Túi sách, bút chì, cục tẩy, bút mực, hộp đựng bút, còn có sách giáo khoa lớp 7 (mùng hai). Đó là những thứ Lữ Thụ đã chuẩn bị cho Lữ Tiểu Ngư.
Ngày hôm qua, Lữ Thụ muốn cùng Lữ Tiểu Ngư đi siêu thị, nhưng Lữ Tiểu Ngư nhất định không chịu đi.
Trước đây, một trong những việc Lữ Tiểu Ngư thích nhất là cùng Lữ Thụ đi siêu thị. Lữ Thụ đẩy chiếc xe mua sắm bằng khung sắt của siêu thị, Lữ Tiểu Ngư lúc đầu còn ngồi trong giỏ, sau này lớn lên thì không ngồi được nữa.
Khi đó, Lữ Thụ thường về Lạc Thành mua đồ ăn ở khu bán buôn lớn, nơi này đồ ăn thường rẻ hơn bên ngoài, hơn nữa bánh mì vào khoảng 9 giờ tối sắp đóng cửa sẽ giảm giá, thỉnh thoảng Lữ Thụ sẽ mua một hai cái loại thơm ngon cho Lữ Tiểu Ngư ăn vặt.
Hai người đến đó chủ yếu là mua đồ ăn rẻ, túi đựng đồ đều tự mang theo, nếu không thì túi nhựa của siêu thị sẽ bị tính thêm 3 hào.
Lữ Tiểu Ngư đặc biệt thích đi siêu thị, xung quanh toàn là các cô chú bác chen chúc, hoặc là gia đình ba người, nàng cảm thấy như vậy rất có hơi thở cuộc sống, rất giống với cuộc sống bình thường.
Khi đó, Lữ Thụ đi về phía chỗ bán cà chua, nàng liền biết rõ trưa hôm sau chắc chắn sẽ được ăn cà chua sốt trứng, rất vui vẻ.
Những người khác mua đồ ăn, hai người liền thì thầm nhỏ giọng: "Hôm nay trứng gà rẻ hơn một chút, nên mua nhiều dự trữ thì tốt hơn, ngươi thấy sao?"
Lữ Tiểu Ngư liền gật gật đầu: "Ừm, rẻ hơn 2 hào!"
Khi đó, Lữ Thụ còn đang sống bằng nghề bán trứng gà luộc.
"Bút mực chuẩn bị cho ngươi hai cây, ba cái ruột bút để ở tầng dưới cùng của hộp bút, cục tẩy cái thứ này dễ làm mất, nhớ kỹ dùng xong tiện tay cất lại vào hộp bút, nếu nhặt được của người khác thì nhớ trả lại cho người ta. Sách giáo khoa thì tốt nhất là mang về, thật sự không muốn mang về thì để lại trong phòng học đi..." Thật ra Lữ Thụ trong lòng rất rõ ràng, những kiến thức cấp 2 sau này lên cấp 3 sẽ học lại một lần, chỉ có điều khó hơn một chút, nhưng mà dù là những kiến thức cấp 3 học xong trong vòng một năm cũng dư dùng...
Lữ Thụ đôi khi cũng không muốn thừa nhận, hình như việc học tập đối với hắn mà nói là đơn giản hơn một chút. Cho dù không có chuyện linh khí khôi phục, tương lai của hắn cũng sẽ không quá tệ.
Cho nên Lữ Thụ để Lữ Tiểu Ngư đi học, quan tâm hơn đến quá trình đi học, chứ không phải là tấm bằng.
Lữ Tiểu Ngư bất đắc dĩ đeo chiếc túi sách màu hồng: "Ánh mắt của ngươi thật là quê mùa, ta lớn thế này rồi sao còn mua cái túi sách ngây thơ như vậy?"
Lữ Thụ không vui: "Ngươi không phải mới 10 tuổi sao?"
"Nhưng ta học lớp 7 rồi!" Lữ Tiểu Ngư phản bác.
Trong tình huống bình thường, học sinh lớp 7 nên từ 13 đến 15 tuổi, nhưng Lữ Tiểu Ngư luôn tự học với tốc độ khá nhanh, hơn nữa Lữ Thụ cảm thấy cũng không nhất thiết phải theo tuổi mà học, nhảy lớp có rất nhiều người mà.
Cho nên sau khi thương lượng với Lý Nhất Tiếu, liền để Lữ Tiểu Ngư trực tiếp học lớp 7. Đương nhiên, trước khi nhập học trường sẽ có một bài kiểm tra nhỏ, ít nhất phải chứng minh nàng đã học xong kiến thức lớp 6 mới được.
Trong tình huống bình thường, chiều cao trung bình của bé gái 10 tuổi khoảng 1m40, còn chiều cao của Lữ Tiểu Ngư thuộc loại tương đối cao, đã được 1m47 rồi. Bé gái lớp 7 cao 1m47 hình như cũng không tính là thấp nhỉ? Lữ Thụ là con trai, lúc 15 tuổi hình như cao 1m69, bây giờ đã 1m80.
Lữ Thụ sẽ ghi lại chiều cao của hai người trên cạnh cửa nhà cứ ba tháng một lần, tức là vẽ một vạch ngang trên cạnh cửa để biểu thị chiều cao lúc đó. Không thể không nói, Lữ Tiểu Ngư quả thật lớn rất nhanh.
Khi đó, Lữ Thụ rất lo lắng cô bé này ở cùng mình sẽ bị suy dinh dưỡng, nhỡ ảnh hưởng đến chiều cao thì không tốt. Kết quả sau này hắn phát hiện nửa điểm cũng không có, có khi lớn lên còn cao hơn 1m7.
Lữ Thụ cảm thấy Lữ Tiểu Ngư lớn lên cao khoảng 1m7 là rất tốt. Nếu cao 1m8 như người mẫu, hắn cảm thấy ngược lại hơi mất cân đối. Điều này chỉ có thể nói là quan niệm cá nhân của hắn.
Lữ Thụ đưa Lữ Tiểu Ngư đến trường, vừa ra ngoài đã gặp Lý lão gia tử. Lão gia tử đang cầm cuốn sách Toán lớp 7, thấy hai người liền ngớ người: "Hai ngươi định đi đâu vậy?"
"Ha ha, vấn đề hộ khẩu của cá nhỏ đã giải quyết xong, hôm nay đưa nàng đi học đây. Sau này lão gia tử nhà ngài có thể nghỉ ngơi một chút rồi," Lữ Thụ vui vẻ nói.
Lý Huyền Nhất lúc đó cả người không tốt! Ta lớn tuổi thế này rồi, Toán lớp 7 cũng sắp học xong chuẩn bị dạy rồi, kết quả ngươi nói với ta là ngươi muốn đưa nàng đi học rồi sao?!
Cho nên... Lão tử học vô ích rồi sao?!
"Đến từ Lý Huyền Nhất cảm xúc tiêu cực giá trị, +5 bi bi...!"
Lý Huyền Nhất đột nhiên ném cuốn sách Toán lớp 7 trong tay xuống đất rồi quay về phòng... Tim không tốt lắm, trong vòng một tháng không muốn nói chuyện với ai!
Lữ Tiểu Ngư nhìn cuốn sách Toán lớp 7 trên mặt đất lẩm bẩm nói: "Ngươi nói lão gia tử còn mua đồ ăn vặt cho ta ăn nữa không?"
"Có hơi khó đó..." Lữ Thụ xoa trán. Hắn quên mất chuyện này rồi... Hay là bảo lão gia tử tối về phụ đạo bài tập cho Lữ Tiểu Ngư, như vậy không phải là có thể lấy kiến thức ra dùng rồi sao?
...
Lữ Thụ tìm Lý Nhất Tiếu giúp làm thủ tục trước. Rõ ràng có rất nhiều chỗ trái quy định, kết quả Lý Nhất Tiếu quả thật đã đưa hai người đi "lội" qua.
Lúc ra khỏi phòng giáo vụ đã hơn 10 giờ sáng. Lữ Thụ chợt nhận ra, những vị lãnh đạo già trong trường học hình như đều rất sợ Lý Nhất Tiếu...
Chủ nhiệm phòng giáo vụ nói cô bé này ngay cả hộ khẩu học sinh cũng không có, không thể trực tiếp làm thủ tục nhập học được. Kết quả Lý Nhất Tiếu chỉ cười lạnh nhìn đối phương không nói gì, đối phương lập tức sợ hãi.
Cứ như thể sâu thẳm trong lòng đang ngồi một đứa cháu vậy...
Trên thực tế, chủ nhiệm phòng giáo vụ cũng rất tuyệt vọng. Đặc biệt, tú tài gặp lính có lý nói không sạch. Sáng nay mọi người họp, ban đầu mọi người đã thương lượng xong là sẽ đưa ra ý kiến, quy định lại việc quản lý trường học. Vị hiệu trưởng này đúng là muốn làm gì thì làm, khiến mọi người đau đầu muốn chết.
Ngay chiều hôm qua, phòng giáo dục bắt được một đôi nam nữ học sinh yêu sớm. Kết quả Lý Nhất Tiếu vừa lúc đi ngang qua, nói chuyện với đôi tình nhân này một lúc, nói chuyện rất vui vẻ, chỉ thiếu chút nữa là chúc người ta tân hôn hạnh phúc sớm sinh quý tử!
Mọi người suy nghĩ, thế này không được rồi, phải đưa ra ý kiến!
Kết quả lúc họp sáng nay, phía sau Lý Nhất Tiếu pháp ấn mãnh hổ lúc ẩn lúc hiện, trên mặt cứ như thể viết ba chữ: Đừng lắm lời.
Xã hội xã hội, không thể trêu vào, không thể trêu vào...
Chủ nhiệm phòng giáo vụ gọi chủ nhiệm lớp 7/1 đến: "À, đây là học sinh sắp học ở lớp thầy, tên là Lữ Tiểu Ngư, tuổi hơi nhỏ nhưng đã tự học đến lớp 7."
Đối diện, chủ nhiệm lớp là một người đàn ông, đeo một cặp kính đen, trông có vẻ khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn có vẻ rất nghiêm khắc.
Hắn đẩy gọng kính, con sóc đang nằm trên đầu Lữ Tiểu Ngư khiến hắn có chút kỳ lạ. Trước đây chưa từng thấy học sinh nào mang thú cưng đi học như thế này. Hơn nữa người nhà này trông hơi trẻ tuổi, mặc dù ăn mặc khá chững chạc, hắn cũng không để tâm.
Bây giờ không phải lúc để xoắn xuýt chuyện này, hắn nhìn về phía Lữ Thụ: "Ngài là phụ huynh của học sinh phải không? Ngài xưng hô thế nào? Tôi là Trương Hải Đào."
"Lữ Thụ, chào thầy Trương," Lữ Thụ bắt tay với Trương Hải Đào.
Trương Hải Đào gật đầu: "Ngài cứ yên tâm giao cháu cho tôi, lát nữa ngài để lại số điện thoại. Tôi có phong cách dạy học thích trao đổi tình hình học tập của học sinh với phụ huynh. Ngài bình thường bận rộn công việc đúng không, có thời gian phụ đạo bài tập cho cháu không?"
Lữ Thụ cười: "Không sao đâu, tôi học ở lớp 11/3 tầng trên. Ngài có việc gì cứ tìm tôi bất cứ lúc nào!"
Trương Hải Đào: "???"
"Đến từ Trương Hải Đào cảm xúc tiêu cực giá trị, +299!"
P/s: Thằng main kéo thù hận ghê thật =))
Bắc phạt Đại Minh, Nam chinh Chiêm Thành, thống nhất Đông Dương, xây dựng Đại Việt hùng mạnh thiên thu.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Trảm Thần Chi Phàm Trần Thần Vực
hamew
Trả lời2 tháng trước
thiếu chương 975 rồi bạn ơi
pduyhl
Trả lời4 tháng trước
Truyện hay vãi, ae nào cùng xem thôiiii