Logo
Trang chủ

Chương 799: Ta cùng bọn họ không thân

Đọc to

Lý do Tần Nguyên Sơn thoái thác việc cứu cháu là do tên tiểu bá vương kia đến sạp hàng của người viết thư gây rối, buộc hắn phải chui qua háng. Tần Minh Ngạn, tên tiểu tử ngốc nghếch kia, đã minh oan bất bình cho hắn, nên bây giờ hắn ta lấy cớ bất kính hoàng thất, ngang nhiên kéo xe ngựa trên đường.

Giọng Tần Nguyên Sơn nghẹn ngào, đôi mắt già nua tràn đầy áy náy và hối hận.

Tần Bá Khanh nặng nề nói:- Cha, sao người lại đổ lỗi cho mình? Rõ ràng là do tên tiểu bá vương kia nhìn trúng cô nương, nhưng cô nương lại làm như không thấy hắn, mà lại nhìn trúng Minh Ngạn, nên mới rước họa vào thân.

À, ra là đào hoa sát!

Tần Lưu Tây nhìn Tần Minh Ngạn đang hôn mê, chậc một tiếng. Mới mười ba tuổi đã chiêu phong dẫn điệp, còn dẫn tới một con chó điên như vậy.

Đến giờ lưu châm, Tần Lưu Tây rút kim. Nàng chưa kịp hành động, lão đại phu đã đi trước một bước bắt mạch, đôi mắt sáng lên:- Khí cơ thông, mạch tượng cũng hữu lực, chân thần.

Người ta ai cũng có tâm lý mộ cường, không quản đối phương tuổi tác bao nhiêu, cái gọi là đạt giả vi tiên. Tần Lưu Tây chính là đạt giả đó, điều này khiến vị đại phu nhìn nàng với ánh mắt đầy kính yêu.

Ít nhất là sau khi dùng thuốc và kim châm này, ai dò mạch của Tần Minh Ngạn cũng sẽ không nói hắn sắp tắt thở nữa!

Tần Lưu Tây cho tất cả mọi người đi ra ngoài, chỉ để lại Tần Bá Khanh và lão đại phu giúp đỡ, cầm khăn sạch thấm nước rửa sạch vết thương trên người Tần Minh Ngạn.

Còn vì sao cha ruột cũng bị đuổi ra ngoài?

Đừng hỏi, hỏi thì chỉ là hắn không còn dùng được!

Thật ra, khi Tần Minh Ngạn được đưa về nhà, đoạn xương ngực đó đã bị tổn thương lần thứ hai. Chính vì vậy mà khi cởi quần áo cho hắn, nàng cũng cực kỳ cẩn thận.

Quần áo bị cắt bỏ nàng ném xuống đất, còn có chiếc áo dính máu bên trong. Nàng vừa định ném thì thấy chiếc áo đó may một cái túi méo mó, hơi đen xám.

Nàng sờ một cái, lấy ra một ít mảnh vụn đen xám, là bùa bình an.

- Sao lại có tro giấy này?Tần Bá Khanh liếc qua, có chút kinh ngạc.

Tần Lưu Tây nói:- Là bùa bình an ta cho, thay hắn cản chút kiếp, không cần.

Đồng tử Tần Bá Khanh co lại. Như vậy nói, nếu không phải chiếc bùa này cản tai họa, lúc này bọn họ sợ là đang khóc tang.

Lão đại phu vô cùng tò mò:- Bùa nào mà lợi hại vậy?

- Thanh Bình quan.

Tần Lưu Tây đi đến một bên, mở một tờ kinh phương, hỏi:- Trước tiên đến tiệm thuốc gần đây nhặt những dược liệu này về.

Lão đại phu rất muốn nhìn một chút, nhưng lại biết việc nào nặng nhẹ, mắt ba ba nhìn Tần Bá Khanh cầm phương tử đi ra, mới hỏi Tần Lưu Tây:- Ngươi tính toán chữa trị thế nào?

- Vết thương ngoài da dễ trị, xương ngực bên này hơi phiền phức, phải nối xương, không tốt xê dịch. Còn có ổ bụng cũng có nội thương xuất huyết, may mắn lá lách không bị vỡ, nếu không thì cắm cờ trắng rồi.Tần Lưu Tây vừa nhíu mày, vừa trên trên dưới dưới kiểm tra cơ thể Tần Minh Ngạn. Tại ót lại xem đến sưng lên một khối, cau mày nói:- Đầu bị đụng, cũng không biết có tích tụ huyết cùng chịu tổn hại hay không. Nếu có, thì càng phiền phức.

Lão đại phu cẩn thận nói:- Ngươi không phải là hài tử nhà này sao? Cái này là đệ đệ của ngươi? Sao miệng ngươi độc vậy?Nói cũng khó nghe quá, không biết, cứ tưởng đang nói kẻ thù!

- Tự nhiên là vì cùng bọn họ không thân.

Tần Bá Hồng nhịn không được đi theo từ bên ngoài vào, cảm giác ngực trúng một mũi tên, mặt đều đen.

Tần Lưu Tây tỉ mỉ kiểm tra cơ thể Tần Minh Ngạn, không chút ý tứ nam nữ tị huý. Cũng may Tần Minh Ngạn đang hôn mê. Nếu hắn tỉnh dậy, xem thấy tỷ tỷ ruột của mình đang sờ soạng mình, nên thẹn đến muốn chui xuống đất.

- Nghiêm trọng nhất là chỗ xương ngực bị gãy và chỗ ót bị đụng này. Trước tiên bôi thuốc ngoại thương.Tần Lưu Tây cởi xuống hầu bao của mình, lật một chút, lấy ra một bình kim sang dược. Đây là thứ thiết yếu trong hầu bao.

Nàng bôi thuốc đơn giản cho vết thương rồi băng bó. Chỗ xương ngực bị gãy thì phải dùng nẹp cố định. Không có sẵn, nàng nhìn quanh một vòng, bảo Tần Bá Hồng tháo cánh cửa ra. Dù sao độ dày cũng vừa vặn.

Trước khi xử lý cánh cửa, Tần Lưu Tây châm cứu đầu Tần Minh Ngạn trước. Không quản đầu óc hắn có tích tụ huyết hay không, nhân lúc mới bị thương, trước khai thông tán ứ mới là đạo lý.

Lưu châm lúc, nàng lại cầm dao chặt cánh cửa thành mấy khối bản phiến, còn cẩn thận mài đi gai ngược, rồi mới bắt đầu dùng thủ pháp để xương gãy về vị trí cũ.

Tần Minh Ngạn bị đau nhức đến tỉnh lại. Mơ hồ xem thấy một người dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp đang sờ ngực mình. Cơn đau kịch liệt lại khiến hắn hôn mê lần nữa.

Lão đại phu rất hiếu kỳ thủ pháp của nàng, nhịn không được hỏi:- Cái này còn có thể nối lại?

- Ừm, nhưng phải dưỡng. Bình thường mà nói, ít nhất nằm trên giường ba tháng không tốt tùy ý di động.Tần Lưu Tây nói.

Lão đại phu nghe ra ý tứ trong lời nói:- Vậy không tầm thường thì sao?

Tần Lưu Tây cũng không ngẩng đầu lên:- Phối hợp ta dùng thuốc, không cần ba tháng đâu.Dừng một chút lại nói:- Ngài đừng nghĩ, thuốc rất đắt, dược liệu khó được.

Lão đại phu đảo không truy vấn. Bình thường đại phu đều có châm pháp độc môn hoặc kinh phương thậm chí bí phương, sẽ không dễ dàng báo cho người. Hắn chỉ coi là Tần Lưu Tây sư môn không truyền ra ngoài, lại không biết đó là dược liệu thật khó được.

Tần Lưu Tây không cho Tần Minh Ngạn bó thuốc. Sau khi xương về vị trí cũ, mới dùng bản cố định trước sau cho hắn, dùng băng vải quấn lên.

Lúc này đầu bên trên lưu châm cũng đến giờ. Tần Lưu Tây rút kim, lại đi bắt mạch.

Mạch tượng hữu lực hơn nhiều, nhưng vẫn phải cẩn thận coi chừng quan sát, chờ hắn tỉnh lại, lại đi một lần châm. Lần này là muốn thanh lý tụ huyết có thể tồn tại trong ổ bụng.

Chỉ là cơ thể hắn phải cẩn thận dưỡng, còn có khuôn mặt tuấn tú đó. Muốn không còn một chút dấu vết, cũng phải tốn cái đại đại giới. Nàng trên người cũng không có thuốc, còn phải trở về lấy.

Tần Lưu Tây xử lý xong những tổn thương lớn nhỏ trên người Tần Minh Ngạn, trời đã đêm đen tới. Đưa tiễn lão đại phu, liền bị một phòng lão nhỏ vây quanh.

Tần Minh Mục cũng tò mò xem cô đại muội muội này. Hắn cũng không mua được nhân sâm, là vì người ta e ngại tên nhiếp bá vương kia không dám bán. Nào có thể đoán được, trong nhà cũng không cần, bởi vì tam đệ có thuốc tốt hơn, chính là cô đại muội muội này đột nhiên từ trên trời giáng xuống mang đến.

- Ngạn Nhi hắn sẽ thế nào?Tần Bá Hồng xem vẫn như cũ hôn mê đứa con trai độc nhất, mắt bên trong không ngừng lo lắng.

- Dựa vào hắn chính mình vượt qua.Tần Lưu Tây quay đầu xem liếc mắt một cái:- Ít nhất nằm trên giường ba tháng không thể di động. Ta sẽ lại lấy chút thuốc qua tới, phụ trợ vết thương này lành nhanh hơn. Bên cạnh các ngươi coi chừng là được.

Tần Bá Hồng tùng một hơi, lúc này mới nhìn hướng nàng hỏi:- Ngươi một cái cô nương gia, làm sao lại đột nhiên xuất hiện tại đây?

- Thuần túy đi ngang qua.

Tần Bá Hồng bị nàng không chút để ý khí đến tâm ngạnh: Có thể lại qua loa một ít sao?

Đi ngang qua, sẽ vừa lúc ở Tần Minh Ngạn trọng thương thời điểm đi ngang qua, sau đó cứu chữa?

Làm hắn làm cha là cái ngốc tử sao?

Đám người đều có mấy phần xấu hổ. Thứ nhất là bọn họ cùng Tần Lưu Tây đều không thân mật, nhất thời cũng không biết đối cô nương từ nhỏ đã đưa đi đạo quán này nói những lời gì đề mới tốt.

Tần Lưu Tây cũng không lưu lại, nói:- Ta trở về lấy thuốc. Ta mở cái kinh phương đó, nấu xong, chờ hắn tỉnh lại uy hắn uống. Đúng, không thể di chuyển hắn, ăn uống ngủ nghỉ đều phải tại giường bên trên. Mớm thuốc không tốt uy, đi làm chút cỏ lau cán làm cái ống tới hút lấy uống.

Đám người đồng loạt nhìn ra ngoài. Bên ngoài sơn đen sao đen, suốt đêm đi? Đi thế nào?

Không chờ bọn họ mở miệng giữ lại, Tần Lưu Tây liền kháp thuật xé âm lộ, chui vào, cũng đỡ phải lẫn nhau xấu hổ hàn huyên, trước lấy thuốc qua tới lại nói.

Đám người: "?"

Bang.

Đám người mộc mộc nhìn sang. Bát của Tào thị rơi xuống đất bên trên, chính mình cũng cùng sau này một đảo.

Người thật là tốt tại chính mình trước mắt liền biến mất, như vậy mãnh?

-

801 chạy mất, đã đổi lại đi, cảm ơn mọi người ~

(bản chương xong).

Đề xuất Voz: Ao nước tròn, cái giếng méo, cây thị vẹo, cây khế khòng khoeo
BÌNH LUẬN