Sáng sớm hôm sau, Trác Phàm liền để Nghiêm Tùng ở lại gia tộc hộ pháp, phòng ngừa bất trắc, còn mình thì dẫn Lệ Kinh Thiên đi tìm hai lão quái vật kia, thậm chí không hề thông báo cho bất cứ ai. Mãi sau này, Lạc Vân Thường mới từ chỗ Nghiêm Tùng biết được tung tích của bọn họ, trong lòng không khỏi dâng lên một trận nộ khí. Muốn về thì về, muốn đi thì đi, thực sự coi nơi này là khách điếm rồi sao!
Tức giận không kém nàng, còn có Lôi Vũ Đình. Bởi lẽ từ khi Trác Phàm trở về lần này, trong mắt hắn dường như càng không có bóng dáng của nàng. Trừ công vụ, vẫn là công vụ, ngay cả thời gian hàn huyên riêng cũng không có!
“Hừ, quả nhiên tiểu tử kia đã có người khác ở bên ngoài!” Lôi Vũ Đình hung hăng siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, trông như một con hổ cái sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
Ba ngày sau, Độc Cô Chiến Thiên nhận được thánh chỉ triệu hồi của Hoàng đế, Độc Cô đại quân sắp sửa khởi hành. Lạc Vân Hải, với tư cách là nghĩa tử thứ năm của lão nhân, cũng phải theo quân lên đường. Thế nhưng, trong đội ngũ Lạc gia đến tiễn đưa, Lạc Vân Hải lại không hề thấy bóng dáng Trác Phàm đâu, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Dù sao Độc Cô Chiến Thiên viễn chinh sa trường mấy chục năm chưa về triều, hắn lần này đi theo, cũng không biết ngày nào mới có thể trở về, càng không biết khi nào mới có thể gặp lại Trác Phàm, trong lòng tự nhiên càng thêm thương cảm!
Lạc Vân Thường chỉ có thể xoa đầu hắn an ủi, nhưng cũng chẳng biết làm sao. Trác Phàm con người này vốn đã quen làm theo ý mình, tuy mọi người đều biết mọi việc hắn làm đều là vì Lạc gia, nhưng chuyện nào chuyện nấy lại đều bất cận nhân tình đến thế! Ít nhất, trước khi đi xa, ngươi cũng nên đến nhìn hài tử này một lần chứ.
Nhưng Trác Phàm dường như hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, bởi trong mắt hắn, chỉ có lợi ích lâu dài…
Ba tháng sau, trước một dãy núi cao sừng sững uốn lượn trăm dặm, hai bóng người xuất hiện, chính là Trác Phàm và Lệ Kinh Thiên.
Nhìn về phía sâu trong dãy núi thăm thẳm không thấy bờ, Trác Phàm không ngừng cảm thán.
Ngọn núi này tên là Tuyết Viêm Phong, một nửa là băng thiên tuyết địa, vẩy nước cũng hóa thành băng trong nháy mắt; nửa còn lại là biển lửa ngập trời, sóng nhiệt cuồn cuộn, có thể nướng chín bất cứ sinh vật nào trong phạm vi mười dặm, cỏ cây không sinh sôi nổi! Điều cốt yếu là, môi trường cực nóng và cực hàn chênh lệch lớn đến vậy lại không hề có chút chuyển tiếp nào, chỉ cách nhau một đường nhất tuyến thiên ở giữa là lập tức thay đổi. Cảm giác như thể vừa bước từ mùa đông khắc nghiệt sang thẳng mùa hè nóng nực, khiến người ta không khỏi cảm thán sự kỳ diệu của thế gian!
Thế nhưng, Trác Phàm và Lệ Kinh Thiên đều biết, đây không phải tuyệt tác quỷ phủ thần công của tự nhiên, mà hoàn toàn là do con người tạo ra!
Vốn dĩ nơi này bốn mùa rõ rệt, sơn thủy hữu tình, cũng chẳng có cái tên Tuyết Viêm Phong nào cả! Nhưng từ khi hai lão quái vật kia đến đây, một lời không hợp liền ngày ngày giao thủ, đến nỗi đã mạnh mẽ biến một dãy núi non gấm vóc thành bộ dạng như bây giờ, tựa như Băng Phong Hỏa Ngục!
“Haizz, rốt cuộc là phải giao đấu bao lâu mới có thể đánh cho cả địa thế cũng thay đổi thế này!” Trác Phàm thở dài, cười khổ lắc đầu. Nhưng trong lòng lại âm thầm gật gù, thực lực bực này, cho dù đặt ở Thần Chiếu Cảnh cũng là cao thủ xuất chúng, quả thực đủ tư cách để hắn thu phục.
Lệ Kinh Thiên bật cười, thản nhiên nói: “Trác quản gia, hai người này vốn là một đôi tình nhân, năm đó cũng là những nhân vật hô phong hoán vũ ở Thiên Vũ, hung danh khiến người ta nghe thôi đã sợ mất mật! Nhưng tính cách bọn họ lại vô cùng quái gở, còn tu luyện công pháp có thuộc tính tương khắc, ai cũng không phục ai! Sau này họ ẩn cư sơn lâm, ngược lại đã trả lại cho Thiên Vũ một mảnh bình yên. Nhưng lại hủy đi một vùng sơn thủy tú lệ này, ha ha ha…”
“Nếu đã vậy, hai người bất hòa như thế, năm đó Đế Vương Môn lại không thu phục được họ sao?” Trác Phàm nhướng mày, lẩm bẩm.
Khẽ cười lắc đầu, Lệ Kinh Thiên cảm thán: “Trác quản gia, chuyện tình nhân kỳ diệu lắm. Ngài đừng thấy họ ở nhà đánh nhau vui vẻ, hễ có ngoại địch xâm nhập là tuyệt đối nhất trí đối ngoại. Hai người họ phối hợp lại càng thiên y vô phùng, năm đó mười đại cao thủ Thần Chiếu của chúng ta đều bị họ đánh cho tro tàn mặt mũi, tiu nghỉu quay về đấy!”
Ra là vậy, xem ra họ chỉ là ngoài mặt bất hòa mà trong lòng thì hòa hợp! Trác Phàm khẽ híp mắt, tỏ rõ đã hiểu.
Ong!
Đột nhiên, một luồng thần thức quét tới, lướt qua trước mặt hai người. Cả hai nhìn nhau, trong lòng đã rõ, bị phát hiện rồi.
“Lệ lão, lát nữa phải làm gì chắc ông biết rồi chứ!” Sắc mặt Trác Phàm tĩnh như mặt hồ, lạnh lùng nói.
Nhếch miệng cười, Lệ Kinh Thiên khẽ gật đầu: “Đương nhiên rồi, dùng trí chứ không dùng sức mà, ha ha ha…”
“Lệ Kinh Thiên!”
Đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên, một bóng người màu đỏ từ dãy núi lửa lao về phía hai người, tiếng gầm giận dữ nghiến răng nghiến lợi cũng khiến màng nhĩ cả hai đau buốt.
Đợi người đó đáp xuống, Trác Phàm mới cẩn thận đánh giá. Chỉ thấy đó là một lão giả hói đầu trạc sáu bảy mươi tuổi, đôi mắt tinh anh rực sáng như có hỏa quang lóe lên, toàn thân luôn tỏa ra một luồng sóng nhiệt. Dù bây giờ Trác Phàm đang đứng cách hắn mười trượng, vẫn bị luồng hơi nóng nung đến đầu đổ đầy mồ hôi, rồi lại tức thì bốc hơi sạch sẽ. Trác Phàm thậm chí còn nghi ngờ, nếu lại gần hơn nữa, e là sẽ bị hắn nướng thành xác khô!
“Nguyên lực hệ hỏa thật tinh thuần!” Ánh mắt Trác Phàm lóe lên tinh quang, trong lòng thầm tán thưởng.
Lệ Kinh Thiên tiến lên một bước, chắn trước mặt Trác Phàm, ngăn luồng khí nóng bỏng kia lại, rồi quát lớn: “Cừu Viêm Hải, nhiều năm không gặp, ngươi đúng là càng ngày càng mất phong độ. Thân là cao thủ Thần Chiếu, lại dám ra oai với một vãn bối!”
“Hừ, phong độ? Bọn Đế Vương Môn các ngươi mà cũng có phong độ sao? Năm đó mười tên đánh hai người chúng ta!” Cừu Viêm Hải khinh thường bĩu môi, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm Lệ Kinh Thiên: “Thiên Cương Cuồng Tôn, hôm nay ngươi lại đến đây làm gì? Chỉ bằng một mình ngươi thì tuyệt đối không đấu lại hai người chúng ta đâu!”
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà dị, Lệ Kinh Thiên thản nhiên đáp: “Liệt Hỏa Lão Tổ, ngài đừng lo. Lão phu lần này đến không phải để gây sự với các vị. Chỉ là tiểu công tử trong môn của lão phu có thể chất thiên sinh hỏa tính, Hoàng Cực Bá Thể Quyết không quá phù hợp với hắn, cho nên lão phu vâng lệnh môn chủ, dẫn hắn đến đây bái sư học nghệ.”
“Bái sư?” Cừu Viêm Hải giật mình, mày hơi nhíu lại: “Công pháp của Đế Vương Môn các ngươi nhiều như vậy, còn cần phải bái ta làm thầy sao?”
“Hề hề hề… Ngài nói không sai, công pháp của Đế Vương Môn chúng ta rất nhiều, nhưng lại không có môn nào sánh được với Hoàng Cực Bá Thể Quyết. Tiểu công tử nhà chúng ta yêu cầu rất cao, nhất quyết phải tu luyện công pháp hệ hỏa mạnh nhất Thiên Vũ, cho nên lão phu mới tìm đến ngài. Ai mà không biết, Phần Thiên Liệt Diễm Quyết của Liệt Hỏa Lão Tổ ngài là công pháp Huyền Giai chỉ đứng sau công pháp độc môn của Thất Thế Gia chứ?”
Cừu Viêm Hải khẽ gật đầu, điều này đúng là sự thật, nhưng cứ nhắc đến Đế Vương Môn là hắn lại sôi máu, làm sao chịu dạy được? Hắn liền cười lạnh một tiếng, trêu chọc: “Lệ Kinh Thiên, từ khi ngươi gia nhập Đế Vương Môn, ngươi càng ngày càng mất khí phách rồi. Vốn dĩ chuyện dẫn con trẻ đi bái sư, để thể hiện thành ý thì phải do gia chủ đích thân đến. Thế mà bọn họ lại để ngươi đi, hừ hừ, đúng là một con chó săn của Đế Vương Môn!”
Lệ Kinh Thiên không khỏi khí huyết trì trệ, trong lòng tức giận, thầm mắng trong bụng. Hừ, lão tử không có khí phách? Đợi lão già nhà ngươi ăn huyết tằm của tiểu tử này vào rồi xem ngươi có khí phách nổi không!
“Liệt Hỏa Lão Tổ, ngài bớt nói nhảm đi, đệ tử này ngài nhận hay không nhận?”
“Không nhận!” Cừu Viêm Hải dứt khoát cười lớn, mỉa mai nói: “Năm đó Thập Đại Cung Phụng của Đế Vương Môn vây công hai người chúng ta, lão phu mà lại đi nhận thiếu gia của các ngươi làm đệ tử ư? Lệ Kinh Thiên, ngươi nghĩ lão phu cũng không có khí phách giống ngươi à?”
Lệ Kinh Thiên hung hăng nghiến răng, tức đến không nói nên lời, chỉ thầm nguyền rủa trong lòng, chúng ta cứ chờ xem!
Tuy nhiên, đúng lúc này, một giọng nói thiếu kiên nhẫn đột nhiên vang lên: “Lệ lão, lúc đó ông thổi phồng Liệt Hỏa Lão Tổ này lên tận trời, ta mới miễn cưỡng theo ông đến xem. Nhưng giờ xem ra cũng chỉ thường thôi, thậm chí còn không bằng trưởng lão Thiên Huyền Cảnh của Đế Vương Môn chúng ta!”
Cừu Viêm Hải ngẩn ra, thuận theo tiếng nói nhìn lại, vừa hay bắt gặp vẻ mặt khinh thường của Trác Phàm, không khỏi giận dữ gầm lên: “Tiểu tử thối, lão phu năm đó một mình địch mười, đối đầu với đám cung phụng Đế Vương Môn các ngươi còn chưa từng bại. Ngươi lại dám nói lão phu không bằng một trưởng lão Thiên Huyền Cảnh của các ngươi sao?”
“Vốn là vậy mà!” Trác Phàm vẻ mặt ngây thơ, chỉ vào dãy núi nói: “Ông xem, trưởng lão Thiên Huyền Cảnh của Đế Vương Môn chúng ta đốt một ngọn núi, ngọn lửa đó còn chưa từng bị đóng băng! Lão già nhà ông chắc chắn là nguyên lực không đủ, hỏa lực không mạnh, đốt được một nửa đã bị đóng băng rồi…”
Cừu Viêm Hải nghe vậy thì khựng lại, có chút dở khóc dở cười. Đế Vương Môn sao lại có một tên ngây thơ như vậy, cả đời chưa ra khỏi cửa hay sao mà ngay cả cảnh tượng sau khi hai cao thủ giao chiến cũng không nhận ra. Thế là để giữ thể diện, Cừu Viêm Hải đành nghiêm túc dạy dỗ: “Tiểu tử, nể tình ngươi còn trẻ người non dạ, lão phu không chấp nhặt. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ cho lão phu, đây không phải lão phu phóng hỏa đốt núi, mà là thảm cảnh sau khi lão phu và bà xã ta đánh nhau!”
“Oa, lợi hại quá!” Nghe vậy, Trác Phàm nhướng mày, kinh ngạc kêu lên: “Chỉ là cảnh tượng sau khi giao chiến mà đã hoành tráng thế này. Vậy đừng nói là trưởng lão nhà ta, ngay cả cung phụng cũng thua xa.”
Cừu Viêm Hải hài lòng gật đầu, vẻ mặt đắc ý: “Tiểu tử có thể dạy!”
Nhưng câu tiếp theo của Trác Phàm lại khiến hắn tức đến suýt hộc máu: “Cừu lão, bà xã của ông lợi hại thật đấy. Lửa của ông đều bị bà ấy dập tắt bằng băng hết rồi!”
Phụt!
Cừu Viêm Hải không nhịn được run lên, khí huyết xông lên não, hung tợn trừng mắt nhìn Trác Phàm: “Tiểu tử, ngươi đừng nói bậy, cái gì gọi là lửa của lão phu bị mụ đàn bà kia đóng băng. Rõ ràng là băng của nàng bị lão phu hóa giải!”
Liệt Hỏa Lão Tổ cả đời giao đấu với bà xã mình, ghét nhất là bị người khác nói không bằng mụ già đó. Trác Phàm biết rõ điều này mà vẫn cố tình chọc tức, quả nhiên đã khơi dậy được hỏa khí của hắn.
Nhìn Lệ Kinh Thiên một cái, hai người trong lòng đồng loạt cười thầm.
Tuy nhiên, còn chưa đợi Trác Phàm tiếp tục châm dầu vào lửa, một giọng nói trong trẻo đã truyền vào tai ba người: “Tiểu đệ đệ thật có kiến thức, tỷ tỷ yêu chết ngươi rồi! Lão bất tử, ngươi nghe thấy chưa? Ngay cả một tiểu quỷ cũng nhìn ra lão nương hơn ngươi một bậc, ngươi còn không chịu thua sao?”
Cùng với giọng nói, một bóng trắng duyên dáng chậm rãi hạ xuống trước mặt mọi người. Trác Phàm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người tới là một thiếu nữ xinh đẹp mười bảy, mười tám tuổi, mắt sáng răng ngà, cười duyên rạng rỡ.
Nhưng Trác Phàm trong lòng lại rõ mồn một, tiểu cô nương này đã hơn trăm tuổi rồi. Thế mà còn dám tự xưng tỷ tỷ trước mặt hắn, thật khiến hắn một trận rùng mình! Hắn không tài nào hiểu nổi, thông thường tu vi càng cao thâm, tuổi thọ càng dài, thực lực càng mạnh. Nhưng nữ nhân lại cứ thích hao tổn một phần tu vi để giữ gìn dung nhan thanh xuân, cố tình trang điểm non nớt! Nếu đem phần tu vi này dùng vào việc tăng cường thực lực, chẳng phải thực lực của nàng đã tiến bộ vượt bậc, sớm đánh bại lão già kia rồi sao?
Trác Phàm bất lực lắc đầu, thực sự không hiểu nổi. Nhưng điều này cũng phải thôi, một kẻ chỉ biết mưu cầu lợi ích như hắn, tự nhiên sẽ không hiểu được cái đạo lý “nữ vi duyệt kỷ giả dung”…
Đề xuất Voz: Em đã bỏ nghề làm nông nghiệp như thế đó