Mặt đất lát đá xanh đã rạn nứt chằng chịt tựa mạng nhện. Nếu không phải cả hai đều là cao thủ Tụ Khí cảnh, e rằng cú quỳ này đã đủ để nghiền nát xương đầu gối, phế đi nửa thân dưới của bọn họ. Cơn đau thấu xương khiến cả hai phải nhe răng trợn mắt. Vừa ngẩng đầu lên, bọn họ liền trông thấy Trác Phàm đang lạnh lùng đứng trước mặt.
“Lại là ngươi!” Cả hai trong lòng đều hiểu rõ, trong số những người có mặt, chỉ duy có Trác Phàm mới đủ khả năng thần không biết, quỷ không hay mà ra tay với bọn họ.
“Bây giờ dù các ngươi có quỳ xuống dập đầu cầu xin, bổn tiểu thư cũng tuyệt đối không tha!” Tôn Vũ Phi nhìn chằm chằm gương mặt lạnh như băng của Trác Phàm, ánh mắt tựa như muốn ăn tươi nuốt sống, ăm ắp gào lên.
Bốp! Bốp!
Lại là hai tiếng vang giòn giã. Trác Phàm thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn, đã trực tiếp tung cước đá bay cả hai ra ngoài.
“Bảo lão tử quỳ ư? Các ngươi nghĩ cũng nhiều thật.”
Trong phút chốc, Tôn Vũ Phi và Thái Hiếu Đình hoàn toàn chết sững, thậm chí quên cả cơn đau từ cú đá vừa rồi. Nếu lúc đầu Trác Phàm ra tay tát bọn họ là vì bênh vực Lạc Vân Sương thì còn có thể hiểu được. Nhưng hiện tại, ngay cả khi Lạc Vân Sương đã lên tiếng, hắn vẫn dám tiếp tục động thủ, lẽ nào hắn không sợ tất cả bọn họ không một ai có thể sống sót rời khỏi Thái phủ hay sao?
Dù Bàng thống lĩnh cũng căm phẫn trước hành vi của hai người kia, nhưng vì đại cục, lão cũng cho rằng nên nhẫn nhịn một chút, nếu không huynh muội nhà họ Lạc có thể mất mạng tại đây bất cứ lúc nào.
Lạc Vân Sương chỉ biết cười khổ. Người khác không hiểu Trác Phàm, nhưng nàng đã cùng hắn đồng hành trong lúc hiểm nguy, trốn chạy giữa rừng sâu núi thẳm, sớm đã nhìn thấu triệt để con người hắn. Trong mắt hắn, căn bản không tồn tại khái niệm chủ tớ, trước nay luôn hành sự tùy theo ý mình. Đến tận bây giờ, nàng vẫn không hiểu tại sao Lạc gia lại xuất hiện một tên gia nô như vậy.
Ngược lại, Lạc Vân Hải lúc này lại có cái nhìn hoàn toàn khác về Trác Phàm. Đôi mắt to tròn của cậu bé cứ nhìn hắn không chớp, trong đó còn ánh lên vẻ sùng bái. Hóa ra, tên “cẩu nô tài” thường ngày luôn bắt nạt mình không chỉ không sợ hai vị chủ tử, mà ngay cả thế lực bên ngoài cũng chẳng hề để vào mắt. Quả đúng là trời không sợ, đất không kinh. Trong lòng Lạc Vân Hải, hình tượng của Trác Phàm đã từ một tên cẩu nô tài biến thành vị anh hùng cứu vớt Lạc gia.
“Kẻ nào dám gây rối ở Thái gia?”
Bỗng nhiên, một tiếng quát đầy uy nghiêm vang lên, một thân ảnh cao lớn đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Vừa thấy người tới, sắc mặt Lạc Vân Sương lập tức đại biến, bàn tay đang nắm lấy tay đệ đệ bất giác siết chặt hơn. Ngay cả Lạc Vân Hải cũng cảm nhận được sự căng thẳng của tỷ tỷ mình.
Thái Hiếu Đình lại mừng như điên, vội vàng la lên: “Cha, cha đến đúng lúc quá! Chính tên này đang làm loạn ở Thái phủ chúng ta!”
Nghe vậy, Trác Phàm liền biết người vừa đến chính là gia chủ Thái gia – Thái Vinh, bèn đưa mắt quan sát kỹ hơn. Thái Vinh trạc ngũ tuần, thân hình khôi vĩ, toàn thân toát ra khí thế của một cường giả.
“Đoán Cốt cảnh bát trọng.” Trác Phàm liếc nhìn Thái Vinh, khẽ cười nhạt.
Lông mày Thái Vinh khẽ chau lại, trong mắt loé lên một tia kinh ngạc. Lão không ngờ gã thiếu niên trước mặt này lại có thể nhìn thấu tu vi của mình chỉ trong nháy mắt.
“Nhãn lực không tồi!” Thái Vinh khen một tiếng, “Không biết các hạ là…”
“Quản gia của Lạc gia – Trác Phàm!”
Thái Vinh lại một phen kinh ngạc, đánh giá Trác Phàm kỹ hơn. Lão tuy từng nghe Lạc Vân Sương nói rằng Lạc gia đã thay quản gia mới do người cũ phản bội, nhưng không thể ngờ đó lại là một người trẻ tuổi như vậy, hơn nữa trên người còn toát ra một luồng khí tức thần bí. Bình thường, với bản tính lão luyện của mình, lão tuyệt đối không muốn trêu chọc vào những nhân vật thần bí như thế này. Nhưng đáng tiếc, ở đây còn có một thế lực mà lão càng không thể đắc tội nổi.
“Thái bá bá, người nhất định phải làm chủ cho Vũ Phi!” Tôn Vũ Phi chỉ vào vết tát còn sưng đỏ trên má, ánh mắt oán độc nhìn Trác Phàm.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Thái Vinh đã hiểu rõ ngọn ngành. Lão vỗ vai an ủi nàng ta: “Yên tâm, có ta ở đây.”
Sau đó, lão quay sang Lạc Vân Sương, sắc mặt trầm xuống: “Vân Sương à, ta đã có lòng tốt cưu mang huynh muội các ngươi. Các ngươi không biết báo đáp thì thôi, lại còn hết lần này đến lần khác gây thêm phiền phức cho ta.”
Toàn thân Lạc Vân Sương run rẩy, không nói nên lời.
Trác Phàm tiến lên một bước, cười khẩy nói: “Thái gia chủ đường đường là một bậc trưởng bối, hà cớ gì phải đi làm khó một tiểu cô nương? Có chuyện gì cứ nói thẳng với Trác mỗ ta đây. Cũng đừng tỏ ra mình là ân nhân của Lạc gia. Nói trắng ra, người trong giang hồ hành sự, chẳng phải đều vì một chữ ‘lợi’ hay sao? Nếu không, ngài đã chẳng vội vàng hủy bỏ hôn ước.”
“Được lắm! Ngươi đã muốn vạch mặt nhau, lão phu cũng không cần phải khách khí nữa.” Sắc mặt Thái Vinh biến đổi, lạnh lùng nói: “Chuyện hôm nay, lão phu phải cho Vũ Phi một lời công đạo. Mỗi người trong các ngươi hãy tiếp một chưởng của ta. Ta cũng không ức hiếp kẻ yếu, chỉ dùng hai thành công lực, sống chết do trời.”
Cái gì? Hai thành công lực?
Đồng tử Bàng thống lĩnh co rút lại, lão hét lớn: “Ngươi là Đoán Cốt cảnh bát trọng, hai thành công lực của ngươi còn mạnh hơn toàn lực một kích của Tụ Khí cảnh cửu trọng đỉnh phong! Đây rõ ràng là muốn lấy mạng chúng ta!”
“Thái bá bá, con cầu xin người, Vân Hải vẫn chỉ là một đứa trẻ, nó vô tội!” Lạc Vân Sương vội vàng cầu khẩn.
Nhưng Thái Vinh chỉ hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi không đáp. Tôn Vũ Phi thì lộ ra vẻ mặt đắc ý.
“Được, ta lên trước.” Khóe môi Trác Phàm khẽ nhếch lên, bình thản cất lời.
Vút!
Không một lời báo trước, một huyết thủ ấn đỏ rực đột ngột ngưng tụ giữa không trung, lao thẳng về phía Thái Vinh.
“Hỗn xược!”
Thái Vinh không ngờ Trác Phàm lại dám tiên phát chế nhân. Lão giận dữ gầm lên, khí thế toàn thân bùng phát, vung chưởng nghênh đón.
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, huyết thủ ấn vỡ tan, Trác Phàm cũng bị chấn lui hơn mười bước, nhưng thân hình vẫn vững vàng, không hề có dấu hiệu bị thương.
“Tụ Khí cảnh nhị trọng mà có thể đỡ được hai thành công lực của ta?” Thái Vinh trong lòng kinh hãi, nhìn Trác Phàm chằm chằm. “Nhưng ngươi sống sót được, không có nghĩa những người khác cũng có vận khí tốt như vậy.”
“Ha ha… Ta sống được đến ngày hôm nay, chưa bao giờ là nhờ vào vận khí.” Trác Phàm cười một cách quỷ dị, rồi chỉ vào bàn tay của Thái Vinh: “Ta dựa vào thực lực.”
Thái Vinh cúi đầu nhìn, đồng tử không khỏi co rút lại. Trên bàn tay của lão, máu tươi đang từ từ rỉ ra. Lẽ nào trong cú đối chưởng vừa rồi, người bị thương lại là lão? Không thể nào! Đối phương chỉ là Tụ Khí cảnh nhị trọng, còn lão là Đoán Cốt cảnh bát trọng, chênh lệch cả một đại cảnh giới cơ mà!
“Còn nữa,” Trác Phàm nói tiếp, “ngươi thật sự cho rằng mình vừa xuất ra hai thành công lực ư? E rằng, ngay cả nửa thành cũng chưa tới đâu.”
Nghe vậy, Thái Vinh cẩn thận hồi tưởng lại. Quả thật, ban đầu lão định dùng hai thành công lực, nhưng ngay khoảnh khắc xuất chưởng, khí huyết trong cơ thể đột nhiên cuộn trào, chân nguyên trì trệ, khiến lực đạo phát ra thực tế chưa tới nửa thành.
“Thêm nữa, hãy nhìn lại con trai của ngài đi.” Trác Phàm lại chỉ tay về phía Thái Hiếu Đình.
Thái Vinh vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy con trai mình đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Cha, chuyện… chuyện gì thế này?” Thái Hiếu Đình mặt mày hoảng hốt, hắn rõ ràng không bị thương, tại sao lại đột nhiên thổ huyết?
“Trác Phàm, ngươi đã giở trò gì?” Thái Vinh giận dữ gầm lên.
Trác Phàm chỉ cười nhạt: “Ta chỉ muốn nhắc nhở Thái gia chủ một điều, rằng ta, Trác Phàm, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của quý công tử. Mong ngài hành sự cẩn trọng.”
Thấy Thái Vinh vẫn còn do dự, Trác Phàm chỉ khẽ ngoắc ngón tay, Thái Hiếu Đình liền phun ra thêm một ngụm máu nữa.
“Dừng tay! Ta tin ngươi rồi.” Thái Vinh lau mồ hôi lạnh trên trán, giọng nói đã có phần run rẩy. Lão không biết Trác Phàm đã dùng thủ đoạn gì với con trai mình, nhưng rõ ràng mọi thứ đã được sắp đặt từ trước khi lão xuất hiện. Giờ đây, trong lòng lão thật sự dâng lên một tia hối hận. Nếu sớm biết Lạc gia có một tên quản gia tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn độc đến vậy, lão đã không làm mọi chuyện tuyệt tình đến thế.
“Nếu vậy, Thái gia chủ, chúng ta xin cáo từ.” Trác Phàm cười nhạt, chắp tay với Thái Vinh một cái rồi kéo Lạc Vân Sương xoay người rời đi.
Giọng cười ngạo nghễ của hắn vọng lại từ xa: “Hôm nay ngươi xem thường ta, ngày sau ta sẽ khiến ngươi phải ngước nhìn!”
“Thái bá bá, người cứ để bọn chúng đi như vậy sao?” Tôn Vũ Phi tức tối nói.
Thái Vinh chỉ có thể thở dài bất lực, nhìn bóng lưng Trác Phàm xa dần, lẩm bẩm: “Ngày xưa không giữ lại, hôm nay lại thành thả hổ về rừng… Haizz…”
Lắc đầu, Thái Vinh định dẫn Thái Hiếu Đình quay vào phủ, nhưng đi được vài bước, lão bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Tôn Vũ Phi, trong mắt loé lên một tia sắc lạnh.
“Thế điệt nữ, nếu không sớm ngày trừ khử tên Trác Phàm này, ngày sau tất sẽ thành đại họa cho Tôn gia các ngươi. Mong các ngươi sớm có quyết sách.”
“Hừ! Ngài vì lo cho con trai nên không dám động đến hắn, nhưng Tôn gia chúng ta thì không sợ! Bổn tiểu thư nhất định sẽ cho hắn biết, đắc tội với một trong Thất thế gia đứng đầu thiên hạ sẽ có kết cục như thế nào!” Tôn Vũ Phi nghiến răng ken két, căm hận nói.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Người con gái khiếm thính của em