Tần Lưu Tây nghe Tiền viên ngoại khích lệ, đáp: "Danh bất hư truyền gì chứ, đều là thế nhân mù quáng truyền miệng. Ngươi xem tuổi tác ta, bảo ta y thuật tinh xảo, hắc, sợ là chẳng mấy ai tin, bất quá chỉ là hiểu sơ y thuật Kỳ Hoàng, lại vừa khéo trị được bệnh của lão thái thái này thôi."
"Người có bản lĩnh thật sự, đâu câu nệ tuổi tác. Tựa như ngàn vạn học sinh kia, có tiểu nhi có thể thi đỗ tú tài, cũng có lão giả cả đời chỉ là đồng sinh. Chẳng qua là bản sự mỗi người khác nhau thôi." Tiền viên ngoại cười khẽ.
Tần Lưu Tây không muốn nhiều lời, danh tiếng gì đó, nàng vốn chẳng để ý, nếu không phải nghèo khó, nàng còn lâu mới tiếp chẩn.
Nàng vốn không cầu tiến tới.
Tiền viên ngoại là người làm ăn khéo léo, thấy Tần Lưu Tây không muốn nói nhiều, liền chuyển chủ đề: "Kẻ hèn mạo muội không biết nên xưng hô công tử như thế nào, nghe nói ngài xuất thân Thanh Bình quan, Không Cầu hẳn là pháp hiệu của ngài?"
"Có thể nói vậy."
"Vậy kẻ hèn nên xưng ngài Không Cầu đại phu hay Không Cầu đại sư?"
Tần Lưu Tây đáp: "Không dám nhận danh xưng đại sư, ta vốn họ Tần."
"Vậy kẻ hèn xin phép xưng ngài Tần đại phu vậy."
Tần Lưu Tây không để bụng, chỉ là cách xưng hô mà thôi.
"Tần đại phu, vậy người nhà ta..." Tiền viên ngoại xoa xoa tay, có chút lo lắng.
"Phía trước dẫn đường đi."
"Ai, được, được."
Tiền viên ngoại đã là người trung niên, cùng vợ cả thành thân mười mấy năm, không ngừng cầu y hỏi thuốc, giờ mới có thể toại nguyện, thê tử mang thai tháng bảy, lại bỗng nhiên suyễn cấp không nói được, càng không thể nằm ngủ, thai lại sưng phù dị thường.
Mắt thấy Tiền thái thái bị giày vò đến gầy gò tiều tụy, Tiền viên ngoại cùng Tiền lão thái thái đều nóng ruột, không ngừng cầu y hỏi thuốc, cầu thần bái phật, đều không thuyên giảm, còn nghĩ có phải nhà vào tà trùng, muốn thỉnh đại sư trừ tà, mới có chuyện đến Thanh Bình quan.
Tần Lưu Tây nhìn thấy Tiền thái thái, cũng giật mình, người phụ nữ dung mạo tiều tụy, quầng thâm mắt, ngồi tựa bên giường, bụng to gần như che khuất nửa thân trên.
"Nguyệt Nương, Tần đại phu tới." Tiền viên ngoại tiến lên, nắm chặt tay Tiền thái thái.
Tiền thái thái nhìn Tần Lưu Tây, dù đã nghe phu quân kể là người trẻ tuổi, lại không ngờ là thiếu niên choai choai như vậy, nàng không nói được, gật đầu xem như chào hỏi.
Tần Lưu Tây gật đầu, ngồi xuống bắt mạch, vừa hỏi: "Thái thái có thai, hẳn ăn không ít canh bổ dưỡng?"
Tiền viên ngoại vội trả lời: "Đúng vậy, dù sao nội tử tuổi cũng không còn trẻ, vì đứa bé, đã ăn rất nhiều, đại phu trước kia cũng nói không ổn, thai nhi hấp thu quá nhiều, khó sinh, nên dừng lại."
"Tất nhiên là không ổn, thai phụ bồi bổ là tốt, nhưng bồi bổ không ngừng sẽ khiến thai nhi quá lớn, chưa kể đến trường hợp của thái thái, dù là thân thể bình thường, sinh con thai nhi quá lớn cũng dễ khó sinh."
"Điểm này, đại phu trước đã nói, chúng ta đã sớm dừng lại."
Tần Lưu Tây chẩn mạch, nói: "Các ngươi ăn thuốc bổ nhiều, thai nhi ngày càng lớn, thai độc cũng dần thành, đến tháng sáu, tháng bảy này, thai càng lớn, thai khí càng bức mà hỏa càng vượng, thấu nghịch lên trên, mà thai chèn ép dạ dày, nên khi nằm thái thái sẽ thấy hô hấp khó khăn, thở gấp. Ngài ăn ngủ không yên, lại lo lắng, ắt tâm thần mệt mỏi, dung mạo tiều tụy."
Tiền thái thái gật đầu, chính là như vậy.
"Vậy phải làm sao?"
"Thái thái mang thai đã đến giai đoạn cuối, bệnh chứng này thật ra không khó trị, không nằm được, ngồi cũng có thể ngồi sinh, nhưng quan trọng nhất là thai phụ phải giữ tâm tình thoải mái, như vậy sinh mới thuận lợi. Như hiện tại, suyễn cấp vẫn có thể dùng thuốc điều trị, chỉ sợ sinh nở suyễn cấp tái phát, lúc đó linh đan diệu dược trong tay cũng khó cứu!"
Vợ chồng Tiền viên ngoại mặt trắng bệch.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Người con gái áo trắng trên quán bar