Logo
Trang chủ
Chương 14

Chương 14

Đọc to

Em nhớ bữa đó trời nóng lắm… chơi trò dí bắt với tụi bạn được 30 phút mà mồ hôi nhễ nhại ra. Mệt quá, cả đám mới nảy ý định chuyển qua chơi trò trốn tìm. Lúc đấy còn nhỏ, ngu lắm cơ, đâu có biết là trời tối thì không nên chơi trốn tìm đâu.

Lúc ấy thằng cu Út tú xì thua, nó châu mặt vào bờ tường hiên trước nhà Văn Hóa, miệng bắt đầu đếm từ một đến 100 theo kiểu nhảy cóc 5-10-15-20 ấy….. Em lúc đấy ngó quanh, thấy chỗ cái cầu thang dẫn lên nhà kho tối om om, nên chạy luôn lên đó rồi yên vị ngay trước cánh cửa. Lâu lâu châu mặt ra, ngó xem thằng cu Út đang ở đâu rồi.

Đang cười khoái chí, nhìn thằng cu Út lọi mọi đi tìm mà chả được đứa nào. Thì em bỗng thấy tò mò, nên châu tay lại chỗ cửa kính nhà kho để nhìn vào trong. Lúc đấy nhà kho tối om, em chỉ thấy lờ mờ bên trong có người đang trải chiếu nằm dưới nền… chuyện cũng bình thường thôi, ở đây lâu lâu mấy người vô gia cư kiếm chỗ ngủ ban đêm chả có gì lạ.

Được khoảng 5 phút, thấy thằng cu nó chạy ra xa để tìm người ta núp, em mới quặp dép vào nách, ý định chạy ù xuống dành phần thắng, thì mới để ý thấy cái cửa nhà kho…… ba ổ khóa chồng lên nhau cứng ngắc. Bấy giờ em mới chợt nghĩ tới “vậy thằng éo nào nó nằm trong đấy được?”…. Tò mò, em lại châu tay lại nhìn qua lớp kính. Bên trong chỉ có vài cái bàn, với mấy tấm băng rôn mục nát không biết đã được để đấy từ bao giờ. Ngoài ra…… chẳng có ai cả.

Nghĩ đến đây hoảng quá, em chuồn luôn xuống dưới, chạy lại chỗ thằng cu Út cho đỡ sợ. Cơ mà nguyên bữa đấy, em chả dám nói cho ai biết cả, một phần vì sợ, một phần vì nghĩ chúng nó không tin. Sau này, ngồi nghe mẹ em buôn chuyện với mấy cô trong xóm, em mới biết là nhà kho dưới đấy bị khóa lại, bỏ hoang lâu rồi. Trước ở đó có bác kia vô gia cư, nên hay trải chiếu trong nhà kho ngủ và sống ở đó suốt 2-3 năm trời, sau này nghe đâu bác đó bị tai nạn chết. Có chăng bác ấy sống ở đó quen, sau này chết đi cũng xem nơi ấy là nơi dung thân nên quay lại? Cái này thì em không dám chắc…. Nhưng mà đợt ấy vẫn hãi teo hết cả chim cò, may là chưa đến mức xoắn lại với nhau.

Khuya rồi, với lại cũng chỉ mới vừa hết bệnh nên em viết 1 chap thôi. Lỡ nhắc về vụ chơi trốn tìm, nên chap sau em sẽ viết về câu chuyện mà chị cả em từng chứng kiến…….

Chuyện 10: Chơi trốn tìm bị ma dấu……..
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Lâm Uyên Hành
BÌNH LUẬN