút sĩ diện, vừa hoảng sợ nấp sau lưng chồng, đề phòng bị con gái đâm sầm vào người, một cú trời giáng khiến hồng nhan bạc mệnh.

Tiểu Đậu Đinh hai chân vững vàng dừng lại bên cạnh mẹ, gọi một tiếng “Nương”.

“Linh Âm tiểu thư vừa nhìn đã biết là thông minh lanh lợi.”

“Tương lai nhất định là một tiểu thư khuê các tri thư đạt lễ.”

“Tuổi còn trẻ mà giữa hai hàng lông mày đã có vài phần khí chất của Kim La, quả là không giống ai.”

Những lời khen ngợi bay tới tấp.

Tiểu Đậu Đinh nhìn các thúc thúc bá bá xung quanh, thấy họ dùng ánh mắt nóng rực nhìn mình. Ánh mắt này nàng rất quen, giống hệt như sư phụ nhìn thấy khuỷu tay heo.

Nàng nhất thời lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

“Linh Âm nhà chúng ta gần đây đang học nghệ ở Tư Thiên Giám, Giám Chính rất thích nó, nói nó thiên phú dị bẩm. Chuyện đọc sách thì qua vài năm nữa, ngay cả Nho Thánh khắc đao cũng khen Linh Âm là hạt giống đọc sách, muốn tự mình dạy dỗ nó, tiếc là khắc đao đang ngủ say.”

Hứa Thất An ngồi cạnh Lý Linh Tố, tai khẽ động, nghe thấy tiếng thím đang khoe khoang về con gái mình với các quan to quý tộc.

Người thích nó chẳng phải là Giám Chính, một lão già quái gở đó sao? Hơn nữa, bản thân Giám Chính cũng chỉ là một thuật sĩ nửa mùa, theo lão học nghệ thì có tương lai gì chứ… Hứa Thất An quay đầu liếc sang bên đó.

Trước kia thì ảo tưởng bồi dưỡng con gái thành tiểu thư khuê các, bây giờ lại sinh ra vọng tưởng nó có thể học thuật luyện kim. Chẳng có ngày nào mong cho Linh Âm được tốt cả, đúng là một người mẹ thất bại.

Hắn thu hồi ánh mắt, cánh tay trái khoác lên vai Lý Linh Tố, nâng ly rượu cụng với A Tô La xấu xí, rồi hỏi:

“Sau này có dự định gì không?”

A Tô La suy nghĩ một chút rồi nói:

“Trở về Tây Vực, tái thiết Tu La tộc.”

Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, hắn sẽ không ở lại kinh thành.

Sở Nguyên Chẩn đột nhiên nói:

“Sau yến tiệc mừng công, ta cũng muốn rời kinh thành để vân du tứ hải.”

A Tô La trở về Tây Vực là chuyện Hứa Thất An đã liệu trước, nhưng ý định của Sở Nguyên Chẩn khiến hắn hơi sững sờ: “Hiện giờ tứ hải thái bình, triều đình đang là lúc cần người tài. Sở huynh chẳng lẽ không muốn quay lại chốn quan trường, thi triển hoài bão sao?”

Sở Nguyên Chẩn lắc đầu, cười một cách phóng khoáng: “Ta nào phải người như vậy.”

“Ta đã quen làm nhàn vân dã hạc, sớm đã không còn tâm tư với chốn miếu đường.”

Còn Hằng Viễn đại sư thì tương lai đã sớm định đoạt. Ông muốn theo Quốc sư Độ Ách La Hán đi truyền bá Đại Thừa Phật pháp, cũng là một dạng vân du.

Về phần Lý Diệu Chân, sau khi Kim Liên đạo trưởng qua đời, nàng sẽ phải gánh vác trọng trách của Địa Tông, phần lớn cũng sẽ không ở lại kinh thành.

Cứ như vậy, các thành viên của Thiên Địa Hội lại một lần nữa mỗi người một ngả.

Với cục diện hiện tại, rất khó để họ lại cùng nhau tụ họp, cùng nhau mưu đồ, đối kháng với điều gì đó.

Lần gặp gỡ đông đủ tiếp theo, không biết là năm nào tháng nào.

Sở Nguyên Chẩn cảm nhận được hơi thở chia ly nhàn nhạt, bèn cười nói:

“Nhớ năm đó khi Hằng Viễn đại sư nổi giận giết tên vô lại kia, Ninh Yến vẫn chỉ là một Đồng La, vậy mà cứ ngỡ như mới ngày hôm qua.”

Hằng Viễn đại sư chắp hai tay, trầm giọng nói:

“Nhất niệm sinh, nhất duyên khởi. Nhất niệm diệt, nhất duyên tàn.”

Câu trước ý nói hành động ngày đó của Hứa Thất An đã tạo nên duyên phận của mọi người ngày hôm nay. Câu sau ý nói Kim Liên đạo trưởng ngã xuống, duyên phận của mọi người cũng theo đó mà tàn.

Mọi người nâng chén, uống một hơi cạn sạch, rồi lại rót đầy một chén, đổ xuống đất.

Lại thêm một ly nữa, đổ xuống đất.

Một chén kính Kim Liên, một chén kính Viện trưởng.

Yến tiệc mừng công kéo dài cuối cùng cũng kết thúc. Các đại thần lần lượt lên xe ngựa rời khỏi hoàng cung, trở về phủ đệ của mình.

Hoài Khánh dẫn theo hai đại cung nữ thân cận cùng một đội cấm quân trở về tẩm cung.

Hai vị đại cung nữ bước chân nhẹ nhàng, đi qua tấm thảm đỏ, tiến về phía chiếc bàn lớn trải lụa, định bụng mài mực, sắp xếp tấu chương.

“Hôm nay không phê duyệt tấu chương. Trẫm muốn tắm rửa.”

Giọng nói trong trẻo, từ tính của nữ đế cắt ngang động tác của họ.

“Vâng.”

Hai đại cung nữ có chút kinh ngạc. Bệ hạ là võ phu Tam phẩm, tinh lực dồi dào, khi xử lý chính vụ thường xuyên thức trắng mấy đêm liền.

Hiện giờ Đại Phụng đã thống nhất Cửu Châu, tấu chương như tuyết bay tới tấp đưa vào cung, có vô số sự vụ cần xử lý.

Theo thói quen cần mẫn của bệ hạ, tối nay cũng nên là một đêm không ngủ mới phải.

“Vâng!”

Các cung nữ đáp một tiếng, chỉ nghĩ rằng trong yến tiệc mừng công, cơn giận của bệ hạ vẫn chưa nguôi, nên không có tâm trạng xử lý chính sự.

Tắm rửa xong, khoác lên mình chiếc áo lụa mỏng mịn, Hoài Khánh ngồi nghiêng bên long tháp, phân phó:

“Tất cả lui ra ngoài.”

Các cung nữ trong tẩm cung lần lượt lui ra.

Hoài Khánh vẫy tay, một cuốn sách bay đến. Nàng ngồi nghiêng trên giường, khép hờ đôi chân ngọc thon dài, cúi đầu đọc sách, hàng mi dài như hứng lấy ánh nến.

Không biết qua bao lâu, nàng cất giọng lạnh nhạt:

“Ngươi không ở trong phủ với Lâm An, đến cung của ta làm gì?”

Ánh nến chiếu lên bóng người xinh đẹp trên long tháp, và một bóng đen khác nổi bật lên. Cái bóng đó vặn vẹo, rồi biến thành Hứa Thất An.

Sau khi Cổ Thần chết, hắn đã một lần nữa dung nạp Thất Tuyệt Cổ.

Hứa Thất An chỉ mặc một bộ đơn y màu trắng, chân trần không tất, trông như một người sắp đi ngủ.

“Muốn cùng bệ hạ cởi chiến bào, hưởng một đêm xuân ấm áp trong trướng phù dung.” Hứa Thất An cười nói.

“Là bị Lâm An đuổi ra ngoài chứ gì.” Hoài Khánh thông minh, một câu đã nói trúng tình cảnh hiện tại của Hứa Thất An: “Không chỉ có Lâm An, Mộ Nam Chi và Lạc Ngọc Hành e là cũng chẳng cho ngươi sắc mặt tốt đâu.”

Vì sự xuất hiện của Loan Ngọc, đám oanh oanh yến yến ở bàn chính đã ngấm ngầm đấu đá, lời lẽ toàn gai góc, coi như là một màn đọ sức đầu tiên.

Mấy hũ giấm chua đó, về phủ có thể cho Hứa Ninh Yến sắc mặt tốt mới là chuyện lạ.

Nàng dùng khóe mắt liếc Hứa Thất An một cái, hừ lạnh:

“Trở về Hứa phủ của ngươi đi, hoặc là đi tìm yêu nữ Nam Cương của ngươi ấy.” Bị mấy người phụ nữ khác đuổi ra khỏi phòng, liền muốn đến chỗ nàng sao?

Nàng là vua của một nước, chứ là cái gì?

Hứa Thất An không những không đi, ngược lại còn vươn đầu ngón chân ra, cọ cọ lên bắp đùi mềm mại, đàn hồi của nữ đế, cười tủm tỉm:

“Hôm nay ngươi không phê tấu chương, lại sớm tắm rửa thay đồ, chẳng lẽ không phải là đang đợi ta sao?”

“Hứa Ngân La sau khi thành tựu siêu phẩm Võ Thần, càng ngày càng không biết xấu hổ. Trẫm trước nay đều có quy củ…” Hoài Khánh không thừa nhận, thuận tay gạt chân Hứa Thất An ra. Hắn lại cọ lên, nàng lại gạt ra.

Nàng tức giận nhìn Hứa Thất An: “Ngươi có thôi đi không.”

Người đàn ông này luôn thích bắt nạt nàng trong những chuyện nhỏ nhặt như vậy, thích nhìn nàng lộ ra vẻ tức giận, xấu hổ của một tiểu nữ nhi, nhất là sau khi nàng mặc long bào, đăng cơ xưng đế.

Dường như điều này có thể thỏa mãn một loại tâm lý nào đó của hắn.

Nhưng đường đường là nữ đế mà phải giả vờ yếu đuối, đáng thương để chiều lòng đàn ông, thì Hoài Khánh dứt khoát không làm được. Nhưng nữ tử quá mức cương cường, quả thật rất khó lấy lòng tình lang.

Cho nên nếu Hứa Ninh Yến thích chơi trò này, Hoài Khánh cũng vui vẻ phối hợp, sắm vai một nữ đế cương nghị, cao quý, đang cố gắng chống lại tên Võ Thần lòng mang ý xấu.

Vạn nhất bị Võ Thần bắt nạt, cũng là vì đối phương quá mạnh, không liên quan đến mình.

Sau khi nàng phản kháng một hồi, một cánh tay thon dài, mạnh mẽ luồn vào dưới khoeo chân, nâng bổng thân thể mềm mại, uyển chuyển của nàng lên long tháp.

Tiếp theo, ngực Hoài Khánh lạnh đi, vạt áo dài đã bị một đôi tay to mở ra từ giữa.

Nàng vội vàng ôm lấy bộ ngực không mặc yếm, khuôn mặt cao quý, lạnh lùng tràn đầy vẻ xấu hổ: “Ngươi… ngươi đừng có quá đáng!”

“Hứa Ninh Yến, trẫm là hoàng đế, ngươi không thể…”

Ngươi không thể làm càn như vậy! Nhưng những lời này chưa kịp nói ra, vì Hứa Thất An đã cúi đầu ngậm lấy đôi môi ẩm ướt, ấm áp của nàng.

Hoài Khánh ra sức giãy giụa, vặn vẹo vòng eo, khẽ đá hai chân, biểu hiện một tư thế “không phải trẫm không rụt rè, mà là địch nhân quá mạnh, trẫm cũng đành bất lực mới bị ác đồ dùng sức mạnh bắt nạt”.

Phẩm giá của vua một nước đã được bảo toàn.

Nàng nhanh chóng bị lột sạch thành một con thỏ trắng nhỏ, rồi sau đó trở thành một con thỏ nhỏ bị ăn sạch.

Ánh nến yên tĩnh cháy, rèm giường khẽ lay động, lười biếng một cách đầy xuân ý.

Mãi đến canh ba, Hứa Thất An mới chịu yên, ôm lấy nữ đế mồ hôi nhễ nhại cùng gối đầu.

“Đã canh ba rồi, ngươi vừa nằm xuống một cái, thế mà đã qua mấy canh giờ rồi.” Hứa Thất An cảm khái nói.

Hoài Khánh đang tận hưởng dư vị khoan khoái, nghe vậy liền oán hận nói:

“Ngụy Công nói chờ sau khi cương vực của Tây Vực và Vu Thần Giáo chính thức được sáp nhập vào bản đồ Đại Phụng, ông sẽ cùng mẫu hậu đi vân du, có thể sẽ tùy tiện tìm một nơi sơn thanh thủy tú để ẩn cư, không trở về kinh thành nữa.”

Hứa Thất An đột nhiên thấp giọng nói.

“Đó là cuộc sống mà ông ấy luôn mong muốn.” Hoài Khánh giọng điệu bình tĩnh, không có quá nhiều lưu luyến. Tuy nhiên, nàng nheo lại đôi mắt đẹp vẫn còn vương nét quyến rũ, lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn.

Người đàn ông này có ý định mang Hoa Thần đi lang bạt khắp nơi.

Hứa Thất An liền nói:

“Ta sau này cũng có thể sẽ ra ngoài vân du, nhưng nhất định sẽ trở về.”

“Được.”

Hoài Khánh không nói gì thêm, vẫn lặng lẽ nhìn hắn. Thấy vậy, Hứa Thất An cười hắc hắc: “Nàng không phải là một người tốt sao?”

“Trước khi đi, giúp nàng mang thai một vị thái tử.”

Hoài Khánh hừ nhẹ một tiếng, hai tay đẩy vào ngực hắn, đẩy hắn ra khỏi chiếc gối mềm mại của mình, rồi xoay người, đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Giấc ngủ đối với võ phu Tam phẩm mà nói có cũng được, không có cũng chẳng sao, không ảnh hưởng đến chức năng cơ thể và sự phục hồi tinh thần, nhưng ngủ vẫn là một loại hưởng thụ khiến người ta vui vẻ cả về thể xác lẫn tinh thần.

Hơn nữa, phía sau còn có Hứa Thất An, mặc dù ngoài miệng Hoài Khánh sẽ không thừa nhận.

“Ngủ đi, ngủ đi…”

Hứa Thất An ôm lấy vòng eo nhỏ của Hoài Khánh, kéo thân thể nàng sát vào lòng mình, nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

Rất nhanh, hắn thấy một giấc mơ. Trong mơ mông lung, hỗn độn như trời đất chưa mở, duy chỉ có một vị tăng nhân trẻ tuổi là vô cùng rõ nét.

Ông một tay chắp lại, tay kia cầm một bông hoa, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hứa Thất An, chậm rãi nói:

“Chỉ khi nhảy ra khỏi rào cản của thiên địa này, mới có tư cách rong ruổi khắp Chư Thiên Vạn Giới.”

Hứa Thất An đột nhiên bừng tỉnh.

Trời đã sáng, trong tẩm cung đã đốt đàn hương. Trước tấm bình phong tám mảnh hoa lệ, nữ đế Hoài Khánh đang được hai cung nữ hầu hạ mặc bộ đế bào nặng nề, rườm rà.

Cái dáng vẻ “quý phi vừa mới được lâm hạnh xong” này, lại nhìn sang nữ đế chuẩn bị lên triều, Hứa Thất An thầm chửi bới trong lòng.

Thấy hắn tỉnh lại, hai cung nữ dừng động tác trong tay, vội vàng thi lễ.

Chuyện bệ hạ và phò mã có gian tình, các nàng đã sớm biết, nhưng nửa lời cũng không dám tiết lộ ra ngoài. Dù sao loại scandal hoàng gia này mà truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ gây chấn động triều dã, mà các nàng là người tiết lộ, chắc chắn sẽ phải chết không có chỗ chôn.

Hai vị đại cung nữ nhiều lắm cũng chỉ dám oán thầm trong lòng một chút. Trong lịch sử, hôn quân dâm loạn hậu cung, nhúng chàm chị dâu em dâu nhiều vô số kể, không ngờ nữ nhân làm hoàng đế cũng giống như vậy.

Lâm An điện hạ thật đáng thương.

Hoài Khánh, người vừa nhúng chàm em rể, nghiêng đầu, nhíu mày:

“Sao vậy?”

Nàng nhận ra Hứa Thất An không phải tự nhiên tỉnh giấc.

Hứa Thất An ngồi dậy, thở ra một hơi, giọng điệu bình thản nói:

“Ta gặp một giấc mơ.”

“Giấc mơ?” Hoài Khánh nhướng mày. Đến cảnh giới của hắn, bình thường đã không còn “nằm mơ” nữa, một khi đã mơ, có nghĩa là có tình huống bất thường.

Ví dụ như linh tính của bản thân đưa ra lời khuyên, cảnh báo sớm!

Nhưng Hứa Thất An bây giờ đã là Võ Thần, còn có chuyện gì có thể khiến linh tính của Võ Thần phải chủ động nhắc nhở?

“Không có đại sự gì, nàng cứ an tâm lên triều đi.”

Hứa Thất An vươn vai một cái, cầm lấy áo đơn và quần vứt ở chân giường, rồi hóa thành một bóng ma dưới ánh nến, rời khỏi hoàng cung.

Thư phòng Hứa phủ, Hứa Thất An từ trong bóng tối dưới gầm bàn hiện ra, dựa lưng vào ghế, đầu ngón tay “cộc cộc” gõ lên mặt bàn, chau mày trầm tư.

“Rong ruổi khắp Chư Thiên Vạn Giới…”

Trước khi Đức Phật ngã xuống, từng nói rằng thay thế thiên đạo, liền có thể nhảy ra khỏi rào cản của thiên địa, ngao du khắp Chư Thiên Vạn Giới.

Từ thông tin này có thể phân tích ra, bên ngoài Cửu Châu còn có thế giới khác.

Nếu người ngoài nghe được lời này, chưa chắc đã tin, nhưng Hứa Thất An biết Đức Phật không nói dối. Bên ngoài Cửu Châu, quả thật còn có thế giới khác.

Hắn chính là một du khách ngoại lai!

Lời của Đức Phật, Hứa Thất An không quên, nhưng đã cố ý bỏ qua. Cuộc chiến thiên đạo đã kết thúc, hắn cũng đã như nguyện trở thành Võ Thần, chúng sinh Cửu Châu cũng giống như hắn, đều cần nghỉ ngơi dưỡng sức.

Khám phá thế giới bên ngoài Cửu Châu, chắc chắn sẽ tràn ngập những điều chưa biết, cũng có thể sẽ rước lấy tai ương nào đó.

Lý trí khiến Hứa Thất An lựa chọn gác lại, nhưng tiềm thức của một người xuyên không, lại đang thôi thúc hắn đi tìm hiểu, thăm dò.

Lý trí và tiềm thức phát sinh mâu thuẫn, đó là lý do tại sao giấc mơ xuất hiện.

Trong tiếng gõ nhịp của đầu ngón tay, Hứa Thất An theo thói quen phân tích, suy luận:

“Dựa theo lời của Đức Phật, chỉ có trở thành thiên đạo mới có thể phá vỡ rào cản thiên địa, rong ruổi khắp Chư Thiên Vạn Giới. Nhưng nếu ngài ấy chưa từng phá vỡ rào cản thiên địa, thì làm sao biết bên ngoài Cửu Châu còn có thế giới khác?”

Hiện giờ các siêu phẩm đều đã ngã xuống, vấn đề này chắc chắn không có ai trả lời hắn được.

Có lẽ đây là điều mà tất cả các siêu phẩm đều có thể suy diễn, cảm ứng được, là một sự đồng thuận giữa họ.

Mà hắn là Võ Thần, khác với các hệ thống khác có thể thay thế Thiên Đạo, thuộc về một ngoại lệ, cho nên không biết.

“Giám Chính đã quy về thiên đạo, không còn ý thức. Các siêu phẩm khác cũng đã tuyệt tích. Muốn tìm hiểu về sự tồn tại của Chư Thiên Vạn Giới, chỉ có thể tự mình thử một lần, bằng không ta sẽ thường xuyên nằm mơ…”

Trong tiếng lẩm bẩm, Hứa Thất An biến mất khỏi thư phòng.

“Ầm!”

Trên bầu trời Hứa phủ vang lên một tiếng động đinh tai nhức óc, đánh thức mọi người trong nhà họ Hứa đang ngủ say. Đó là động tĩnh Hứa Thất An phá không bay lên.

Hắn như một mũi tên sắc bén, đâm thẳng lên bầu trời xanh thẳm. Kinh thành nhanh chóng thu nhỏ lại, trông như một mô hình trong sa bàn. Tiếp theo, núi non, sông hồ cũng lần lượt xuất hiện, nhỏ bé như đồ chơi trong túi, cho đến khi tất cả đều bị một tầng mây mù mỏng che khuất.

Hắn bay đến tầng bình lưu, nơi các cường giả siêu phàm thường giao chiến mà không cần e dè.

Hứa Thất An không dừng lại, sau khi xuyên qua tầng bình lưu, hắn tiếp tục bay lên. Hồi lâu sau, hắn nhìn thấy vũ trụ tinh không mênh mông vô tận, đen kịt, sâu thẳm và vô biên.

Nhìn lại Cửu Châu, đập vào mắt là một quả cầu khổng lồ màu xanh lam.

Không ngoài dự đoán, thế giới Cửu Châu cũng giống như Trái Đất, một khu vực rộng lớn được bao phủ bởi đại dương.

Nhưng khác với Trái Đất, thế giới Cửu Châu chỉ có một khối đại lục, còn lại tất cả đều là các hòn đảo lớn nhỏ nằm rải rác như sao trên trời, mật độ còn dày đặc hơn Trái Đất rất nhiều.

“Nếu như rong ruổi Chư Thiên Vạn Giới là xuất phát từ nơi này, vậy thì ta…” Hứa Thất An chăm chú nhìn vũ trụ tinh hà vô biên, rồi tiếc nuối lắc đầu.

Hắn đã bay đến nơi tiếp cận không gian vô tận để xác minh xem mình có thể hấp thụ sức mạnh từ vũ trụ hay không, và câu trả lời là không.

Trong vũ trụ không có linh lực.

Nói cách khác, nếu hắn muốn du hành trong vũ trụ, hắn phải dựa vào sức mạnh của bản thân để vượt qua các tinh hệ, cho đến khi tìm thấy một hành tinh có sự sống.

Vũ trụ lớn đến mức nào?

Kiếp trước, Hứa Thất An không am hiểu nhiều về thiên văn học, nhưng kiến thức cơ bản thì không thiếu. Hắn ước tính, cho dù mình là Võ Thần bất tử bất diệt, thần lực cuồn cuộn không dứt, thì xác suất lớn vẫn sẽ bị lạc trong vũ trụ mênh mông.

“Các siêu phàm đều cần dựa vào linh lực của thiên địa, giao cảm với bản nguyên của thiên địa, cho nên lạc vào vũ trụ sẽ có nguy cơ cạn kiệt sức lực mà chết. Nhưng chẳng lẽ thay thế thiên đạo rồi thì có thể không cần đến linh lực sao?”

Hứa Thất An suy nghĩ một phen, quyết định đổi một góc độ khác để suy nghĩ.

Hắn đã quen với việc nghĩ rằng du hành khắp Chư Thiên Vạn Giới là xuất phát từ tư duy quán tính của một người xuyên không – tức là bay ra khỏi hành tinh.

Nhưng Đức Phật là một thổ dân Cửu Châu, trong miệng ngài ấy, “rong ruổi Chư Thiên Vạn Giới” có phải là ý này không?

“Phá vỡ rào cản thiên địa…”

Hắn trầm ngâm vài giây, thay đổi suy nghĩ, thử dùng một phương thức phù hợp hơn với phong cách của Cửu Châu.

Đó chính là: Nghiền nát hư không.

Chuyện nghiền nát hư không, Hứa Thất An chưa từng làm qua. Thứ nhất là không có động cơ, thứ hai là độ khó quá lớn.

Nhưng hắn tin mình có thể làm được. Lĩnh vực của Võ Thần thực chất chính là một dạng nghiền nát hư không biến tướng – bài trừ thế giới Cửu Châu ra ngoài, sáng tạo nên một không gian độc lập thuộc về Võ Thần.

Một hình ảnh ẩn dụ là tạo ra một bong bóng khí trong một chai thủy tinh kín, đầy nước. Bên trong bong bóng đó, chính là thiên đường của Võ Thần.

Hơn nữa…

“Đặc tính không tương thích giữa Võ Thần và thế giới Cửu Châu, hẳn là có thể giúp ta phá vỡ hư không mà không cần phải thay thế thiên đạo.”

Nói rồi, Hứa Thất An chống đỡ lĩnh vực Võ Thần. Vùng không gian vô hạn tiếp cận vũ trụ nổi lên từng trận sóng gợn, khuếch tán ra xa, cho đến khi có xu hướng bình lặng lại.

Thiên địa dị tượng quá mức khoa trương.

Trong phút chốc, Hứa Thất An lại một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác “thần minh” toàn năng. Thân ở trong lĩnh vực của Võ Thần, hắn là vô địch chân chính, cho dù là thiên đạo cũng không thể làm gì được hắn.

Tiếp theo, hắn nén lĩnh vực Võ Thần vào hai tay. Không gian quanh hai tay hắn hiện ra trạng thái vặn vẹo, sôi trào.

Đây là sự biến dạng được tạo ra bởi không gian bị quá tải.

Vĩ lực của Võ Thần, ngưng tụ trong đôi tay!

“Uống!”

Hứa Thất An trầm thấp gầm lên một tiếng, cơ bắp toàn thân căng phồng, gân xanh trên thái dương nổi lên. Hắn tung quyền phải, hung hăng đấm vào hư không.

Ù… Hư không dấy lên một làn sóng chấn động khoa trương, không gian tựa như mặt hồ bị gió thổi loạn, gợn sóng kịch liệt.

Một quyền xong, hai quyền, ba quyền theo sát phía sau. Sau khi Hứa Thất An tung ra mười ba quyền liên tiếp, hư không vỡ ra vô số khe nứt đen kịt như mạng nhện, ngưng lại mà không tiêu tan.

Không gian đã bị phá vỡ như một tấm gương.

Hai tay Hứa Thất An thần quang lấp lánh, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy cơ bắp trên cánh tay đang co giật nhẹ, cho thấy sự tiêu hao cực lớn.

Nhưng khoảng cách đến việc nghiền nát hư không, vẫn còn thiếu một bước…

Bàn tay Hứa Thất An đâm vào “mạng nhện” ấy, tập trung toàn bộ lực lượng vào hai cánh tay, rồi mạnh mẽ kéo ra.

Rắc!

Hư không như tấm gương vỡ tan, một “lỗ hổng” đen kịt, co rút vào trong hiện ra. Bên trong lỗ hổng là một mảnh hỗn độn, không có khái niệm thời gian, không có khái niệm không gian.

Giống như trạng thái khi trời đất chưa mở.

“Phá vỡ rào cản thiên địa quả nhiên là ý này.”

Hứa Thất An ngưng thần cảm ứng, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, bởi vì hắn cảm nhận được linh khí từ trong thông đạo hỗn độn. Đây là thứ mà vũ trụ tinh không không có.

Có linh khí, tức là có thể tồn tại lâu dài. Đối với một cường giả có thọ nguyên vô tận, thứ còn lại chỉ là sự cô đơn không thể chịu đựng nổi.

Hứa Thất An vừa nghĩ, vừa phân hóa ra một con Tử Cổ, bám vào một luồng thần niệm, rồi ném vào “hắc động”.

Tử Cổ vừa tiến vào thông đạo, Hứa Thất An lập tức phát hiện liên hệ giữa mình và nó trở nên yếu ớt, chỉ có thể gian nan duy trì.

Đồng thời, “thông đạo hỗn độn” mà hắn mở ra bắt đầu co lại, sắp khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Không gian có đặc tính tự sửa chữa.

“Một khi thông đạo đóng lại, liên hệ giữa ta và Tử Cổ sẽ bị cắt đứt. Nếu người tiến vào thông đạo là bản tôn của ta, có phải cũng có nghĩa là ta sẽ vĩnh viễn không thể trở về Cửu Châu được nữa…”

Vừa nghĩ, hai tay hắn vừa đâm vào “thông đạo hỗn độn”, toàn thân thần quang lấp lánh không ngừng, dùng sức mạnh của Võ Thần để ngăn cản không gian tự chữa trị, duy trì thông đạo.

Tử Cổ mang theo thần niệm của Hứa Thất An xuyên qua hỗn độn. Trong hỗn độn không có khái niệm thời gian, nhưng ở thế giới Cửu Châu, hắn có thể cảm nhận được mặt trời đã lên cao.

“Hạo Thiên chí cao chí thượng, xin hãy ban cho số mệnh cho Âm Dương giáo, chấm dứt loạn thế kéo dài ba ngàn năm…”

“Hạo Thiên chí cao chí thượng, xin hãy ban xuống trị thế thiên thư, vì lê dân thương sinh, định lại trật tự nhân gian…” Đột nhiên, một ý niệm mơ hồ, xa xôi truyền vào tai Hứa Thất An.

Trong ý niệm này, có xen lẫn một lực lượng quen thuộc – lực lượng của chúng sinh.

Ở một “nơi” không xa Cửu Châu, có một thế giới đã sinh ra sự sống… Hứa Thất An tinh thần chấn động. Hắn điều khiển Tử Cổ đi theo hướng ý niệm truyền đến. Mất một ngày một đêm, cuối cùng hắn cũng tiếp xúc được với ý niệm đó.

Ý niệm kia từ một khe nứt hư không khác truyền ra.

Khi Hứa Thất An cảm ứng ý niệm ở cự ly gần, trong thoáng chốc, một bức tranh hiện ra, tràn vào đầu hắn.

Các quan viên mặc quan bào đen viền đỏ, đầu đội quan, tay cầm hốt, đứng thành hàng theo bậc thang, kéo dài đến chân tế đàn.

Bốn góc tế đàn được đặt những giàn lửa cao, khói dày đặc cuồn cuộn bốc lên. Giữa tế đàn đặt một chiếc bàn lớn, trên bàn là ngọc khí, trúc giản cùng các loại tế phẩm.

Bên cạnh chiếc bàn bày tế phẩm, một vị đế vương mặc long bào đang quỳ, đầu đội bình thiên quan, mắt nhắm nghiền không nói.

Mà lời cầu khẩn Hứa Thất An nghe được, lại không phải đến từ vị đế vương này, mà là từ một người thần bí mặc trường bào hai màu đen trắng đứng bên cạnh.

“Một buổi tế tự… Thế giới này có một vết nứt không gian, một lực lượng cổ quái nào đó đang ăn mòn vết nứt, làm cho khả năng tự sửa chữa của không gian bị suy yếu… Thế giới này cũng tồn tại người có thể nghiền nát hư không.”

“Không đúng, đây không phải là sức mạnh của Võ Thần.”

Ý niệm trong đầu Hứa Thất An liên tục nổi lên.

Chính là do vị đế vương kia đang tế tự, nên mới mang theo lực lượng của chúng sinh, mới có thể truyền đi trong thông đạo hỗn độn.

Hứa Thất An điều khiển Tử Cổ, dừng lại bên rìa vết nứt không gian, dùng thần niệm đáp lại người thần bí đang chủ trì buổi tế tự kia:

“Là ngươi đang cầu khẩn với ta?”

Người thần bí trên tế đàn đang từng bước tụng niệm văn cầu nguyện, cố gắng truyền đạt ý chí lên trời đất, lắng nghe “Hạo Thiên pháp chỉ” trong truyền thuyết. Nhưng thực ra, hắn cũng không trông mong sẽ được đáp lại.

Khi bất thình lình nghe thấy một giọng nói uy nghiêm truyền vào tai, vị giáo chủ Âm Dương giáo này thân thể đột nhiên cứng đờ, tiếng cầu nguyện cũng đột ngột dừng lại.

Ngay sau đó, khuôn mặt dưới mũ trùm nhìn trái phải, như đang tìm kiếm điều gì đó. Một luồng sức mạnh cường đại theo ánh sáng đen từ trong cơ thể hắn tràn ra, rõ ràng là đang trong trạng thái đề phòng.

Giáo chủ mặc trường bào bất thường cắt ngang buổi tế tự, khiến các giáo đồ xung quanh và cả vị đế vương đều phải liếc mắt nhìn.

“Quốc sư, ngài sao vậy?”

Vị đế vương kia nhíu mày hỏi.

Giáo chủ mặc trường bào không trả lời, vì bên tai hắn lại vang lên giọng nói uy nghiêm kia:

“Ngươi có vẻ ngạc nhiên? Các ngươi cầu nguyện, chẳng lẽ không phải là để được đáp lại sao?”

Giáo chủ mặc áo choàng đã phát hiện ra nguồn gốc của âm thanh.

Thần niệm của giáo chủ dò xét hồi lâu, nhưng không phát hiện ra nguồn phát âm thanh, trong lòng cảnh giác dâng cao: “Ngươi là ai? Ngươi không thể là Hạo Thiên chí cao chí thượng được.”

Trong lý thuyết của Âm Dương giáo, Hạo Thiên tượng trưng cho bản nguyên của trời đất, chí cao chí thượng, chứ không phải là một vị thần có nhân cách hóa.

Tế bái Hạo Thiên, cũng giống như tế bái trời đất.

Nghe vậy, giọng nói uy nghiêm không rõ phương vị vang lên:

“Nghe thấy lời cầu nguyện của các ngươi, nên hiện thân đáp lại.”

“Chiến thần ngoài vực, rong ruổi Chư Thiên Vạn Giới?!” Giáo chủ mặc trường bào lúc này kinh hãi vô cùng. “Chiến thần ngoài vực” tượng trưng cho cảnh giới gì, hắn không rõ, nhưng mấy chữ “rong ruổi Chư Thiên Vạn Giới” này lại như một chiếc búa tạ nện vào lòng hắn.

Bên ngoài phương thiên địa này, lại còn có Chư Thiên Vạn Giới tồn tại?

Mà một bí mật kinh thiên động địa như vậy, vị “Chiến thần ngoài vực” này lại dễ dàng nói cho mình biết như thế.

Đồng thời, giáo chủ mặc trường bào cuối cùng cũng cảm nhận được nguồn gốc của âm thanh, ở phía trên tế đàn, vô cùng cao, phảng phất như đến từ một thế giới khác.

Hắn trầm mặc vài giây, đổi sang một loại “ngữ khí” tương đối cung kính, khiêm tốn, dùng ý niệm truyền âm:

“Thần thượng, không biết thân là phàm nhân, ta có thể cống hiến được gì cho ngài.”

Đối với sự tồn tại của vị Chiến thần ngoài vực này, hắn tin, nhưng lại không hoàn toàn tin.

“Thế giới của các ngươi rất kỳ quái. Rõ ràng đã hình thành số mệnh khổng lồ, nhưng lại như một đống cát rời rạc, ngưng tụ mà không tụ. Đó có phải là ‘loạn thế’ mà ngươi nói không?”

Chiến thần ngoài vực nói.

Số mệnh?!

Giáo chủ mặc trường bào ngẩn người. Hắn chưa từng tiếp xúc với khái niệm “số mệnh” này, nhưng nghe vị Chiến thần ngoài vực này nói, nguyên nhân của loạn thế hiện nay là do số mệnh ngưng tụ mà không tụ tạo thành sao?

“Thần thượng, số mệnh là gì?”

Giáo chủ mặc trường bào hơi gấp gáp hỏi.

“Số mệnh tượng trưng cho chính thống của trời đất, người có được số mệnh sẽ được trời giúp. Nó có thể là của một tộc quần, cũng có thể là của một vương triều.” Chiến thần ngoài vực khẽ cười, phảng phất như đang kể một thông tin không quan trọng.

Những thông tin này quý giá đến nhường nào! Đối với một giáo chủ chưa bao giờ tiếp xúc với khái niệm số mệnh, hai câu ngắn ngủi này tựa như mở ra một cánh cửa thế giới mới, cho hắn một góc nhìn hoàn toàn khác về thiên hạ.

“Vậy làm thế nào để ngưng tụ số mệnh?” Giáo chủ mặc trường bào vội vàng hỏi.

Thống nhất thiên hạ, tự nhiên sẽ ngưng tụ được số mệnh… Hứa Thất An thầm nghĩ trong lòng, nhưng không trả lời đối phương, mà dùng một giọng điệu đạm bạc, từ trên cao nhìn xuống hỏi:

“Trước đó, không ngại nói cho ta biết về tình hình của phương thiên địa này chứ?”

Giáo chủ mặc trường bào sắp xếp lại từ ngữ một lát, rồi dùng ý niệm truyền âm:

“Kể từ khi nhà Đại Chu sụp đổ, chư hầu thiên hạ đã chia cắt Thần Châu suốt ba ngàn năm, đó là bảy nước Tề, Triệu, Yên, Tần, Hàn, Ngụy, Sở. Bảy nước phân tranh không ngừng, chiến hỏa đứt quãng đã thiêu đốt suốt ba ngàn năm.”

“Thiên hạ khổ vì chiến loạn đã lâu, các dị sĩ tài năng đều lấy việc ‘phò rồng’ làm nhiệm vụ của mình, mong muốn thống nhất Thần Châu, khôi phục lại trật tự của Đại Chu. Vì vậy mà trăm nhà đua tiếng, trong đó các lưu phái thịnh vượng nhất là ‘Pháp gia’, ‘Đạo gia’, ‘Âm Dương gia’, ‘Binh gia’, ‘Nông gia’, ‘Danh gia’, ‘Tung Hoành gia’.”

Chư hầu phân chia bờ cõi, cho nên số mệnh ngưng tụ mà không tụ. Khoan đã, quái lạ, sao càng nghe càng quen tai thế này… Hứa Thất An thầm nghĩ, đây chẳng phải là thời đại Xuân Thu Chiến Quốc ở kiếp trước của mình sao?

Chẳng lẽ mình đã xuyên không đến Trái Đất cổ đại?

Anh ta nghẹn lời.

Nhưng rồi, anh ta ý thức được thế giới này không phải Trái Đất. Chư hầu chia cắt thiên hạ ba ngàn năm – chỉ riêng điều này thôi đã không thể là Trái Đất được rồi.

Hắn vừa tiêu hóa thông tin, vừa hỏi:

“Không có Nho giáo sao?”

Giáo chủ mặc trường bào mờ mịt: “Ta chưa bao giờ nghe nói về Nho giáo.”

Thuật sĩ là do lão già Giám Chính tự sáng tạo ra, còn Nho gia lại không tồn tại. Hai hệ thống liên quan mật thiết đến số mệnh này căn bản không có ở thế giới này, cho nên người này mới chưa từng nghe qua khái niệm số mệnh… Cũng không biết là Nho giáo chưa sinh ra, hay là vĩnh viễn sẽ không xuất hiện… Hứa Thất An chợt hiểu ra.

Giáo chủ mặc trường bào tiếp tục nói:

“Ta chính là giáo chủ đương đại của Âm Dương giáo, cũng là quốc sư của nước Sở. Âm Dương giáo chúng ta quan sát ‘âm dương thiên tượng, mà biết biến quái’, có thể giao tiếp với trời đất, chuyên lo việc tế tự.”

“Sở vương có chí lớn, đã chiêu binh mãi mã suốt ba năm, đợi sau mùa thu sẽ bắc tiến đánh Ngụy. Ta đang vì Sở vương chủ trì đại điển tế trời, cầu mong chiến thắng trở về.”

Ông giải thích danh tính của mình và lý do của buổi tế tự.

Ở thế giới này, Âm Dương gia chuyên lo việc tế tự, có thể giao tiếp với trời đất sao? Không biết phương thức tu hành của họ là như thế nào… Hứa Thất An lại hỏi:

“Trước thời Đại Chu, còn có lịch sử gì nữa không?”

Giáo chủ mặc trường bào nói:

“Đại Chu là vương triều đầu tiên của nhân tộc. Trước đó, nhân tộc sống theo bộ lạc, các bộ lạc thay đổi thường xuyên, lịch sử ghi chép lại phần lớn đều là những mảnh vụn vặt, khó mà thành sách.”

Hứa Thất An lại hỏi:

“Trong lịch sử có từng xảy ra đại nạn hủy thiên diệt địa nào không?”

Ông muốn tìm hiểu xem vết nứt không gian ở thế giới này được tạo ra như thế nào.

Dựa trên những gì đã biết, thiên đạo của thế giới này đang vận hành bình thường, dường như cũng không có Võ Thần tồn tại. Đây là điều tất nhiên, nếu quả thật có nhân vật cấp Võ Thần, thì Thần Châu đã sớm được thống nhất, và khi hắn đến gần thế giới Thần Châu, người nghênh đón hắn hẳn phải là vị Võ Thần kia.

“Thậm chí ngay cả cấp siêu phẩm cũng không có.”

Hứa Thất An thầm nói trong lòng.

Thảm họa hủy diệt trời đất? Giáo chủ áo dài trầm ngâm không nói. Với địa vị của vị Chiến thần ngoài vực này, cái mà ngài ấy gọi là hủy thiên diệt địa, thì nhất định phải là sự hủy diệt trời đất thực sự.

Giáo chủ áo dài lục tìm trong ký ức, cuối cùng cũng tìm thấy một truyền thuyết thời thượng cổ trong dòng sông dài của lịch sử.

“Tương truyền vào thời kỳ mông muội của nhân tộc, tứ cực sụp đổ, Thần Châu nứt toác, trời không che khắp, đất không chở trọn. Lửa cháy không tắt, nước lụt không ngừng. Trong thời kỳ đó, một vị đại hiền giả của nhân tộc đã luyện đá vá trời, mới tiêu trừ được tai nạn đảo ngược càn khôn này.”

Vị đại hiền giả kia có phải là Nữ Oa không… Hứa Thất An lại muốn chửi bới, tự hỏi cái cảm giác quen thuộc đến nồng đậm này là chuyện gì.

Dựa trên thông tin này, ông suy đoán rằng vết nứt không gian có thể là do thảm họa năm đó để lại.

Tuy nhiên, thảm họa đó hình thành như thế nào thì không thể biết được.

Ngoài ra, thế giới Thần Châu không có siêu phẩm, có thể cũng liên quan đến thảm họa đó.

Giáo chủ mặc trường bào đợi một lát, không thấy vị Chiến thần ngoài vực tiếp tục hỏi, bèn lên tiếng:

“Thần thượng, khẩn cầu Thần thượng cho biết làm thế nào để chấm dứt loạn lạc, làm thế nào để cai trị thiên hạ.”

Sau khi nhà Đại Chu sụp đổ, suốt ba ngàn năm qua, các dị sĩ tài năng đều chú tâm vào hai đại sự: “thống nhất thiên hạ” và “làm sao để trị vì thiên hạ, không lặp lại vết xe đổ”.

Hai chuyện này, quần hùng thiên hạ đã làm suốt ba ngàn năm, suy nghĩ suốt ba ngàn năm. Mặc dù trăm nhà đua tiếng, mỗi nhà đều có ý tưởng và phương pháp riêng, nhưng chưa bao giờ xuất hiện một kết luận chung cuộc, cũng không xuất hiện một vị quân chủ hùng tài đại lược.

Hiện giờ gặp được vị Chiến thần đến từ ngoài vực này, giáo chủ mặc trường bào sao có thể bỏ qua cơ hội này?

Làm thế nào để thống nhất thiên hạ? Đương nhiên là ai nắm đấm to, người đó là cộng chủ thiên hạ. Về phần trị vì thiên hạ như thế nào, ừm, với chế độ phong kiến, phương thức trị quốc tốt nhất chắc chắn là lấy Nho gia làm chủ, Pháp gia làm phụ. Dù sao tư tưởng xây dựng bao giờ cũng phải đặt lên hàng đầu. Nhưng thế giới này dường như không có Nho gia…

Hứa Thất An kiềm chế ý định truyền bá các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, điều đó sẽ chỉ làm trầm trọng thêm sự sụp đổ của một thế giới trong thời kỳ phong kiến.

Hắn trầm ngâm một lát, rồi giọng nói uy nghiêm, hoành tráng lại một lần nữa vang vọng trong đầu giáo chủ mặc trường bào:

“Bổn thần có thể ban cho ngươi một bộ thiên thư, trong đó ghi lại ba tuyệt học Nho, Võ, Cổ. Người đắc võ, đắc cổ có thể đoạt thiên hạ, người học nho thuật có thể giữ thiên hạ. Cuốn sách này tên là: Hoàng Thạch Thiên Thư.”

“Sau ba trăm sáu mươi lăm ngày đêm, ta sẽ thực hiện lời hứa của mình.”

Giọng nói uy nghiêm, hoành tráng dần dần biến mất, rồi hoàn toàn im bặt.

“Quốc sư?”

Bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp. Giáo chủ mặc trường bào như tỉnh mộng, khuôn mặt già nua chợt ửng hồng một cách kỳ lạ, thân thể khẽ run rẩy.

Sở vương đầu đội bình thiên quan, khuôn mặt vuông vức, râu dài, vẻ mặt nghiêm túc không hay cười toát lên uy nghiêm của người ở địa vị cao đã lâu. Thấy quốc sư ngày thường điềm tĩnh nay lại thất thố như vậy, Sở vương cũng chỉ khẽ nhíu mày: “Ngài sao vậy?”

“Tại sao lại gián đoạn tế tự?”

Hắn quan sát sắc mặt của quốc sư, thấy không giống như điềm báo tai ương.

Nhưng là chuyện gì có thể khiến một vị đại thánh thủ tu vi cao tuyệt lại thất thố đến thế?

“Trời giáng điềm lành! Trời phù hộ Đại Sở!”

Giáo chủ mặc trường bào bình ổn lại cảm xúc kích động, dang rộng hai tay, cao giọng hô lên.

Càng lúc càng thất thố… Sở vương, người tâm cơ sâu không lường được, nhíu mày, thấp giọng nói:

“Xin quốc sư cho biết rõ.”

Giáo chủ mặc trường bào hít một hơi thật sâu, hạ thấp giọng:

“Đại vương, trong đại điển tế trời, thần linh đã đáp lại.”

Sắc mặt Sở vương đột nhiên biến đổi, mạnh mẽ bước tới một bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào quốc sư:

“Lời này giải thích thế nào?”

Khi câu hỏi này vừa thốt ra, Sở vương chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một cỗ nhiệt huyết đang sôi sục.

Giáo chủ mặc trường bào liền đem đoạn đối thoại vừa rồi, không bỏ sót một chữ nào, thuật lại cho Sở vương.

“Đắc võ, đắc cổ có thể đoạt thiên hạ. Học nho thuật có thể giữ thiên hạ.” Sở vương lẩm bẩm, ánh mắt của hắn càng ngày càng sáng, càng lúc càng kích động, cuối cùng không thể kìm nén được nữa.

Nếu đối phương không phải là giáo chủ Âm Dương giáo, không phải là quốc sư, không phải là đệ nhất thánh thủ của nước Sở, thì tay của Sở vương lúc này đã nắm chặt lấy cổ áo của đối phương rồi.

Nhất định phải có được bộ Hoàng Thạch Thiên Thư này! Ba trăm sáu mươi lăm ngày đêm sau, nước Sở của ta sẽ viết lại sử sách của Thần Châu, khai sáng một vương triều cường thịnh.

Sở vương hít sâu một hơi, kiềm chế vẻ mừng như điên, nói:

“Việc này không được truyền ra ngoài. Đại sự chưa thành, không được tiết lộ.”

Giáo chủ mặc trường bào vuốt râu:

“Đó là tự nhiên.”

Sở vương suy nghĩ một chút, lại nói:

“Từ hôm nay trở đi, nước Sở phụng vị Chiến thần ngoài vực này làm vị thần tối cao, lập miếu thắp hương, đời đời thờ cúng.”

Giáo chủ mặc trường bào hơi do dự, rồi gật đầu, nói thêm:

“Chỉ là không biết tôn danh của vị Chiến thần ngoài vực kia. Đến lúc đó lại hỏi sau.”

“Một thế giới thú vị, hơn nữa lại cách Cửu Châu không xa.”

Ý niệm của Hứa Thất An quay trở về. Hắn không duy trì “thông đạo hỗn độn” nữa, mặc cho nó tự chữa trị, rồi lắc lắc hai cánh tay có chút mỏi.

Cho dù lấy vĩ lực vô thượng của Võ Thần để chống đỡ, hắn vẫn cảm thấy mệt mỏi, có thể thấy việc duy trì thông đạo hỗn độn cần một lượng sức mạnh khổng lồ đến mức nào.

Thế giới Thần Châu có trăm nhà đua tiếng, chư hầu tranh bá. Từ góc độ của một người ngoài cuộc mà nói, rất thú vị.

Nhưng đối với những người sống trong đó, lại chẳng có gì thú vị, chỉ cảm thấy kiếp người ngắn ngủi, cuộc sống khó khăn.

Cho nên Hứa Thất An không ngại giúp họ một tay, thúc đẩy thiên hạ thống nhất.

Thông đạo hỗn độn có thể cho phép ý thức xuyên qua. Kiếp trước của ta chẳng lẽ cũng là thông qua thông đạo hỗn độn mà đến? Chỉ là thế giới Cửu Châu không có vết nứt không gian, ta đã vào bằng cách nào? Câu trả lời đã rõ ràng – Giám Chính!

Giám Chính biết thân phận khách ngoại lai của hắn. Có lẽ, năm đó chính là Giám Chính đã lợi dụng quyền năng của thiên đạo, mở ra một tia khe hở, để cho ý thức của hắn giáng lâm vào cơ thể của Hứa Thất An.

Mà linh hồn của hắn có thể rời khỏi Trái Đất, chẳng lẽ trên Trái Đất cũng có một vết nứt không gian?

Những suy đoán này hắn không cách nào kiểm chứng, trừ phi rời khỏi Cửu Châu. Nhưng hắn không phải thiên đạo, sẽ bị lạc trong hỗn độn vô biên vô hạn.

So với Trái Đất, hiển nhiên Cửu Châu mới là nhà của hắn, là nơi có thê tử cùng thân nhân của hắn.

“Một năm sau lại đi Thần Châu một chuyến, đem võ đạo, nho thuật cùng cổ thuật truyền qua. Ừm, bọn họ bên kia không có siêu phẩm, ta liền truyền một nửa đi, nửa bộ thiên thư là đủ rồi.”

Vừa nghĩ, hắn vừa đâm đầu xuống mặt đất.

Tâm nguyện khám phá Chư Thiên Vạn Giới đã qua, Hứa Thất An tính toán ở lại Cửu Châu, quây quần bên người thân, nghe hát xem kịch, tự mình hưởng thụ cuộc sống yên bình.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Đạo Độc Hành
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Kêr Văn Thân

Trả lời

2 ngày trước

Chap 95 thiếu nửa chap rồi ad ơi

Ẩn danh

Kêr Văn Thân

Trả lời

3 ngày trước

Chap 37 lỗi thiếu nửa chap rồi ad ơi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

3 ngày trước

ok

Ẩn danh

Hidemeto Nue

Trả lời

1 tháng trước

Phiên ngoại còn không ad ơi

Ẩn danh

Khoa Trần Anh

Trả lời

6 tháng trước

Ngoài 3 phiên ngoại ra còn nữa ko ad ?

Ẩn danh

Lê Anh Mai

3 tháng trước

Đây phiên ngoại 5 rồi mà bạn =))