Ngồi đọc lại Tam Quốc, thấy có hai câu thơ kết hối nói về cuộc đấu trí giữa Khổng Minh và Trọng Đạt, nên em mạn phép lấy luôn làm tựa cho chap này.
Suốt 7 ngày, em ở lì tại nhà thằng Việt, mọi việc ăn uống đã có anh em nhà nó lo tất. Em ngồi một chỗ cũng chán nên ra xem thử bài vở của Ngọc Anh thế nào, sẵn tiện kèm luôn môn Văn cho nó vì văn vẻ của thằng Việt cũng chẳng cao lắm. Lúc thi vào 10, nó vừa đủ điểm là nhờ môn Toán 10 kéo lên, chứ không thì với con 4 Văn của nó thì ông trượt vỏ chuối mất. Lúc giở quyển vở của con bé ra thì em bắt đầu thấy xấu hổ và thất vọng. Không phải vì quyển vở có cái gì khiến em vậy, mà là do quyển vở nó quá hoàn hảo. Chữ viết ngay ngắn, nắn nót, vở sạch sẽ, mỗi đề mục, mỗi dòng ghi chú đều được viết bằng bút nhũ xanh theo lối viết hoa cách điệu, còn các trang quan trọng thì mỗi trang lại có một cái hình sticky đánh dấu lại. Nghĩ lại về cái quyển vở của mình từ đầu đến cuối chỉ đặc toàn một màu bút bi đen, chữ viết thì như "rồng bay phượng múa" mà em thấy nhục. Nhưng dù gì thì vẫn cố vớt vát chút sĩ diện, em dở ra đọc kỹ từng bài trong đó. Nhận xét chung là về phần văn biểu cảm, tự sự và miêu tả, thuyết minh thì đều rất hay, có thể nói là vượt trội đến mức cho được vào sách để học tốt. Duy chỉ có mảng văn nghị luận tác phẩm, chính trị hay một vấn đề xã hội là còn chưa vững, viết vẫn thiếu đanh thép, còn ủy mị nhiều.
Thế là em lại nghiễm nhiên thành ông thầy dạy môn chính trị với đạo đức. Đúng là mình có thể rèn cho bọn con gái tập võ thành đai đen được, nhưng để rèn cho bọn nó có suy nghĩ chai sạn thì thật đúng là khó hơn lên trời. Em dạy đi dạy lại, lúc nào có "thầy" thì con bé viết đúng như ý em, nhưng vừa rời đi thì lại thấy tất cả trở lại với màu hồng thơ mộng. Và sau bao nhiêu khó khăn, với hơn 30 đề nghị luận, gần 100 lần viết đi viết lại thì mọi chuyện đã xoay chuyển theo đúng hướng mà nó nên đi. Đến tận bây giờ, mỗi khi nhìn vào điểm thi Văn vào 10 cao chót vót của Ngọc Anh mà em thấy mình giỏi vô cùng, phục bản thân mình không để đâu cho hết. Người ta bảo thầy giỏi thì có trò hay, dưới tay tướng tài thì không có tốt hèn, thật là đúng quá.
Mọi chuyện đang diễn ra bình thường, sáng với chiều thì em dạy Ngọc Anh học, tối thì bắn CF với thằng Việt, đời thật là như mơ. Bỗng nhiên, đến đêm ngày thứ ba thì có chuyện.
Đêm đó, hai thằng đang lắng tai nghe ghost thì tự nhiên em nghe thấy tiếng bịch bịch từ xa. Em vội xoay chuột ra sau xả liền nửa băng, nhưng vẫn không thấy cái bóng nào vật ra, và mình thì vẫn chưa bị thằng nào xiên chả cả. Đến lần thứ ba nghe tiếng bịch bịch, em quay lại xả nguyên băng MP5 mà vẫn không ăn được đứa nào, thế là bỏ luôn headphone ra, bắn theo cảm tính. Nhưng rồi, lại có tiếng bịch bịch đó, nghe như ai ném đất đã vậy, cơ mà em lại đang không đeo headphone. Hoảng quá, quay sang gọi thằng Việt thì nó bảo chẳng nghe thấy gì cả, kêu là do em chơi nhiều nên lãng tai, đi ngủ đi. Thế là hai thằng trải nệm ra đất, thằng Việt thì vừa đặt lưng xuống đã kéo bể, còn em thì nằm nghe nhạc, nhìn thằng ra cái cửa chính mở toang. Đúng lý ra là mọi khi em đi ngủ thì toàn đóng chặt hết cửa lại rồi trùm chăn đến sáng mới thò đầu ra, nhưng hôm nay thì khác, thằng Việt còn nằm ngay đằng kia, đây lại là nhà nó, bọn ma quỷ láo nháo có mà gan to bằng trời cũng chẳng dám động thổ trên đầu Thái Tuế, vô phúc cho đứa nào lỡ động làm nó tỉnh dậy. Đang tí tởn nghĩ về cái an toàn này thì em giật mình nhìn ra góc bên trái vườn. Ngoài đó, phải có đến hơn chục bóng đen đứng lố nhố, đang nhòm vào trong nhà, lúc sau lại di chuyển sang góc khác nhòm vào. Em nghĩ: "Tường nhà thì cao 2m, cứ cho là ăn trộm nó cõng nhau để nhòm vào đi, nhưng mà nếu cõng nhau thì lúc di chuyển sang góc khác nó cũng phải tụt xuống chứ, mà tính cả số thằng ở dưới cõng lẫn số thằng ở trên ngó nghiêng thì cũng phải đến gần ba chục đứa, ăn trộm éo gì mà đi đông thế nhỉ?" Vẫn còn nằm suy nghĩ mông lung thì tự nhiên thằng Việt vùng dậy, ném luôn một cái bát ra ngoài, quát tháo vang nhà, sau thì mấy bóng đen kia đi dần mất. Nhưng quái lạ, ném nguyên cái bát ra ngoài thì phải xoảng một cái chứ nhỉ, đằng này lại im ắng chẳng có gì. Lúc này, nhìn lên tầng 2 vẫn thấy ánh đèn từ phòng Ngọc Anh hắt ra, tiếng đọc thuộc bài vẫn vang lên nhỏ nhỏ, đều đều. Em thì sợ teo tờ rym, éo dám ho he gì, quay mặt vào ngủ.
Sáng hôm sau, trong lúc đi dạo quanh vườn thì tự nhiên em thấy phía ngoài cổng, có hai đứa bé con con cứ vin tay vào chấn song mà nhìn vào sân, trông cũng hay hay nên định ra xem thế nào. Đang bước đến gần cổng thì bỗng nhiên, tiếng Ngọc Anh từ trong nhà hét vang lên: "Anh H lùi lại, nó không phải trẻ con đâu!". Em giật người lùi lại mấy bước, xoay người nhìn về hướng con bé thì thấy nó đang đứng trên tầng ba, chỉ xuống cổng nói nói cái gì đó. Quay người lại thì hai đứa bé vừa nãy đã đi đâu mất. Vội vàng chạy lên chỗ Ngọc Anh, hỏi thì nó trả lời:
- Theo như anh Việt bảo thì anh đã bị một lão thầy phù thủy chọn rồi. Lão thấy anh vừa hợp vía, hợp tuổi lại có khí chất nên định bắt anh đem làm hình nhân thế mạng, cứu lão khỏi tai họa gì đó. Anh em đã tính là từ giờ đến hạn của lão là còn 4 ngày, nên mới giữ anh lại đây để tiện bảo vệ, vì đất này là đất nhà em nên anh ý được quyền vẽ vôi ngăn vạch không cho người chết phạm vào. Suốt từ hôm qua đến giờ, lão kia đã sai mấy lượt ma quỷ, âm binh đến để lôi anh đi đấy. Nhưng mà lão là ai thì anh ý chịu, đã gieo quẻ mấy lần thì toàn bị khấc. Nên mấy bữa nay anh Việt vào hết mấy núi quanh đây dò hỏi âm binh, thổ thần, ma chết đường chết chợ về lão này, không biết hôm nay đi có kết quả gì không.
Em nghe xong thì rùng mình, gáy lạnh toát, nhưng lại thấy xúc động vô cùng khi có những người bạn hết lòng với mình thế này. Sau đó, em lại tiếp tục dạy Ngọc Anh học, lòng thấy yên tâm vô cùng mà không hiểu tại sao. Từ đó, mọi chuyện vẫn cứ diễn ra bình thường, đêm đến em vẫn kê cao gối ngủ, yên tâm vì mình đã có bạn bè bảo vệ.