Logo
Trang chủ
Phần 2: Vạn Sơn Cực Dạ
Phần 2 - Chương 45: Trả lời

Phần 2 - Chương 45: Trả lời

Đọc to

Tiểu Hoa vẫn luôn là một người rất ôn hòa, lúc hỏi câu hỏi này tuy rất bình tĩnh, nhưng tôi vẫn cảm thấy mang tính công kích. Tôi quay lại nhìn Muộn Du Bình, cảm xúc rất phức tạp. Tôi không thích Muộn Du Bình bị chất vấn, nhưng chuyện Tiểu Hoa nói quả thực cũng là chuyện tôi vô cùng quan tâm.

Người vào nơi này, có lẽ đều ôm đầy lòng nghi vấn. Nếu Muộn Du Bình có thể đưa ra một giải thích cực kỳ rõ ràng, quét sạch những nghi ngờ này, chắc chắn sẽ giống như một tia nắng đột nhiên chiếu xuống đây vậy.

Muộn Du Bình nhìn Tiểu Hoa, không trả lời.

Có vẻ Muộn Du Bình trước giờ không hề định đề cập đến vấn đề này. Tiểu Hoa chắc cũng đoán được từ trước, thở dài.

Muộn Du Bình mới nói: “Không như cậu nghĩ.”

 

“Nhưng nơi này có liên quan đến Chung Cực mà anh nói không?” Tiểu Hoa tiếp tục hỏi.

Muộn Du Bình gật đầu. Tôi sửng sốt, Bàn Tử cũng sửng sốt, hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.

Cái đệt, có liên quan thật à?

Muộn Du Bình không giải thích nữa, sắc mặt y cũng có vẻ ngờ vực.

Điều tôi băn khoăn là, nếu đốm đen và cổng Thanh Đồng là cùng một thứ, lẽ nào có một nền văn minh cổ đại đã xây dựng một cánh cổng khổng lồ cản trước đốm đen, ngăn tuyến đường sinh trưởng của đốm đen?

Vậy đằng sau cổng Thanh Đồng có lẽ cũng có một khe nứt thế này, có thể thông đến chân núi Côn Luân?

Vậy Muộn Du Bình vào trong cổng Thanh Đồng để làm gì? Bên dưới cổng Thanh Đồng rốt cuộc có thứ gì? Tôi đã chuẩn bị tinh thần sẽ mãi mãi không biết được những chuyện này, không ngờ đến lúc này lại xuất hiện manh mối.

Muộn Du Bình lên tiếng hỏi: “Phía trước các cậu còn ai không?”

Ý Muộn Du Bình là muốn hỏi Tiểu Hoa, sâu hơn vị trí này, còn có đội tiền trạm nào không.

“Hạt Tử còn ở phía trước.” Tiểu Hoa đáp.

Muộn Du Bình nói: “Cậu ra ngoài trước, ba chúng tôi đi tìm cậu ấy.”

“Anh ấy đã xuất hiện vấn đề rồi.” Tiểu Hoa nói, “Anh ấy rõ ràng không thể kiểm soát hành vi của mình.” Tiểu Hoa nhìn xung quanh: “Đá ở đây dường như đang khống chế anh ấy, các anh không tìm được anh ấy đâu. Tôi cũng không tìm được. Nếu không có cách nào để làm rõ sự tình nơi đây, e là chúng tôi cũng không xuống nổi vách đá này.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại phải đến đây?” Tôi hỏi Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa nhìn tôi, trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy dấu hiệu Tiểu Hoa đang giấu giếm trên gương mặt cậu ấy, nhưng lúc này tôi lại nhìn thấy.

Tiểu Hoa nói với đội ngũ của mình: “Lấy một khối thanh đồng ra đây cho tôi, các cậu sắp xếp lại trước, xem Bàn gia kiểm tra thi thể.”

Có người đưa một cái túi cho Tiểu Hoa, Tiểu Hoa ném cho tôi: “Cậu cầm lấy, chúng ta lên trên, tôi và cậu nói chuyện riêng.”

Tôi nhận lấy cái túi, nhìn Muộn Du Bình, Muộn Du Bình gật đầu với tôi, tôi bắt đầu trèo lên theo Tiểu Hoa.

Bò một mạch đến nơi cao hơn chỗ vừa rồi chừng ba tầng lầu, Tiểu Hoa tìm một kẽ đá, gắn móc an toàn, cậu ấy treo túi lên một cái móc an toàn, rồi thở dài một hơi.

Ánh đèn bên dưới vô cùng mờ ảo.

“Nói đi.” Tôi bảo cậu ấy.

Tiểu Hoa im lặng làm một thế tay với tôi, chính là thế tay mà Kim Vạn Đường đã làm trước đó. Tôi không biết nó có nghĩa là gì, nhưng thế tay này dường như tượng trưng cho một kiểu “phá vỡ lời thề giữ bí mật”.

“Lúc hỏa táng ông nội cậu, có lẽ cậu nhớ rất rõ, không được có người đứng nhìn bên cạnh lò thiêu.” Tiểu Hoa nói: “Thời gian hỏa táng ông nội cậu dài hơn thời gian hỏa táng người bình thường gấp ba lần.”

Ừm, tôi biết, nhưng tôi không biết Tiểu Hoa nhắc chuyện này là có ý gì.

“Thi Cẩu Điếu là một tổ chức, lúc bọn họ chết, đều có quy định như vậy. Nhưng cũng không phải gia đình nào cũng tuân theo. Tôi từng mua một cuốn băng lúc hỏa táng Thi Cẩu Điếu. Cậu muốn xem không? Cậu xem xong, mới có thể đồng cảm với chuyện tôi sắp nói sau đây.”

Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyệt Thế Thần Hoàng
BÌNH LUẬN