Dưỡng hồn bình là pháp khí do chính Tần Lưu Tây luyện chế. Có hay không có hồn thể bên trong, nàng chỉ cần liếc mắt một cái là biết.
Từ sau khi tìm về Lan Hựu, vì hồn thể chưa ổn định nên hắn được đặt vào bình dưỡng hồn. Lan Hạnh liền luôn mang theo bên mình. Lúc thì ở trong thành, lúc thì ở đạo quán. Vì đạo quán có thể cùng đạo trưởng học khóa sớm nên hai tháng qua, hắn vẫn luôn ở trong quán. Đông năm ngoái còn giúp đỡ bố thí, đã trở thành tín đồ thành kính của Thanh Bình quán.
Mấy ngày trước, Lan Hựu còn đang dưỡng tốt trong dưỡng hồn bình, hiện tại hồn liền biến mất.
Lan Hạnh vốn đã lo lắng vô cùng, nghe Tần Lưu Tây hỏi như vậy, lấy lại bình tĩnh, nói: “Vâng, sáng sớm sau khi làm khóa sớm, ta giúp Thanh Viễn đạo trưởng kiểm tra sổ sách trong quán. Chờ đến lúc ta định nói chuyện với Tiểu Hựu, mới giật mình vì lâu rồi không nghe thấy tiếng hắn. Hắn không thấy nữa rồi.”
Giọng Lan Hạnh hơi run run, mặt trắng bệch hỏi: “Thiếu quan chủ, Tiểu Hựu hắn có phải là trở về rồi không?”
Tần Lưu Tây đạm tiếng nói: “Ngươi nên biết, thân thể hắn còn sống ở thế giới cũ. Vậy một ngày nào đó hắn cũng phải trở về. Ở lại đây làm du hồn lâu ngày, đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện tốt. Lâu dần sẽ trở thành du hồn, thậm chí có thể bị quỷ mạnh khác thôn phệ hết linh hồn, được không bù mất.”
Lòng Lan Hạnh tê rần, kéo khóe miệng một chút: “Ta biết.”
Nhưng biết thì biết, nghĩ đến hắn đã đi, lòng hắn đau đớn như bị xé nứt.
Tần Lưu Tây cầm lấy dưỡng hồn bình trên tay hắn, giữ trong tay. Khẽ nhắm mắt lại, ngón tay bấm đốt ngón tay trên lóng tay. Nửa ngày sau, nàng mới mở mắt, nói: “Còn chưa trở về, nhưng hắn đi nơi khác. Không phải hắn tự nguyện, mà là có người triệu hoán đi.”
Mặt Lan Hạnh càng trắng bệch, nói: “Lại như lần trước sao?”
“Khó nói, trước đây hắn coi như bị người đoạt xá, hiện tại chỉ là một hồn thể. Nếu có người triệu hoán, cũng không biết vì sao.” Tần Lưu Tây uyển chuyển nói một câu: “Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều quá, nói không chừng lại là chuyện tốt.”
Lan Hạnh bày tỏ cũng không được an ủi.
Lan Hựu là người từ trời khác đến, ở thế giới này không thân không thích. Ai sẽ triệu hắn? Có thể tìm được hắn đồng thời cường thế triệu hồn đi, còn không thèm chào hỏi một tiếng, nhất định là đối phương có pháp lực mạnh mẽ.
Lan Hạnh không phải kẻ ngốc, xác định Lan Hựu không phải tự nguyện đi, bởi vì hắn rõ ràng tính tình đối phương, sẽ không không nói lời nào, không chào hỏi một tiếng liền biến mất. Nhất định là vì thân bất do kỷ mới làm như vậy.
Mà có gì sẽ khiến hắn thân bất do kỷ như vậy? Tự nhiên là người đứng sau có pháp lực phi thường.
Tần Lưu Tây thấy thần sắc Lan Hạnh ảm đạm, cũng không nói thêm lời an ủi nhợt nhạt nào nữa. Đều là người thông minh, có thể nghĩ đến đều sẽ nghĩ đến. Lan Hựu phỏng đoán không gặp chuyện tốt, nàng cũng đã bói toán ra.
Cát hung nửa nọ nửa kia.
Mà hồn tức của Lan Hựu, cũng không tốt lắm.
“Ngươi ở lại đạo quán, ta đi tìm một chút.”
Lan Hạnh lập tức nói: “Ta đi cùng ngươi.”
Tần Lưu Tây lần này từ chối, nói: “Chuyến đi này hung hiểm, ngươi đừng đi. Mặt khác, ngươi cũng nên buông tay!”
Lan Hạnh toàn thân cứng đờ. Gương mặt vốn đã tái nhợt, sau khi nghe những lời này, càng trở nên trắng bệch không còn chút máu.
Tần Lưu Tây thở dài một hơi, quay người đi vào trong.
Nàng có thể theo hồn tức của Lan Hựu tìm đi, nhưng cũng không thể không có chút chuẩn bị nào. Hơn nữa, nàng phải dẫn Đằng Chiêu ra ngoài.
Qua một năm, đồ đệ đã chín tuổi, cần trải nghiệm nhiều hơn mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Con người cũng chỉ khi trải nghiệm nhiều trên con đường lịch luyện mới có thể học để mà dùng.
Nếu muốn tiện thể dạy đồ đệ, cần chuẩn bị đồ vật, phải chuẩn bị chu toàn.
Đằng Chiêu nghe Tần Lưu Tây muốn dẫn hắn ra ngoài thì hơi vui mừng. Thấy Vong Xuyên méo miệng không vui lắm, liền nói: “Ngươi còn nhỏ lắm, sư phụ không mang theo ngươi chắc chắn là vì lần đi này nguy hiểm. Không phải là không lo cho ngươi, vạn nhất bị âm nha thì sao? Chờ trở về, ta dẫn ngươi lên vách núi hái thỏ đường cho ngươi ăn nhé?”
“Chuyện này huynh nói thật không?”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Vong Xuyên lúc này mới nở nụ cười, lại thở dài: “Khi nào ta mới thông minh lợi hại như sư huynh đây?”
“Lớn thêm chút nữa đi. Ngươi bây giờ chẳng phải đã thuộc được ca quyết sắc thuốc rồi sao, còn nhận biết được toàn bộ huyệt vị nữa. Minh Ngạn sư thúc còn không bằng ngươi đấy!” Đằng Chiêu hiếm hoi khen nàng một phen.
Vong Xuyên hơi ngại ngùng, kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ, nói: “Đều là sư phụ dạy tốt thôi, ta sẽ còn lợi hại hơn nữa.”
Đằng Chiêu xoa đầu búi tóc nhỏ trên đầu nàng: “Vậy sư huynh sẽ rửa mắt mà đợi.”
Tần Lưu Tây thu xếp một cái ba lô đi ra ngoài. Thấy hai người đầu kề đầu, nói: “Ở đây nói gì thế?”
Vong Xuyên đứng dậy, kéo tay nàng, thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, nói: “Sư phụ, con nhất định sẽ học bản lĩnh thật giỏi.”
“Không lười biếng nữa nhé?” Tần Lưu Tây nhíu mày.
Mặt nhỏ của Vong Xuyên đỏ lên: “Con bảy tuổi rồi, lớn rồi ạ.”
Tần Lưu Tây hé miệng cười một tiếng: “Vậy được, chờ ta và sư huynh ngươi trở về, ta muốn thấy ba tấm bình an phù.”
Vong Xuyên “A” một tiếng, miệng há thật to, vẻ mặt như không còn gì luyến tiếc.
Vẽ bùa này nọ, không phải ai cũng có thiên phú lớn. Giống như sư phụ nàng là loại siêu thiên tài vẽ phù có linh quang một điểm là thành. Ngay cả sư huynh nàng, mặc dù không bằng sư phụ, nhưng so với rất nhiều sư thúc trong quán, cũng tốt hơn nhiều.
Bình an phù của đạo quán và Phi Thường Đạo hiện giờ, đều là do tay sư huynh vẽ. Hắn còn vẽ qua một đạo ngũ lôi phù, chỉ là vẽ thành một tấm, mặt trắng bệch như người chết, nghỉ ngơi mấy ngày mới hồi phục, cũng không dám lại nóng lòng cầu thành. Dù sao tuổi còn nhỏ, tránh dùng linh lực quá độ mà tự tổn căn cơ.
Nhưng có thể vẽ thành một đạo ngũ lôi phù, lại còn ở tuổi này, đã là cực kỳ lợi hại. Cũng cho thấy hắn đã nắm giữ yếu điểm của ngũ lôi phù.
Còn Vong Xuyên, hiện tại chỉ có thể vẽ thành bình an phù. Còn lại đừng nghĩ tới. Tuy nhiên, nàng tuổi còn nhỏ hơn, có thể vẽ ra bùa có linh khí, cũng mạnh hơn những kẻ thần côn giả danh lừa bịp kia. Cũng coi là lợi hại. Chỉ là có sư huynh nàng yêu nghiệt như vậy ở phía trước, liền khiến nàng có vẻ đần thôi.
Tần Lưu Tây nhẹ nhàng nhéo mặt nhỏ của Vong Xuyên một cái: “Ngoan ngoãn, đừng chạy lung tung.”
Vương thị trước khi Tần Lưu Tây xuất phát, đã đến. Chủ yếu là sợ Tần Lưu Tây lần đi này không biết khi nào mới trở về, mà chuyện bà đề cập, chắc chắn cũng phải giải quyết. Cho nên là đến hỏi ý nàng.
“Phụ thân con đang chịu đại tang, về kinh cũng chỉ là như vậy. Ý ta là vẫn ở lại lão trạch vài năm. Dù sao lão thái thái không còn ở đó, việc bếp núc trong phủ ở kinh, nhị thẩm các nàng quản cũng như nhau. Chỉ là đồ cưới của ta, thế nào cũng phải trở về một chuyến kiểm kê niêm phong, sau đó mới trở về.”
Mặc dù Thánh nhân khai ân, gia sản cũng được trả lại, nhưng chắc chắn sẽ có tổn thất, không được như trước đây đầy đủ. Không phải mỡ của kẻ xét nhà đã dính vào đó rồi sao?
Đương nhiên, Vương thị muốn ở lại, cũng không thể làm trái ý nguyện của Tần Lưu Tây, nhất định phải hỏi qua nàng.
Trừ Tần Bá Hồng cái móng heo lớn kia, Tần Lưu Tây đối với những người khác trong phòng lớn vẫn có cảm tình. Liền nói: “Ngài muốn ở lại cứ ở lại. Nhưng phòng nhị thì phải đuổi đi, cả ngày làm ầm ĩ, thật là phiền.”
Vương thị trong lòng vui mừng khôn xiết, cười nói: “Vậy được, ta biết phải làm sao.”
(Hết chương này).
Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Thiên Tà Thần [Dịch]