"Thật là tường đổ mọi người đẩy, nghĩ Tần gia ta khi còn vị liệt tam phẩm, Đinh gia hàng năm tất có lễ nghi đưa đến, câu nào câu nấy không khác gì tình đồng hương. Ngẫm lại Đinh Thủ Tín từ một cửu phẩm quan tép riu leo lên tới tòng tứ phẩm tri phủ, mượn bao nhiêu Tần gia ta lực? Hiện giờ Tần gia đổ, bọn họ ngược lại tránh không kịp, ha ha, cái gọi là đồng hương, bất quá như thế, khụ khụ..."
Tần lão thái thái khí cấp công tâm, ho khan kịch liệt, nhận lấy khăn che từ Đinh ma ma, trên khăn tay lại có một mạt hồng.
"Mẫu thân!"
Vương thị sợ đến sắc mặt trắng bệch, tay run run rót nước ấm, lại sai sử Đinh ma ma cũng mặt trắng bệch đi lấy thuốc.
"Mẫu thân, người đừng nóng vội." Vương thị đặt nước xuống tiểu kỷ, tay vuốt sau lưng bà, khuyên nhủ: "Mẫu thân, người đi trà lạnh vốn là chuyện thường, người vì chuyện này mà hao tổn tinh thần, tổn hại sức khỏe, chẳng phải làm thỏa mãn sắc mặt của đám tiểu nhân kia."
Đinh ma ma cũng lấy thuốc tới, hầu hạ bà ăn, cũng cùng khuyên: "Lão thái thái, ngài ngàn vạn lần phải bảo trọng bản thân, ngài còn phải nhìn lão thái gia cùng lão gia bọn họ trở về chứ."
Tần lão thái thái uống thuốc, lại uống nước xong, thở hổn hển, hữu khí vô lực nghiêng đầu tựa vào gối, lộ ra nụ cười khổ, nói: "Ta tuy đoán được sẽ như thế, nhưng vẫn ôm một chút hy vọng, nào ngờ, bọn họ ngay cả mặt cũng không muốn thấy."
Giờ khắc này, nàng thực sự cảm nhận được thế nào là bi thương.
Vương thị trong lòng than nhỏ, người có bản năng xu cát tị hung, cũng không trách được những người kia tránh Tần gia bọn họ như hồng thủy mãnh thú, bất quá là sợ tiền đồ của nhà mình bị liên lụy.
Lại xem đại cô tử Tần Mai Nương, vốn là thân thích, nhưng Tống gia kia, không nói hai lời liền bỏ rơi nàng, ngay cả hai đứa con gái cũng đuổi ra khỏi cửa, thật bạc bẽo.
Thân thích còn như vậy, huống chi là cái gọi là đồng hương đồng niên.
Tần lão thái thái hoãn một hơi, nói: "Đinh gia này là không thể trông cậy vào, nhưng Ly thành này, cũng không chỉ có một Đinh gia, còn có..."
"Mẫu thân!" Vương thị lại ngắt lời bà.
Tần lão thái thái nhìn qua, không rõ con dâu trưởng ngắt lời mình là vì sao?
"Mẫu thân, chúng ta cũng mới vừa trở về Ly thành không bao lâu, ngài cũng biết, Tần gia ta hiện giờ còn đang đầu sóng ngọn gió, dù có người có lòng muốn giúp đỡ, cũng không có mấy ai dám đem tiền đồ của mình đặt vào. Con nhớ, Ly thành đồng tri Triệu Bình, chính là biểu huynh của tam nãi nãi Mông gia." Vương thị淡 thanh nói: "Tần gia ta, tương đương với hoạt động dưới mí mắt Mông gia, chuyện này có qua có lại, động tác quá lớn, không khéo sẽ báo lên Mông gia, chỉ sợ lại gây thêm chuyện."
Tần lão thái thái mím môi, từ lời của con dâu trưởng, bà đã hiểu rõ tình cảnh hiện tại của Tần gia còn khó khăn hơn bà tưởng tượng.
"Cho nên mẫu thân, hiện giờ nếu chúng ta mạo muội bái phỏng, chỉ sợ cũng có người sẽ cố kỵ Triệu gia cùng Mông gia này, dù có tâm giúp đỡ, cũng không dám, rốt cuộc ai cũng có tư tâm, không ai vì tình cảm mà bỏ qua tiền đồ." Đổi là Tần lão thái thái, chỉ sợ cũng vậy.
Vương thị tiếp tục nói: "Mẫu thân, chúng ta không ngại cứ an ổn xuống rồi tính sau."
"Nhưng chúng ta chờ được, ta sợ Bá Hồng bọn họ đợi không được, thời tiết một bên cũng lạnh rồi, huống chi là vùng tây bắc kia?" Tần lão thái thái nghĩ đến mấy đứa cháu và lão đầu tử, trong lòng liền đau như cắt.
Vương thị nghĩ nghĩ, nói: "Mẫu thân, chúng ta cũng đâu chỉ có những người đó có thể giúp đỡ, còn có Tây Nhi. Mà Tây Nhi cùng Xích Nguyên đạo trưởng, chính là sư đồ, Xích Nguyên đạo trưởng năm đó lại chỉ điểm Tần gia ta, chuyện nhà ta lão nhân tâm lý nắm chắc, nếu có thể giúp đỡ chuẩn bị ở tây bắc mà tránh lo âu về sau, cũng chỉ có thể nhờ vào ông ấy."
Đề xuất Voz: BÀI THƠ CHO AI ĐÓ YÊU THẦM VÀ BỎ