Hắc Sa đỉnh mặt xanh mũi sưng, hắn ngồi xổm chân tường vẽ vòng tròn, muốn nguyền rủa con quái vật bạo lực kia, chẳng hề cho hắn mặt mũi, xem hắn bị đánh cho ra nông nỗi nào, còn gì là vẻ anh tuấn trước mặt tiểu tiên nữ nữa chứ?
Một con chim ngũ sắc lông vũ bay tới, vòng quanh hắn bay hai vòng, chi chi kêu, sau đó dang cánh trên đầu hắn, chim mông buông lỏng.
Phốc.
Một đống phân chim màu trắng rơi xuống đầu hắn.
Hắc Sa cứng đờ, tay hướng lên sờ một cái, phát ra tiếng gầm rú: "Ngươi cái con chim chết tiệt này!"
Hắn lao ra, lắc mình biến hóa, giống như con gấu ở Hắc sa mạc kia, vồ lấy con chim.
Chi chi chi.
Chim ngũ sắc bay lên kêu quái, hù chết chim mất, người biến thành gấu rồi!
Tư Lãnh Nguyệt nhìn Hắc Sa biến thành gấu, quay sang Tần Lưu Tây hỏi: "Đây là yêu à?"
"Là một cái sơn tinh, một kẻ thiếu căn thông minh gân khờ khạo." Tần Lưu Tây đầy mặt ghét bỏ, nhưng trong mắt lại không có ác cảm, nói: "Nói hắn xuẩn, là bởi vì rõ ràng là sơn tinh, lại chấp nhất với thân gấu, rõ ràng có thể thiên biến vạn hóa, sao lại không thể biến thành chim mà đuổi? Ngu chết đi được!"
Tư Lãnh Nguyệt nhìn hắn vụng về đuổi theo chim ngũ sắc, phụt cười nói: "Có thể bị ngươi mang theo bên cạnh, chắc cũng là có sở trường hơn người."
"Cái này, thật sự không có, chỉ là nhất thời hứng khởi thôi." Tần Lưu Tây cười ngượng ngùng, nói: "Không nói hắn nữa, gần đây ngươi thế nào rồi? Cha ngươi nói ngươi nửa năm nay, đều đắm chìm trong việc tu tập vu thuật."
"Ngươi thấy cha ta à?"
"Trước ta có đến Thanh Lam quan, vừa vặn ông ấy còn ở đó, nói mấy hôm trước các ngươi có làm đạo tràng trong quan."
Tư Lãnh Nguyệt liền nói: "Ngày giỗ nương ta, hàng năm đều làm cho nàng một cái đạo tràng, nhưng ngươi đến Thanh Lam quan là vì sao?"
Nàng vừa hỏi, vừa đưa tới một ly trà lài đã pha chế xong, một đóa hoa, một viên táo đỏ nổi lềnh bềnh trong nước, cánh hoa hoàn toàn nở ra, hương hoa xông vào mũi, trông rất đẹp mắt.
Tần Lưu Tây nhận lấy, tán một câu: "Trà ngon hoa thơm người càng đẹp."
Tư Lãnh Nguyệt hai gò má hơi nóng, liếc nàng một cái đầy giận dỗi.
Tần Lưu Tây nhấp một ngụm nhỏ, hương hoa đọng lại trong miệng, miệng lưỡi ứa nước bọt, không khỏi cong mắt cười: "Ngon thật. Hèn chi cha ngươi nhờ ta khuyên nhủ ngươi thật tốt, sớm tìm một nam tử sinh một đứa con đi, một người ưu tú như ngươi, không sinh hài tử để kế thừa, thật sự quá lãng phí."
Tư Lãnh Nguyệt dở khóc dở cười: "Sao ngươi lại lôi sang chuyện này vậy, cha ta ông ấy còn lấy chuyện này làm phiền ngươi à?"
Tần Lưu Tây thở dài một hơi: "Tư thúc thúc ông ấy, thật sự là người cha khai sáng nhất mà ta từng gặp. Ông ấy nói cũng không quản ngươi có muốn thành thân hay không, tóm lại phải tìm người để kéo dài huyết mạch này, còn bắt ta phải sinh con theo đoàn."
"A?"
Tần Lưu Tây đặt chén trà xuống, bắt chước bộ dạng đau khổ vô cùng lại đầy mặt khẩn thiết của Tư Đồ, nói lại y nguyên lời nói của ông ấy, không sai một chữ.
Tư Lãnh Nguyệt cười đến hết sức vui vẻ.
Đúng là chuyện cha nàng kẻ khờ khạo ấy có thể làm được.
Hai người cười đùa một lúc, trời đã chiều tà, liền lên núi, ngồi trên bãi cỏ bên vách núi, đón sơn phong, ngắm ráng chiều đầy trời.
"Tây Tây, con người nhất định phải thành thân sinh con sao?" Tư Lãnh Nguyệt ôm đầu gối ngắm mặt trời đỏ cam từ từ lặn xuống.
Tần Lưu Tây ngồi xếp bằng, một bên cảm nhận thiên địa linh khí của tộc địa Tư gia, một bên trả lời: "Đương nhiên không phải, ta sẽ không."
Tư Lãnh Nguyệt quay đầu nhìn nàng: "Ngươi sẽ không thành thân hay là không sẽ sinh con?"
"Đều không sẽ, ta số phận già tới không con, nhưng ta có đồ đệ mà, đồ nhi cũng là nhi tử." Tần Lưu Tây cười híp mắt nói.
Tư Lãnh Nguyệt mím môi, hỏi: "Vậy nếu ngươi là ta thì sẽ làm thế nào?"
"Tiểu Nguyệt, ngươi khác với ta, ta đã không còn hoàng vị để kế thừa, cũng không phải huyết mạch độc nhất vô nhị gì, cho nên không con cũng không sao. Còn ngươi, lại là hy vọng duy nhất mà Tư gia dùng trăm năm để giữ vững, tiền nhân dùng máu để kéo dài, bảo vệ đời này qua đời khác, cho đến khi chỉ còn lại một mạch, trải qua trăm năm, mới có thể đổi lại tân sinh, bọn họ đã hoàn thành trách nhiệm của mình. Còn ngươi, cũng có trách nhiệm của mình."
Tần Lưu Tây kéo tay nàng, cầm một chút, nói: "Ngươi gánh vác trách nhiệm khác với ta, ngươi cũng không có tùy hứng làm chủ số phận của mình, bởi vì ngươi gánh vác sự phát triển và vinh quang của cả tộc Tư gia, cùng với sự kéo dài huyết mạch. Kỳ thật ta không nói, chính ngươi trong lòng cũng rõ ràng, ngươi không có cơ hội lựa chọn, bởi vì Tư gia chỉ còn một mình ngươi."
Tư Lãnh Nguyệt cầm ngược tay nàng, nói: "Ta rõ ràng."
"Ở vị trí nào làm chức vụ đó, ở đâu cũng vậy, có thể sinh con không phải điều ngươi mong muốn, nhưng mà Tiểu Nguyệt, con người sống trên đời này, có mấy ai có thể tùy tiện làm chính mình? Đa phần con người đều phải thỏa hiệp trước hiện thực. Còn kẻ tùy tiện bỏ qua hết thảy để sống, đó không phải là tiêu sái, là ích kỷ. Con người ai cũng ích kỷ, ta cũng rõ ràng, nhưng có đôi khi, chúng ta không thể không nhìn nhận trách nhiệm phải chịu."
"Ngươi là tộc trưởng, càng là huyết mạch duy nhất còn sót lại, như lời cha ngươi nói, không quản là nam hay nữ, ngươi đều phải vì Tư gia kéo dài một huyết mạch." Tần Lưu Tây cười nói: "Kỳ thật cũng chẳng có gì, như cha ngươi nói, đi thận không đi tâm, chọn một người thông minh, quan trọng nhất là đẹp trai, sinh một đứa là xong. Không quản là thành thân hay đơn thuần sinh con, ta tin rằng bằng uy vọng của ngươi đều có thể sắp xếp thỏa đáng. Còn chuyện kéo dài huyết mạch, cứ giao cho đời sau."
Tư Lãnh Nguyệt giận cười đánh nàng một cái, sau đó sắc mặt khó coi nói: "Kỳ thật ngươi không cần cha ta thuyết khách, ta cũng đến phải sắp xếp chuyện này rồi."
Tần Lưu Tây sững sờ: "Sao vậy?"
"Tin tức truyền đến từ kinh thành, thánh nhân có ý định tuyển tú vào tháng tám, không giới hạn thương tịch, nếu không có gì thay đổi, ta cũng sẽ nhận được ý chỉ." Tư Lãnh Nguyệt bình tĩnh mặt nói.
"Sao lại thế được, ngươi là huyết mạch duy nhất của Tư gia, lịch đại chỉ kén rể, sao lại được vời vào cung?" Tần Lưu Tây nhíu mày, sắc mặt rất khó coi.
Tư Lãnh Nguyệt cười lạnh nói: "Người hoàng thất chỉ xem lợi ích, sao lại xem ngươi có phải tuyệt hậu hay không? Mà tuyệt hậu đối với bọn họ lại càng tốt."
"Bọn họ nhắm vào Tư gia?"
"Tư gia có mỏ, mà quốc khố lại thiếu tiền."
Tần Lưu Tây đứng dậy, giọng nói băng lãnh, nói: "Cái lão già thánh nhân đê tiện kia hắn dám động tới ngươi, ta sẽ làm long tọa của hắn như ngồi bàn chông, không ngồi yên được đâu."
Cái thứ gì vậy, một lão già đê tiện năm mươi tuổi còn muốn tiểu Nguyệt thủy linh linh nhà nàng vào cung với hắn? Mơ đi!
Tư Lãnh Nguyệt có chút cảm động, cười kéo tay nàng một chút, nói: "Ngươi đừng sinh khí, hoàng gia sẽ không được như ý đâu."
Tần Lưu Tây nói: "Hoàng gia sẽ làm nhiều trò buồn nôn lắm."
"Buồn nôn nữa thì sao, chẳng lẽ lại cưỡng ép ta một người sắp chết vào cung sao?" Tư Lãnh Nguyệt nói: "Tin tức huyết chú trên người ta đã giải có thể chưa truyền đi, cũng là nên bệnh một trận, nằm liệt giường bệnh, sau đó kéo dài huyết mạch."
"Ngươi là nói?"
"Bọn họ có tham lam đến đâu, cũng sẽ không đòi ta bụng mang dạ chửa đi tham tuyển chứ?" Tư Lãnh Nguyệt a một tiếng, nói: "Lại bỏ ra một cái mỏ, cũng liền gạt được cái danh ngạch này xuống rồi."
Tần Lưu Tây nghe vậy, càng khó chịu, như thế, hoàng thất chẳng phải chiếm lợi lớn sao, đây chính là hoàng quyền, buồn nôn thật!
(Hết chương này)..
Đề xuất Voz: Ma nữ