Đều không nghĩ tới, lão đạo sĩ cùng đồ đệ của mình lại thuận lợi như vậy đưa được Tần Lưu Tây cùng về đạo quan. Nhìn thân ảnh thon dài đi trước, lão đạo sĩ giữ chặt Tam Nguyên, hỏi:
"Ngươi mau cấu ta một cái xem nào, sợ không phải ta đang nằm mơ sao?"
Tam Nguyên lườm một cái, nói: "Thôi đi, cho dù nàng tới, nhìn thấy chân tướng của đạo quan, chúng ta cũng chưa chắc giữ được nàng."
Người này vừa nhìn đã biết không phải dạng người bọn họ có thể lừa gạt. Nhìn khí độ toàn thân nàng, đâu còn giống mình ngốc nghếch lúc trước chứ?
Không bị lừa gạt, vậy nàng theo về đạo quan, là có ý đồ gì đây?
Tam Nguyên âm thầm nâng cao cảnh giác.
Tần Lưu Tây lại nhìn trước mắt một gian miếu hoang. Tấm biển treo tên đạo quán muốn rơi xuống tới nơi. Xung quanh thật không có cỏ dại rậm rạp, nhưng khung cửa lại bong tróc sơn, đổ nát, trông như sắp rơi xuống.
"Đây là cái mà các ngươi gọi là thiên cổ tông môn vô số chí bảo sao?" Tần Lưu Tây như cười như không quay đầu nhìn về phía lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ đỏ mặt tía tai, ho khan một tiếng, nói: "Có lẽ tối qua gió lớn, thổi bay cả tấm biển. Quay đầu chúng ta đóng đinh lại là được. Còn về bảo bối, núi Long Hổ này đều là nơi chúng ta coi giữ bao đời. Trong núi thừa thãi chí bảo, cũng không sai đâu."
Ha ha.
Cứ chém đi, đằng nào bò vẫn chưa bay lên trời mà!
Tần Lưu Tây bước tới, đưa tay đẩy cửa. Phang một tiếng.
Cánh cửa bị đẩy ngã xuống đất, bẹp một cái đập xuống nền đất phía sau cửa, làm bụi bay mù mịt. Ngay sau đó, một mùi hôi thối khó chịu theo bên trong truyền ra.
Tần Lưu Tây che mũi, lùi lại hai bước.
Lão đạo sĩ nhảy tới, xông vào trong, gào lên: "Con rùa con dê khốn kiếp nào dám phá cửa, lại còn dám đi bậy bạ trước mặt tổ sư gia! Chẳng sợ tổ sư gia nổi giận, xui xẻo đeo bám thân sao!"
Tam Nguyên lúng túng vô cùng, bước vào trong quả nhiên thấy khắp nơi bừa bộn ô uế. Im lặng đặt đồ vật trong tay xuống, đi về phía nhà bếp nhỏ lấy tro tàn, chổi quét các thứ tới dọn dẹp.
Lão đạo sĩ nghĩ tới điều gì, vội vàng chạy về phía phòng nhỏ phía sau, phát ra tiếng rít gió cùng tiếng chửi mắng.
"Tên trộm khốn kiếp, trộm đồ lại dám trộm vào cả đạo quán! Ngày liệt, đôi giày vải ta vừa mua cũng không còn, cả cái đệm trải này nữa... Tam Nguyên, mau xem phòng của ngươi xem, tạo nghiệp quá, chẳng còn gì cả. Mấy tên vương bát đản này, coi Long Hổ quan của ta như cái chuồng gà không cửa vậy."
Tam Nguyên ném cây chổi, vội vàng chạy tới.
Tần Lưu Tây: "..."
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía bức tượng thần đất. Bình tĩnh nhìn một lúc, nói: "Gặp phải cặp sư đồ không đáng tin cậy như thế, làm khó ngài rồi."
Nàng lấy ba nén hương, châm lửa, thành tâm thắp hương, sau đó mới cắm hương vào lư hương. Lại đưa tay phẩy một cái lên người tượng đất.
Tần Lưu Tây đi về phía sau chính điện, đó là nơi lão đạo sĩ và Tam Nguyên ở.
Lão đạo sĩ trong phòng hùng hùng hổ hổ. Tam Nguyên thì ôm một cái bình nhỏ nát, ngồi liệt ở phía trước phòng. Không, số tiền riêng mà hắn tích cóp vất vả cũng không còn, đều bị trộm hết.
"Mấy tên to gan lớn mật này, trộm cả đạo quán, chẳng sợ bị trời phạt sao." Lão đạo sĩ đi tới, nhìn đồ nhi bộ dáng như cha mẹ chết, lại nhìn cái bình nhỏ nát đựng tiền tích cóp thường ngày của hắn. Hai ba bước nhảy tới xem, trống rỗng.
Xong, lần này thật sự là nghèo rớt mồng tơi!
Lão đạo sĩ nhìn thấy Tần Lưu Tây lung lay tới, giật mình, đứng dậy, cười gượng nói: "Tối qua không ở nhà, trong quán lại bị diệu thủ không không, thật là... Bất quá ngươi yên tâm, Long Hổ quan của chúng ta ít nhiều vẫn có chút nội tình. Kinh thư tùy ngươi xem, còn có phù lục..."
Hắn nói, lại cảm thấy nói không vững. Vẽ bùa, người ta dường như cũng rất lợi hại.
Không giống hắn, vẽ một đạo bình an phù có tác dụng cũng mất rất lâu. Càng nhiều lúc còn mua không nổi chu sa. Không có cách nào, nghèo quẫn bách.
"Ta thấy đạo quan này của các ngươi chẳng có thành tựu gì." Tần Lưu Tây nói.
Lão đạo sĩ mặt xanh lại, nói: "Ngươi nhìn nhầm rồi. Ngươi xem Long Hổ sơn của chúng ta. Núi xanh nước biếc, linh khí dồi dào, tự có thần tích giáng lâm, sao lại không có thành tựu được chứ?"
"Đều bị trộm thành cái xác không rồi. Nghĩ đến cũng không phải lần đầu tiên nhỉ."
Hai thầy trò nhìn trốn tránh.
Xác thực không phải lần đầu tiên. Đạo quan này của họ nằm ở ngoại ô. Địa thế không thiên thời địa lợi, lại thỉnh thoảng có ăn mày lưu dân đi qua. Biết bên trong có người ở, thừa dịp người không có nhà, liền sẽ tới trộm.
Cũng chỉ vì cách Long Hổ quan không xa, có một chỗ nghĩa trang, âm u, nên bọn họ mới không dám định cư ở đây. Nếu không sợ là ban ngày cũng tới trộm rồi.
Mà Long Hổ quan cũng thực sự là đổ nát. Hương hỏa cũng không vượng. Có khi một ngày cũng không có lấy một vị khách hành hương. Cho nên lão đạo sĩ nhất định phải vào thành bày quầy xem bói, duy trì sinh kế cho hai thầy trò.
Kỳ thật so với những tên thần côn giả danh lừa bịp thực sự, đạo hạnh của lão đạo sĩ mặc dù không cao, nhưng lại thực sự học được một chút đạo thuật. Xử lý một vài tiểu quỷ hoặc làm một vài tiểu đạo trường tính mệnh, cũng không phải nói đùa. Theo lý mà nói cũng không nên nghèo rớt mồng tơi.
Nhưng điều tệ là ông ấy thiếu tiền trong ngũ tệ tam khuyết. Còn không giữ được tiền hơn cả Tần Lưu Tây. Thường thường cầm tiền quẻ tới, ông ấy không thì cho một ít ăn mày đáng thương, hoặc là đánh một bầu rượu, là hết. Còn lại mười mấy đồng tiền. Nếu không giao cho đồ nhi tích lũy, phỏng đoán một đồng tiền cũng không tích lũy được.
Cho dù như thế, hai thầy trò cũng ba bữa không có kế sinh nhai, đạm bạc như gió thu.
Đây cũng là nguyên do hai người tâm tâm niệm niệm muốn lừa Tần Lưu Tây tới.
Có bản lĩnh, có mặt mũi, lại lợi hại. Nếu như đưa được một cục vàng như vậy vào xem, chẳng phải đạo quán nát sẽ bay vào một tiểu đồng giữ tiền thiện, nằm mơ cũng cười tỉnh sao?
Bên Thanh Bình quan kia, Xích Nguyên lão đạo bấm ngón tay tính toán, chợt cảm thấy mặt đen lại. Cảm giác có người đang đào góc tường của ta.
Mà lão đạo sĩ thổi phồng lời nói tới hoa mỹ như vậy, vẫn không thấy Tần Lưu Tây có nửa điểm ý động. Liền nói: "Nếu ngươi ở lại, tiền thù lao tối qua có được sẽ giao cho ngươi xử lý."
Tần Lưu Tây: "Vinh An quận chúa cho ta ba tấm ngân phiếu ngàn lượng làm tiền thù lao."
Hô hấp của lão đạo sĩ cứng lại, trong ngực khó chịu. Bọn họ cũng chỉ có vài chục lượng.
"Vậy hay là ngươi quyên cho chúng ta một ít tiền dầu mè đi?"
Tần Lưu Tây cười ha ha: "Dựa vào cái gì chứ. Tiền của ta đâu phải gió lớn thổi tới. Hơn nữa, đạo quan này của các ngươi hiện tại không có thần linh giáng lâm, hương hỏa tự nhiên không vượng. Cho dù có quyên dầu mè, cũng vẫn không dựng lại được. Chi bằng giải tán đi. Ta thấy ngươi có chút tiểu đạo hạnh, cũng đừng vất vả duy trì đạo quan này nữa. Đi theo ta đi."
Lão đạo sĩ: "?"
Ý gì đây?
Tam Nguyên ngẩng đầu: "Đi theo ngươi?"
"Đúng vậy." Tần Lưu Tây chắp tay sau lưng nói: "Ta chính là thiếu quan chủ Thanh Bình quan ở Ly thành. Trong quán hiện giờ hương hỏa cường thịnh, cũng đang phát triển lớn mạnh. Đang thiếu đạo hữu có đạo hạnh tới quải đan. Các ngươi đi, không chỉ có ăn có uống, nếu có lòng, còn có thể học được huyền môn ngũ thuật."
Hai mắt Tam Nguyên hơi sáng lên: "Giống như thuật số lợi hại của ngươi sao?"
"Ngươi học đến già chết cũng tu không đến đạo hạnh này của ta." Tần Lưu Tây hừ nhẹ, liếc xéo hắn nói: "Bất quá nếu ngươi là kẻ thông minh, ở Thanh Bình quan có thể học được nhiều hơn so với hiện tại rất nhiều. Thế nào, đi theo ta đi? Làm một vụ lớn."
Hai thầy trò: "..."
Cái vẻ đầy vẻ trộm cướp này, thực sự là đạo sĩ sao?
-
Cảm ơn mọi người ủng hộ Tỷ Tỷ Tây ~
(hết chương này)..
Đề xuất Bí Ẩn: Hoa Dạ Tiền Hành - Vô Thanh Lạc Mạc