Logo
Trang chủ

Chương 1001: độc hổ ăn con

Đọc to

Đoan Mộc Hoàng Khải vì sao lại đến? Vấn đề này chỉ sợ rất nhiều người đều muốn biết rõ.

Dù là Lữ Thụ, người không phải dân Lữ trụ, cũng đều từng nghe nói, tứ đại Thiên Đế kỳ thực rất ít đến Vương Thành. Tựa hồ sau khi ngoại phóng thành Thiên Đế, mọi người liền cách biệt với Vương Thành, an tâm làm chư hầu của mình.

Nhưng mà lần này Đoan Mộc Hoàng Khải lại thái độ khác thường đến Vương Thành, đi Kiếm Lư đại điển xem lễ. Chẳng lẽ có mục đích đặc biệt sao?

Lữ Thụ hiếu kỳ hỏi: “Cái này Đoan Mộc Hoàng Khải bao lâu chưa từng tới Vương Thành rồi?”

Tôn Trọng Dương nghĩ nửa ngày: “Sợ là phải đến trên trăm năm đi. Thời gian cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, ta khi đó còn chưa ra đời đây… Sao ta cảm giác ngươi rất khẩn trương?”

“Nói nhảm sao đây không phải,” Lữ Thụ vì sao khẩn trương? Đoạn thời gian trước không phải có người nói người bị hắn đào thải là con riêng của Đoan Mộc Hoàng Khải kia sao? Giống như gọi Đoan Mộc Vân Ái?!

Cái này rất xấu hổ a. Người khác còn đang suy đoán Đoan Mộc Hoàng Khải có phải hay không có mục đích đặc thù, trong khi Lữ Thụ đã đang suy nghĩ có phải đây là truyền thuyết về việc con nhỏ bị đánh, cha già xuất đầu, đây là đến báo thù rồi không…

Thôi được, coi như Đoan Mộc Hoàng Khải không nhỏ nhen như Lữ Thụ tưởng tượng, nhưng vẫn còn một tình huống khác.

Con cái của người tu hành cao giai vốn dĩ khó có được. Phụ thân của Tôn Trọng Dương, Tôn Tu Văn, cũng chỉ có một bảo bối con trai như vậy. Đoan Mộc Hoàng Khải dường như cũng không nhiều con.

Sau đó, thật vất vả trong số các con trai xuất hiện một Đoan Mộc Vân Ái ưu tú như vậy, Đoan Mộc Hoàng Khải không quản chuyện khác nữa mà trực tiếp đưa tới Kiếm Lư. Thậm chí bản thân tự mình đến Kiếm Lư xem lễ là để cho con mình đứng đài, giống như lão phụ thân xem con mình chơi bóng trong phim ảnh, nét mặt mỉm cười hiền hòa.

Kết quả đến Vương Thành sau mới phát hiện, a, con trai đâu? Một đứa con trai lớn như vậy đâu?

Đổi ai, ai cũng phải bạo tẩu a…

Lữ Thụ hiện tại rất muốn đi hỏi một chút, hắn hiện tại đã là đệ tử Kiếm Lư rồi, có thể hay không nói trước vào ở trong Kiếm Lư đi?

Không có nguyên nhân khác, chỉ là Kiếm Lư tương đối an toàn…

Lữ Thụ bỗng nhiên nói với Tôn Trọng Dương: “Cái kia… Ta còn có việc, đi trước đây. Ngươi nhớ kỹ ước định của chúng ta a, hai tháng sau ta tới lấy pháp khí khôi giáp!”

Nói xong Lữ Thụ xoay người rời đi. Tuy rằng hắn cũng không giết Đoan Mộc Vân Ái, hơn nữa đây cũng là hành động bình thường trong tuyển bạt Kiếm Lư, nhưng Thiên Đế muốn trút giận cho con trai thì cần quản ngươi lý do gì?

Ngay khoảnh khắc Lữ Thụ ra ngoài liền sững sờ. Hắn bình tĩnh nhìn về phía đội nhân mã cuối ngõ hẻm kia. Những con ngựa cao lớn bước đi trên đường bàn đá xanh ở Vương Thành truyền đến tiếng động lộc cộc. Mỗi lần móng ngựa đạp lên mặt đất, phiến đá xanh kia liền sẽ nở rộ khoảnh khắc hỏa diễm.

Trong sự kinh ngạc, Lữ Thụ phát hiện, ngay cả hai con ngựa kéo cỗ liễn hành lý khổng lồ kia cũng có năng lượng ba động cấp nhất phẩm.

Người đi đường nhao nhao tránh né, từng người đều trốn ở ven đường câm như hến. Còn Lữ Thụ thì phát hiện, đối phương tựa hồ là đến vì mình.

Thiên Đế ngự giá, Liệt Mã mây câu, cỗ liễn này kỳ thực rất nhiều bá tánh Vương Thành đều nghe nói qua, bởi vì nó có thể bay!

Mà người ngồi bên trong cỗ liễn không ai khác, chính là Đoan Mộc Hoàng Khải.

Có lẽ Lữ Thụ còn không rõ lắm Đoan Mộc Hoàng Khải là người thế nào, nhưng dân chúng Lữ trụ lại hiểu rất rõ. Cho nên khi Lữ Thụ đào thải Đoan Mộc Vân Ái, bọn họ đã có tâm tư xem kịch vui.

Từng có người nói, trong hành cung của Đoan Mộc Hoàng Khải có dưới mặt đất mười tám tầng, mỗi tầng là một loại cực hình.

Điều này đương nhiên chỉ là truyền thuyết, nhưng từ loại suy đoán và truyền thuyết này có thể thấy được Đoan Mộc Hoàng Khải có hình tượng thế nào trong lòng mọi người.

Lữ Thụ không có chạy trốn, mà sắc mặt dần dần trở nên lạnh lùng và bình tĩnh. Thiên Đế đã để mắt tới ngươi, chạy trốn là vô ích, chỉ có thể đối mặt.

Cỗ liễn dừng lại trước mặt Lữ Thụ. Thế là, những con ngựa phía sau cỗ liễn cũng đều yên tĩnh đứng nghiêm.

Cỗ liễn ngay cả rèm cũng không vén lên, chỉ nghe thấy bên trong có người trầm ổn nói: “Ngươi chính là Lữ Thụ?”

Lữ Thụ trong lòng cười lạnh, Thiên Đế thì sao?

Thế là Lữ Thụ bình tĩnh nói: “Ta không phải, ngươi nhận nhầm người rồi.”

“Đến từ Đoan Mộc Hoàng Khải phụ diện tâm tình giá trị, +19!”

Tựa hồ Đoan Mộc Hoàng Khải cũng không nghĩ tới Lữ Thụ sẽ trả lời như vậy, trong lúc nhất thời… hắn có chút không biết phải nói gì cho phải rồi…

Rồi khoảnh khắc sau, Đoan Mộc Hoàng Khải bỗng nhiên cười lên. Tiếng cười kia không hề khó nghe, thậm chí còn có loại khí chất bá đạo, khiến người ta khó mà quên được. Chỉ là âm thanh này lại như lưỡi dao cùn, từng nhát từng nhát cắt vào da thịt người khác: “Không quản ngươi có phải hay không, hôm nay lại muốn nói với ngươi hai chuyện.”

Lúc này, tùy tùng Thiên Đế đứng nghiêm phía sau kéo tới một người máu thịt be bét. Lữ Thụ sửng sốt một chút, hắn nửa ngày không nhận ra đối phương là ai.

Đoan Mộc Hoàng Khải cười nói: “Hắn gọi Lý Lương, các ngươi hẳn là đã từng quen biết. Nghe nói hắn ở Vị Bắc quan bắt ngươi không có biện pháp nào, thật là vô dụng. Người vô dụng thì không nên dùng nữa, nhưng hắn là ngươi quen biết đã lâu rồi, cho nên ta mang đến Vương Thành để ngươi nhìn một cái.”

Lữ Thụ hít một hơi khí lạnh. Hắn không nghĩ tới người đang hấp hối trước mặt này chính là Lý Lương mà hắn từng gặp. Nên biết rằng Lý Lương thế nhưng là cao thủ nhất phẩm, lại bị tra tấn thành cái dạng này, còn bị đưa đến Vương Thành bằng cách làm nhục như vậy.

Lúc đó Lữ Thụ cảm thấy Lý Lương tên này vẫn chưa hỏng, kết quả bây giờ lại xuất hiện trước mặt mình một cách đẫm máu như vậy, cuối cùng khiến tâm trạng Lữ Thụ có chút phức tạp.

Chỉ nghe Đoan Mộc Hoàng Khải nói: “Đây là chuyện thứ nhất, cám ơn ngươi vì ta thử ra cân lượng của người này. Hàng ngày có người nói hắn là danh tướng thiên hạ, kết quả lại vô dụng đến thế.”

Lữ Thụ nghe lời này chỉ cảm thấy Đoan Mộc Hoàng Khải người này cực kỳ quái đản. Trong ngôn ngữ thì là tạ ơn hắn, nhưng Lữ Thụ rất rõ ràng hôm nay mình sợ rằng phải có một kiếp.

“Sau đó bây giờ đến nói chuyện thứ hai,” Đoan Mộc Hoàng Khải nói.

Lúc này, phía sau đội ngũ lại kéo tới một người máu thịt be bét khác nằm bên cạnh Lý Lương.

“Người này tên là Đoan Mộc Vân Ái, nghe nói cũng thua trong tay ngươi,” Trong giọng nói của Đoan Mộc Hoàng Khải không có chút tình cảm nào: “Ta trước đó nghe nói hắn sắp vào Kiếm Lư còn rất vui vẻ, kết quả lại là người thích nói khoác.”

Từ đầu đến cuối, Đoan Mộc Hoàng Khải đều không nhắc đây là con trai hắn. Tâm trạng Lữ Thụ lại lần nữa chìm xuống. Ai cũng nói hổ dữ không ăn thịt con, mà Đoan Mộc Hoàng Khải này thậm chí ngay cả con trai mình cũng có thể tùy ý tra tấn.

Lữ Thụ nhớ lại lúc mình tiến vào biệt viện của Đoan Mộc Hoàng Khải ở Vương Thành, Đoan Mộc Vân Ái kiêu ngạo đến mức nào, bây giờ lại ngay cả hơi thở cũng gần như không còn. Hơn nữa, bất kể là Lý Lương hay Đoan Mộc Vân Ái, căn cơ của cả hai đều đã đứt đoạn, cảnh giới nhất phẩm khổ sở tu luyện tới cũng tan thành mây khói.

Đoan Mộc Hoàng Khải cười trong cỗ liễn: “Ta phải cám ơn ngươi a, giúp ta nhìn rõ hai người. Thế nhưng là ta làm thế nào cảm ơn ngươi?”

Ngay lúc này, sắc trời trên cao đột nhiên thay đổi. Bầu trời vốn trong xanh lại tối sầm xuống, mây đen bao phủ bầu trời tạo thành một xoáy nước khổng lồ, sau đó một cỗ uy áp cực lớn từ trên trời giáng xuống trùm lên người Lữ Thụ!

Cơn giận của Đại tông sư có thể khiến trời đất đổi màu. Lữ Thụ trong lòng bừng tỉnh, hóa ra đây mới là thủ đoạn chân chính của Đại tông sư.

Bắc phạt Đại Minh, Nam chinh Chiêm Thành, thống nhất Đông Dương, xây dựng Đại Việt hùng mạnh thiên thu.

Đề xuất Tiên Hiệp: Cầu Ma (Dịch)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

hamew

Trả lời

4 tháng trước

thiếu chương 975 rồi bạn ơi

Ẩn danh

pduyhl

Trả lời

6 tháng trước

Truyện hay vãi, ae nào cùng xem thôiiii