Chương 33: Mười Tên Ngoại Môn
Ầm! Lời nói của Tiêu Nhất Thư vừa dứt, bức tượng sư tử bằng đá kia đột nhiên chấn động kịch liệt, mang lại cảm giác như sắp sửa hóa thành vật sống.
Cảnh tượng này khiến đám đệ tử mới nhập môn, ngay cả mười người được chọn bao gồm cả Khương Vân đều lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì. Trái ngược với sự chấn động và hoang mang của bọn họ, những đệ tử cũ đứng bốn phía lại đều mang vẻ mặt thông thạo, nhưng dù vậy, ánh mắt bọn họ vẫn không rời khỏi bức tượng nửa bước.
Vù! Sau đợt chấn động, từ cái miệng khổng lồ đang há rộng của thú điêu đột nhiên phun ra một luồng hào quang chói mắt, bao phủ diện tích gần mười trượng vuông trên quảng trường. Thấp thoáng trong luồng sáng ấy, có thể thấy được mấy bóng người đang hiện diện.
Trong lòng Khương Vân khẽ động, thầm nghĩ: “Đây hẳn là trận pháp truyền tống trong truyền thuyết, có thể đưa người đến nơi xa xôi trong chớp mắt. Không ngờ trận pháp lại được ẩn giấu bên trong thú điêu, chẳng biết ba tôn thú điêu còn lại có ẩn chứa huyền cơ gì hay không.”
Một lát sau, hào quang từ miệng thú điêu dần dần thu lại, sự chấn động cũng bình ổn trở về trạng thái ban đầu. Khi tất cả khôi phục nguyên dạng, trên quảng trường, ngoài mười người bọn Khương Vân ra, đã xuất hiện thêm mười người nữa.
Mười người này có nam có nữ, tướng mạo không đồng nhất, nhưng không ngoại lệ, trên mặt mỗi người đều mang theo một luồng ngạo khí ngút trời. Nhìn khối lệnh bài màu xanh lam đeo bên hông, không khó để đoán ra bọn họ chính là đệ tử ngoại môn đến từ Vấn Đạo Ngũ Phong, cũng chính là đối thủ mà đám người Khương Vân sắp phải đối mặt trong kỳ Tiểu Bỉ này.
Mục đích của Tiểu Bỉ chủ yếu là để đệ tử mới thấy được phương thức chiến đấu của tu sĩ, tích lũy thêm kinh nghiệm và trải nghiệm. Do đó, đối thủ của đệ tử mới luôn là đệ tử cũ của Ngũ Phong, mà phần lớn là đệ tử ngoại môn.
Dù nói là tỷ thí, nhưng thực chất đây là những buổi chỉ điểm của đệ tử cũ dành cho tân nhân. Bởi lẽ đệ tử mới hầu như chưa từng thực chiến, khả năng thắng vô cùng thấp, đệ tử nội môn cơ bản sẽ không có hứng thú tham gia những trận đấu cấp độ này.
Sự xuất hiện của mười tên đệ tử ngoại môn báo hiệu Tiểu Bỉ sắp bắt đầu. Cách xuất hiện đầy chấn động của bọn họ tự nhiên tạo nên một làn sóng hưng phấn và bàn tán xôn xao từ đám người vây xem.
Trong mười người đó, Khương Vân liếc mắt đã thấy một con hổ vàng dài hơn trượng. Hắn nhận ra nam tử mặt vàng đứng cạnh con hổ đang trừng mắt nhìn mình đầy hung ác chính là Hứa Thành Sơn.
Khương Vân hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt của Hứa Thành Sơn, hắn chỉ lướt qua một cái rồi lập tức chuyển tầm mắt sang nữ đệ tử đứng bên cạnh gã.
Đó là một nữ tử áo tím, bên hông cũng đeo lệnh bài hình rồng màu xanh lam, tuổi chừng ngoài đôi mươi. Tướng mạo nàng ta tuy không phải tuyệt sắc nhưng cũng thuộc hàng trung thượng, chỉ tiếc là có một vết bớt màu đỏ ngay khóe mắt phải, phá hỏng nét thanh tú, lại khiến nàng ta thêm phần đanh đá, hung dữ.
“Mười người, mỗi phong có hai người. Vậy nữ tử này hẳn là vị sư tỷ đã hãm hại Tiếu Du!”
Khi Khương Vân đang quan sát, nữ tử kia dường như cũng chú ý đến ánh mắt của hắn. Đúng lúc Hứa Thành Sơn ghé tai nàng nói nhỏ điều gì đó, khiến mặt nàng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Khương Vân càng thêm phần châm chọc.
Lúc này, giọng nói của Tiêu Nhất Thư lại vang lên: “Mười vị này chính là đệ tử ngoại môn đến từ Ngũ Phong, cũng là đối thủ của các ngươi hôm nay. Các ngươi có thể tùy ý chọn một vị để khiêu chiến, không được chọn trùng nhau. Nếu các ngươi không chọn, sẽ do bọn họ chọn các ngươi! Trong Tiểu Bỉ bất luận thắng bại, tông môn đều sẽ có phần thưởng nhất định!”
“Ta chọn hắn!”
Lời Tiêu Nhất Thư vừa dứt, Hứa Thành Sơn đã không kịp chờ đợi mà bước ra một bước, ngón tay chỉ thẳng về phía Khương Vân!
Mọi người không khỏi ngẩn ngơ, bọn họ không hiểu vì sao một đệ tử cũ như Hứa Thành Sơn lại nôn nóng đến vậy. Nhưng Khương Vân thì hiểu rõ, đối phương đến đây là để báo thù, lo sợ hắn sẽ không chọn gã hoặc bị người khác chọn mất nên mới giành nói trước.
Hứa Thành Sơn lúc này chỉ muốn đánh bại Khương Vân, nên gã hoàn toàn không nhận ra mọi người xung quanh đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quặc, thậm chí là khinh thường.
Trong mắt đám đông, Hứa Thành Sơn chọn Khương Vân rõ ràng là chọn một “quả hồng mềm” để bóp. Dù Khương Vân trong nửa năm tăng ba tầng cảnh giới, nhưng cũng chỉ là Thông Mạch tam trọng, mà Hứa Thành Sơn ít nhất cũng là Thông Mạch thất trọng.
Chưa kể Hứa Thành Sơn là đệ tử Bách Thú Phong, còn có thêm sủng thú đi kèm. Thông Mạch thất trọng đấu với Thông Mạch tam trọng đã là quá đáng, đằng này còn là hai đánh một, đây rõ ràng là ức hiếp người quá đáng!
“Khụ!” Tiêu Nhất Thư ho khan một tiếng, nhìn sâu vào Hứa Thành Sơn một cái rồi quay sang nói với Khương Vân: “Khương sư đệ, ngươi là đệ tử mới, có một lần cơ hội từ chối.”
Đệ tử mới chọn đệ tử cũ thì đối phương không được từ chối, nhưng ngược lại, đệ tử mới có quyền từ chối đệ tử cũ. Đây là một quy tắc bảo vệ tân nhân.
Ngay khi Tiêu Nhất Thư dứt lời, Khương Vân không chút do dự đáp lại: “Ta từ chối!”
Câu trả lời này không nằm ngoài dự tính của mọi người, bởi vì bất kỳ ai không muốn thua thảm hại đều sẽ từ chối giao đấu với Hứa Thành Sơn. Dù chọn đối thủ khác vẫn cầm chắc phần thua, nhưng ít ra vẫn tốt hơn là một chọi hai.
Sắc mặt Hứa Thành Sơn lập tức trầm xuống, gã định lên tiếng nhưng Tiêu Nhất Thư đã gật đầu nói: “Được rồi, vậy bắt đầu từ ngươi, ngươi hãy chọn đối thủ của mình trước đi!”
Khương Vân vươn tay, chỉ thẳng về phía nữ tử áo tím có vết bớt trên mặt đang đứng cạnh Hứa Thành Sơn mà nói: “Ta chọn nàng!”
Khi thấy rõ đối thủ mà Khương Vân chọn, toàn trường đột nhiên rơi vào một sự tĩnh mịch kỳ lạ. Ngay cả Tiêu Nhất Thư cũng lộ vẻ mặt cổ quái, duy chỉ có Bao Nguyên Cường đang trốn trong đám người là nở một nụ cười gằn đắc ý vì âm mưu đã thành.
Hứa Thành Sơn nôn nóng chọn Khương Vân, mà Khương Vân lại muốn chọn một đệ tử khác của Bách Thú Phong. Dù mọi người không rõ mục đích của Khương Vân, nhưng ít nhất có thể khẳng định, giữa hắn và Bách Thú Phong chắc chắn có ân oán sâu nặng.
Chỉ là Khương Vân dường như không hề biết thân phận thực sự của nữ tử áo tím kia...
Về phần nữ tử áo tím, khi nghe Khương Vân chọn mình, nàng ta cũng ngẩn người ra một lúc, rồi chợt bật cười, vẻ châm chọc trong mắt càng thêm đậm đặc.
Tiêu Nhất Thư thu hồi ánh mắt từ nữ tử áo tím, nhìn về phía Khương Vân, khẽ nhíu mày hỏi: “Ngươi xác định muốn chọn nàng làm đối thủ?”
Khương Vân khẳng định chắc nịch: “Phải!”
“Được rồi!” Tiêu Nhất Thư gật đầu, đột nhiên ôm quyền chắp tay với nữ tử áo tím: “Phương sư muội, vậy đối thủ của muội chính là vị Khương Vân Khương sư đệ này.”
“Dễ nói!” Nữ tử áo tím cười nhạt: “Ta nhất định sẽ ‘chỉ điểm’ cho Khương sư đệ thật tốt!”
Khương Vân lúc này hận không thể lập tức xông lên ép hỏi tung tích của Lục Tiếu Du, nên ánh mắt hắn hoàn toàn tập trung vào đối phương. Hắn không hề để ý đến vẻ cổ quái của mọi người, càng không chú ý đến việc một đệ tử nội môn như Tiêu Nhất Thư lại giữ thái độ khách khí đến thế với vị “Phương sư muội” này.
“Được rồi, những người khác cũng mau chóng chọn đối thủ, chúng ta lập tức bắt đầu kỳ Tiểu Bỉ!”
Đợi đến khi chín đệ tử mới khác đã chọn xong đối thủ, Tiêu Nhất Thư lớn tiếng tuyên bố: “Dựa theo thứ tự đứng, lần lượt tiến hành tỷ thí. Hãy nhớ kỹ, mục đích của Tiểu Bỉ là giao lưu học hỏi, điểm đến là dừng, không được ra tay tàn độc!”
Dừng lại một chút, Tiêu Nhất Thư nhìn về phía Khương Vân và nữ tử áo tím: “Hai vị, hãy là cặp thi đấu cuối cùng!”
Đề xuất Bí Ẩn: Trảm Thần Chi Phàm Trần Thần Vực