"Mọi người lên xe đi," hướng dẫn viên du lịch thân thiện vẫy lá cờ nhỏ hô lớn.
Lý Điển vẫn chưa nghĩ rõ thâm ý trong ánh mắt Viên Lượng Thác vừa rồi, hắn luôn cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ ẩn chứa trong đó, cảm giác này đơn giản phủ lên một tầng bóng tối cho hành trình vui vẻ ban đầu của hắn...
Mọi người xếp hàng lên xe, Lữ Thụ và Lữ Tiểu Ngư đi theo sau cùng. Lý Điển lên xe trước, đúng lúc hắn vừa đặt một chân lên bậc, Lữ Thụ đứng sau lưng Viên Lượng Thác hơi khom người một chút.
Chỉ thấy hắn lật tay một cái, hồ lô xoay đầu xuất hiện trong tay. Hắn khẽ thì thầm gần như niệm một tiếng tên rồi cất hồ lô đi.
"Lý Điển."
"Cạch!"
Lý Điển vừa đặt chân suýt chút nữa thì trượt, cổ ngay lập tức quay hơn bốn mươi độ về phía Lữ Thụ nhìn sang, lại bị Viên Lượng Thác chắn ngang.
Sự thật chứng minh, chỉ cần cổ xoay nhanh... bất kể bao nhiêu độ, đều sẽ tránh bị thương, chỉ là vấn đề nặng nhẹ mà thôi.
Tê, Lý Điển hít một hơi lạnh. Góc lệch tương đối nhỏ, đau ngược lại chưa chắc đau nhiều, chỉ là cái này mẹ nó...
Hắn chính là chủ nhân ban đầu của hồ lô xoay đầu, làm sao có thể không biết tác dụng của nó?!
Viên Lượng Thác thấy Lý Điển nhìn mình, theo bản năng mỉm cười xem như chào hỏi. Kết quả nụ cười này rơi vào mắt Lý Điển, đơn giản là phát điên...
Chẳng trách vừa rồi mình cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình có chút cổ quái, hóa ra đối phương chính là người mua hồ lô xoay đầu!
Chỉ là đối phương làm sao biết tên thật của mình?!
Đúng, chỗ hướng dẫn viên du lịch có một bản danh sách đăng ký thông tin cá nhân, đó là đăng ký dựa trên chứng minh nhân dân.
Trong trường hợp bình thường, bản khảo sát ở chỗ hướng dẫn viên sẽ có vài phần, phần chi tiết nhất sẽ không cho khách du lịch nhìn thấy, vì có khách du lịch đã gặp chuyện vì vậy.
Bản khảo sát đơn giản nhất chỉ có tên, giới tính, tuổi tác các loại, tuyệt đối sẽ không lộ số điện thoại, địa chỉ nhà và những thứ này, để phòng khách hàng sau khi du ngoạn trở về bị người lừa gạt.
Chuyện này không phải chưa từng xảy ra, mà là rất nhiều. Có người chuyên môn sau khi trở về dựa trên thông tin có được để thiết lập ván cờ lừa gạt, thậm chí trên đường đi còn vô tình hay cố ý nói chuyện xã giao.
Có người cảm thấy trong đoàn du lịch giá cao sẽ không có kẻ lừa đảo, nhưng có những kẻ lừa đảo lại đi theo con đường khác, báo cái loại đoàn này, vì rất nhiều người ở đây trong mắt bọn họ đều là con dê béo!
Lý Điển lúc này đã giật mình. Bản khảo sát hướng dẫn viên đưa cho họ là để mỗi người xác nhận. Người đến sau khi ký tên đều có thể nhìn thấy thông tin đơn giản của khách du lịch phía trước, cho nên thông tin của mình rất có thể đã bị tiết lộ vào lúc đó.
Công ty du lịch chỉ có ba nhóm tuổi. Một phần là người trẻ tuổi, hắn Lý Điển rất dễ dàng bị loại bỏ. Một phần khác là các bác gái chú chú ngoài năm mươi sắp về hưu rảnh rỗi không có gì làm.
Mà hắn hơn ba mươi tuổi, mục tiêu rõ ràng.
Lý Điển không thể xác nhận Viên Lượng Thác có phải là người mua đó hay không, có lẽ bốn người nam nữ thanh niên đó cũng có thể. Hơn nữa, trong toàn bộ công ty du lịch, chỉ có khi bốn người họ xuất hiện, la bàn trong tay hắn mới có phản ứng.
Đương nhiên, sau lưng bốn người này còn có một cặp huynh muội, nhưng hai huynh muội này hoàn toàn không có linh lực ba động, hơn nữa thời gian đăng ký còn sớm hơn mình, căn bản không biết tên mình.
Nếu Lý Điển không sản sinh hiểu lầm với Viên Lượng Thác, đi tâm sự nhiều với Viên Lượng Thác có lẽ sẽ biết, Lữ Thụ kỳ thực cũng là người tu hành. Đáng tiếc hiện tại hai bên không có khả năng nói chuyện sâu hơn.
Nếu Lý Điển biết Lữ Thụ có hệ thống nhìn thấu tên thật, đoán chừng cũng sẽ hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đáng tiếc điều này hắn càng không thể biết.
Lý Điển hít một hơi thật sâu bẻ cổ. Đã tất cả mọi người đã tỏ rõ, nhìn dáng vẻ la bàn các ngươi cũng chỉ ngang với mình.
Mặc dù nói các ngươi đông người, nhưng vấn đề là mình đã là lão giang hồ rồi!
Trước khi linh khí khôi phục Lý Điển là thầy phong thủy, lăn lộn nam bắc hơn mười năm. Nếu không đấu lại mấy bông hoa trong nhà kính như các ngươi thì coi như xong bê!
"Đến từ cảm xúc tiêu cực của Lý Điển, +613"
Ngay lúc Lý Điển đang nghĩ, bác gái phía sau đẩy hắn một cái: "Ngươi có lên xe không? Không lên thì xuống đi!"
"Khụ khụ, lên tốt nhất!" Lý Điển mặt lúng túng chui vào trong xe.
Lữ Thụ vui vẻ nhìn cảnh này. Không chỉ vui vì trả thù nhỏ Lý Điển một chút, hơn nữa còn thu hoạch được cảm xúc tiêu cực đáng kể.
Lúc trước từ di tích đi ra hắn liền phát hiện, tuy thiên la địa võng rất có khả năng nhận định trận nhãn là do tên gián điệp đảo quốc đó lấy đi, nhưng cuối cùng giá trị cảm xúc tiêu cực vẫn rơi vào trên người mình.
Điều này cho thấy, giá trị cảm xúc tiêu cực kỳ thực nhằm vào chính là sự việc.
Lữ Thụ suy nghĩ, nếu có người nào đó giá họa một chuyện nào đó cho Lữ Thụ, mà Lữ Thụ từ trước đến nay đều chưa từng làm chuyện như vậy, liệu giá trị cảm xúc tiêu cực có còn thêm vào trên người mình không?
Điều này ngược lại không có kinh nghiệm gì, dù sao còn chưa có ai giá họa cho hắn.
Nói thật, cái loại giá trị cảm xúc tiêu cực này dù có thật vẫn cho hắn, Lữ Thụ cũng không muốn kiếm. Mình làm chuyện gì thì nhận hậu quả gì, không làm cũng sẽ không nhận.
Người khác giá họa cho mình dù cho mình được lợi, Lữ Thụ cũng không vui.
Giống như chuyện của Lý Điển, rõ ràng hắn được lợi, nhưng Lữ Thụ nghĩ đến đối phương coi như hố mình, hơn nữa bản thân Lý Điển tâm trạng còn rất thoải mái, điều này khiến Lữ Thụ rất khó chịu.
Tương tự, nếu có người giá họa mình thành công, mặc dù mình được lợi, nhưng kẻ muốn hố mình kia vẫn rất thoải mái a, đối phương cảm thấy hố thành công a. Nghĩ đến đây Lữ Thụ liền sẽ rất khó chịu.
Lữ Thụ vẫn luôn thừa nhận, hắn chính là kẻ lòng dạ hẹp hòi!
Đến trên xe Lữ Thụ liền dẫn Lữ Tiểu Ngư ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên. Ngược lại là Viên Lượng Thác và Lý Điển cách nhau một lối đi cũng ngồi ở bên trong. Lý Điển nhíu mày quay đầu nhìn Viên Lượng Thác ngồi xuống bên cạnh mình, hắn khẽ hỏi Viên Lượng Thác: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
Viên Lượng Thác mặt mộng bức: "Bệnh thần kinh a, ta không muốn thế nào!"
"Đến từ cảm xúc tiêu cực của Viên Lượng Thác, +113"
Lý Điển lúc đó suýt chút nữa thì giận khí công tâm, ngươi đây là không muốn nói chuyện đúng không!
"Đến từ cảm xúc tiêu cực của Lý Điển, +711"
Lữ Thụ ở phía sau vui vẻ đếm giá trị cảm xúc tiêu cực. Hắn quả thực sắp yêu cảm giác giá họa cho người khác a, giống như treo máy vậy, tự động tăng kinh nghiệm ngươi có tin không?
Ban đầu đã thắp sáng ngôi sao thứ sáu Lữ Thụ, bây giờ nghĩ đến việc mình cần 32 vạn giá trị cảm xúc tiêu cực để thắp sáng ngôi sao thứ bảy liền phát sầu. Kết quả lần này hành trình liền có người đưa tới cửa.
Rất tốt, tốt nhất các ngươi có thể cãi nhau một đường... Mạnh vô địch!
Lữ Thụ cảm giác mình như mở ra một cánh cửa mới vậy, cho dù thật bị Lý Điển phát hiện mình mới là người mua thì cũng không có gì.
Một mặt mọi người sau này mỗi người một nơi có thể cả đời không gặp, mặt khác, hắn còn chưa dùng hồ lô làm chuyện gì đâu, cho dù bị phát hiện thì sao.
Cùng lắm thì sau này khi dùng hồ lô cẩn thận hơn một chút nha, làm sao có thể so với việc chơi thỏa thích hiện tại có ý nghĩa.
Huống chi, nhìn thấy mâu thuẫn giữa Lý Điển và Viên Lượng Thác dường như ngày càng sâu...
Lúc này Thử Ly cùng mấy người họ đi đến xe, nhìn thấy Lữ Thụ và Lữ Tiểu Ngư lúc này đi tới dường như muốn ngồi gần họ.
Lữ Thụ lúc đó liền muốn cúi đầu che mặt để không bị nhận ra, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Thường nghe người ta nói nữ trang lão đại nữ trang lão đại, nhan sắc của đối phương đúng là trên 8 điểm, rất cao, nhưng vấn đề là... nhan sắc càng cao lại càng khó chịu sao?!
Thử Ly cách một lối đi ngồi cạnh Lữ Thụ, vui vẻ hỏi: "Đó là em gái của ngươi sao?"
Lữ Thụ: "Ừm, đúng." Nói chuyện cố gắng kiệm lời.
"Là con trai hay con gái?" Thử Ly truy hỏi.
Lữ Thụ: "???"
Là ta không hiểu thế giới này sao? Hay là ta không hiểu thế giới của các ngươi rồi? Em gái không phải nên là con gái sao?
Lữ Tiểu Ngư ở bên cạnh đã cười điên rồi, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Hắn có phải coi trọng ngươi rồi không?"
"Lữ Tiểu Ngư? Hai ta thời gian này có phải không được rồi không? Hả?" Lữ Thụ mặt đen lại.
Lúc này hướng dẫn viên cầm lấy microphone: "Có một câu quảng cáo nói: Tâm theo tôi động, giao tiếp vô hạn. Vậy cuộc giao tiếp của tôi với các bạn đang ngồi ở đây bắt đầu từ việc tôi giới thiệu bản thân. Tôi là hướng dẫn viên du lịch đến từ công ty du lịch Mùa xuân. Tôi họ Vương, mọi người có thể quen gọi tôi là Vương Đạo hoặc Tiểu Vương..."
Có bác gái đột nhiên hỏi: "Vương Đạo tên đầy đủ của cháu là gì?"
Hướng dẫn viên do dự một chút: "Vương Căn Cơ."
Bác gái ồ một tiếng: "Tuổi chúng tôi chắc chắn lớn hơn cháu, vậy chúng tôi gọi cháu là Tiểu Vương đi."
Nói xong bác gái đã cảm thấy có gì đó không đúng: "Chúng tôi vẫn là gọi cháu là Tiểu Cơ... Ừm?"
Cũng không đúng!
Mặt Vương Căn Cơ đã đen lại, còn có thể nói lời mở đầu tốt được không đây? Khách du lịch lần này là sao vậy?!
"Ngài vẫn là gọi tôi là Vương Đạo đi," Vương Căn Cơ mặt buồn bã nói, hắn hít một hơi quay đầu đối với khách du lịch nói tiếp: "Tôi là người gốc Thanh Châu, có tính cách chủ yếu của người Thanh Châu là nhiệt tình, hào sảng. Cho nên trong ba ngày hành trình này, nếu ngài có bất kỳ vấn đề hoặc yêu cầu nào, cứ nói ra đừng ngại. Chỉ cần yêu cầu của ngài trong phạm vi hợp lý và khả năng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để giải quyết cho ngài. Cùng tôi phục vụ mọi người còn có tài xế Trương sư phụ. Tôi và Trương sư phụ có thể nói là Supreme Team trong giới du lịch, cũng có thể nói là hoàng kim 榙 ngăn. Không khách khí mà nói, chúng tôi là cường cường liên thủ. Cho nên nói, chuyến đi này của các vị giao cho chúng tôi, không chỉ có thể yên tâm, còn có thoải mái, vui vẻ."
Nói xong, bác gái ban đầu định cũng hỏi tên đầy đủ của Trương sư phụ đâu, ngây người do dự nửa ngày không dám mở miệng...
Bên này Thử Ly thấy Lữ Thụ có chút né tránh mình liền vui vẻ. Loại tình huống này hắn thật sự gặp không ít: "Ngươi có phải cảm thấy ta rất kỳ lạ không?"
Lữ Thụ nghĩ nghĩ. Cái loại người này đối với mình phóng xuất thiện ý, mặc kệ người ta thích thế nào, Lữ Thụ cảm thấy mình cũng không nên nói những lời đặc biệt khiến đối phương khó xử. Hơn nữa sở thích cá nhân loại vật này, ngươi không thích, cũng không đại biểu ngươi phải phủ định.
Mỗi người đều là nhân cách độc lập, đều có quyền lựa chọn của riêng mình.
Hắn cân nhắc một chút nói: "Ta chỉ là cảm thấy... Sinh lý có thể chịu đựng được không? Ừm, ta không có ý gì khác, thuần túy hiếu kỳ."
Thử Ly lúc đó liền vui vẻ. Nàng lấy chứng minh nhân dân ra cho Lữ Thụ nhìn lướt qua: "Ha ha a, kỳ thực ta chính là nữ, chỉ là giọng có chút thô, cho nên em trai ta hay gọi ta là anh."
Lữ Thụ trong nháy mắt cảm thấy, thế giới bên ngoài thật sự là quá phức tạp đi... Bệnh thần kinh a!
P/s: má thằng main ai nó cũng chọc được, có ngày ăn tán sml =))
Thiếu niên chạy loạn lại vì ngẫu nhiên được một quyển Khô Thuỷ Kinh từ đó bước lên Tu Tiên Chi Lộ, mời đọc, truyện đã hơn 1k chương.
Đề xuất Tiên Hiệp: Tái Sinh Vô Hạn Trong Thế Giới Quỷ Dị
hamew
Trả lời4 tháng trước
thiếu chương 975 rồi bạn ơi
pduyhl
Trả lời6 tháng trước
Truyện hay vãi, ae nào cùng xem thôiiii