"Này tòa nhà là ta, giữ lời a?"
Trong đầu Tần lão thái thái không ngừng vang vọng câu nói này của Tần Lưu Tây, mãi đến khi về đến phòng mình, ánh mắt bà mới phức tạp nhìn về phía con dâu trưởng Vương thị.
"Đầu óc nàng nghĩ cái gì vậy?"
Vương thị im lặng, nàng cũng chẳng hiểu nổi Tần Lưu Tây.
Tạ thị thì không nhịn được, vội vã hỏi: "Mẫu thân, vừa rồi lời Tây nha đầu nói là ý gì? Cái gì mà lão trạch là của nàng? Chẳng phải đây là tổ trạch Tần gia ta sao?"
Đường đường là tổ trạch, nam đinh còn chẳng dám mơ tưởng, sao lại thành của tiểu nha đầu kia?
Tần lão thái thái thở dài một hơi: "Xích Nguyên đại sư, e rằng năm đó đã tính ra Tần gia ta gặp nạn."
Tạ thị ngơ ngác, ý là sao?
Thì ra năm đó Xích Nguyên dẫn Tần Lưu Tây đi, từng cùng Tần lão thái gia đóng cửa mật đàm một hồi. Người hộ tống Tần Lưu Tây trở về là Thành thúc, tâm phúc của Tần lão thái gia. Sau khi về Ly thành, Thành thúc lo liệu một phen, bề ngoài thì lão trạch vẫn là tổ trạch Tần gia, nhưng chủ nhân khế đất, lại thành của Xích Nguyên, rồi lại chuyển tặng cho Tần Lưu Tây.
Khi xét nhà, tất cả tài vật, nhà cửa Tần gia đều bị phong ấn, trừ cái tổ trạch ở xa Ly thành này.
Tần lão thái thái lấy lý do tặng tòa nhà này làm của riêng, cầu xin lão thái hậu nể tình, nên tổ trạch này không bị động đến, người Tần gia cũng có thể về đây cư trú.
Kết quả Tần Lưu Tây đột nhiên nhắc đến chuyện này.
"Vậy nói, khế đất tòa nhà này hiện giờ ở trong tay Tây nha đầu? Là của nàng?" Tạ thị kinh hãi, giọng nói the thé.
Vậy chẳng phải bọn họ đang ăn nhờ ở đậu? Lỡ không khéo, liền bị đuổi ra khỏi cửa?
"Đây cũng là tùy cơ ứng biến." Tần lão thái thái chán nản nói: "Cũng may năm đó đã lo liệu tòa nhà này, nếu không chúng ta hiện giờ đến chỗ đặt chân cũng tìm không ra."
"Nhưng mà mẫu thân, đây là tổ trạch, sao có thể cho Tây nha đầu? Phải lấy khế đất về chứ." Tạ thị sốt ruột, vào tay Tần Lưu Tây, sau này đều là của nàng, thế thì sao được.
Vương thị nhàn nhạt lên tiếng: "Nhị đệ muội, Tần gia ta bây giờ là tội nhân, lấy về, là muốn giao cho quan gia phong ấn?"
Tạ thị nghẹn họng, thầm nghĩ Vương thị đương nhiên chẳng quan tâm, khế đất ở trong tay Tần Lưu Tây, chẳng khác nào ở trong tay đích tôn.
"Lời nói không phải như vậy..."
"Được rồi, đại tẩu ngươi nói đúng, hiện giờ Tần gia nên khiêm tốn, một cái khế đất ngươi làm ầm ĩ cái gì?" Tần lão thái thái sắc mặt nghiêm nghị, quát lớn: "Chồng ngươi, công công ngươi, còn có cả con trai ngươi, đều đang trên đường lưu vong, chẳng thấy ngươi quan tâm mấy câu, ngược lại cứ xăm xoi cái khế đất kia?"
Mặt Tạ thị đỏ bừng, lấy khăn chấm chấm khóe mắt giả vờ khóc, nghẹn ngào: "Mẫu thân người nói thế là khoét tim ta, kia là nam nhân của ta, ta sao có thể không nghĩ? Nếu không nghĩ đến mấy đứa con, ta hận không thể đi theo hắn rồi."
Tần lão thái thái hừ một tiếng: "Đừng giả bộ khóc, ngươi không thấy ghê, ta còn thấy xui xẻo."
Tạ thị ngượng ngùng.
Tần lão thái thái nhớ đến chuyện hôm nay, nhìn Đinh ma ma, người này đưa một cái hầu bao cho Vương thị.
"Cái hầu bao này, là lúc rời kinh, đường cô tổ mẫu ngươi lén đưa cho ta, ngươi cầm lấy, cái nhà này vẫn phải nhờ ngươi quản." Tần lão thái thái nhìn cái hầu bao, nói: "Người ta nói hoạn nạn mới thấy chân tình, Vương gia thật là phúc hậu, Tần gia ta, không kết sai mối nhân thân này. Tương lai nếu Tần gia ta có thể sửa lại án sai, các ngươi phải nhớ đến ân tình của Vương gia mới được."
Thêu hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó, dám bất chấp thánh thượng không vui mà lén đưa đồ cho bọn họ, là năng lực cũng là tình nghĩa, chứ không như nhà chồng của Tần Mai Nương kia, Tần gia vừa gặp chuyện, lập tức viết hưu thư đoạn tuyệt quan hệ, nửa điểm tình cảm cũng không lưu.
Tần Mai Nương dường như cũng nghĩ đến điều này, vùi đầu khóc thút thít.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Em đã bỏ nghề làm nông nghiệp như thế đó