Thoát khỏi chốt biên phòng, bọn em lại tiếp tục đi về hướng ngôi làng phía trước. Vừa đi vừa nghĩ lại chuyện vừa xảy ra mà người run lên bần bật, mặt tái mét, nhất là con bé Ngọc Anh. Nhìn nó tái xanh cả mặt, nghĩ cũng tội thân con gái mà theo bọn em đi chơi ngu thế này.
Đến lúc chiều tà thì bọn em đã vượt qua một quả núi, ngôi làng nhỏ đang ở ngay trước mắt. Ánh hoàng hôn dần dần buông xuống, nhuộm đỏ cả núi rừng đất bạn. Cả bốn đứa đứng từ trên đỉnh, bóng thả dài xuống cả triền núi, nhìn lúc đó cảnh vật nó mênh mông, diễm lệ vô cùng. Xung quanh là rừng rậm bạt ngàn, vượn hú chim kêu, thấy mình thật là nhỏ bé. Cái cảm giác đó nó phê lắm các thím ợ. Lúc bọn em đến làng thì trời đã muộn, cũng phải vào tầm 7h tối. Nhìn quanh một lượt ngôi làng này, thấy nó nằm sát vùng biên giới heo hút mà cũng khá là sầm uất, có đầy đủ nhà nghỉ, khách sạn, phòng tắm, quán ăn,… nhìn như một thị trấn thu nhỏ. Dân ở đây cũng khá là thân thiện, thấy bọn em đến thì cũng không tò mò xét nét gì cả, ai cứ làm việc người nấy. Bọn em ra chợ, tìm một tay cò người Việt, bảo hắn đổi 8tr VNĐ của bọn em ra Riel. Em nhớ không nhầm thì hồi đó là khoảng 2tr, đưa cho cò 50k là còn hơn 1tr9 Riel. Xong xuôi tất cả, cả bọn đi tìm một nhà nghỉ qua đêm, may là tìm được một nhà nghỉ có chủ là hai vợ chồng già người Việt, trả giá khá thoải mái, chỉ hết có 20k riel cho phòng đôi và phòng đơn. Sau đó thì cả lũ đi ăn uống, mua sắm linh tinh rồi về nhà nghỉ. Ở đây mặc cả vô tư, người biết tiếng Việt rất nhiều, có khi còn cò cưa xuống còn 2/10 giá lúc đầu. (Kinh nghiệm cho các thím định sang Cam chơi là cứ mặc cả nhiệt tình ở các khu chợ vì dân bản xứ thấy khách nước ngoài thì thường chém lên 40%). Và khi đã no nê vác bụng về nhà nghỉ, bọn em phân chia giường ra, Ngọc Anh sẽ ngủ bên phòng đơn còn ba thằng thì ngủ bên phòng đôi. Bây giờ nghỉ ngơi thoải mái thì em mới để ý là thằng Việt từ tối tới giờ cứ liếc trước liếc sau như đề phòng cái gì đó, em và thằng D gạn hỏi thì nó khẽ nói:
– Chỗ này âm khí rất nặng!
– Thằng D cười bảo:
– Ôi dào! Ông tướng nhìn đâu cũng ra ma với quỷ, anh là anh chấp tất!
Thằng Việt ra bóp cổ thằng D ghì xuống, vừa cười vừa dọa:
– Cái mồm ăn mắm ăn muối! Chú dám bỏ ngoài tai lời vàng khuôn ngọc của anh hả? Thằng H ra đây úp nó với tao!
Nhưng mà thằng D khỏe quá nên bọn em không vật nó xuống được, lại còn bị nó quật ngược lại. Một tay xách thằng Việt, chân thì đạp lên lưng em, nó cười hả hả, đưa cái tay còn lại lên vuốt cằm. Em cuống quá hét lên: “Ối làng nước ơi có thằng gay nó hiếp bọn tôi!”. Vừa dứt tiếng thì mấy phòng xung quanh bật dậy, mở tung cửa phòng bọn em ra. Vào trong thì thấy ngay ba thằng giặc đang đùa nhau, họ ngán ngẩm lắc đầu bỏ về phòng. Chờ lúc mọi người đi hết thì thằng D trùm luôn cái chăn lên đầu em đấm thùm thụp vào người, nó la ầm lên cái câu em hét vừa nãy, cười khoái trá: “Mày chưa nghe chuyện Thằng bé nói dối và đàn cừu nhỉ!”. Lúc này thằng Việt đang ngồi góc phòng ôm bụng cười, cứ nhìn vào em mà chửi ngu quá, im lăng như nó có phải hay không. Đang vui thì tự nhiên có tiếng chó mấy nhà xung quanh cắn nhấm nhẳng, thằng Việt vội im không cười nữa, thằng D cũng buông em ra, khẽ bảo: “H, mày thấy chưa? Hành động bỉ ổi của mày làm quỷ thần cũng phải nổi giận đấy! Thằng Việt lần này đ’ cứu mày đâu, chịu chết đi con trai!”, rồi nó quay sang thằng Việt: “Nhề còi nhề!”. Thằng Việt vẫn im lặng, nhoài người ra vén rèm cửa nhìn xuống đường, chẳng biết vừa thấy gì mà nó rụt ngay vào. Em với thằng D giờ bắt đầu thấy ghê ghê người rồi nên không đùa nữa, quay sang hỏi thằng Việt co chuyện gì, nó bảo hai thằng:
– Chúng mày có thích xem ma không, tao cho xem phát nữa! Lần này nhiều lắm luôn.
Em nghe thì nhớ lại cái đêm ở hiên nhà nó nên lắc đầu quầy quậy, sống chết cũng không nghe. Còn thằng cốt đột kia vừa nghe ma là đã teo người lại, nhưng một lúc sau chẳng biết nó nghĩ gì mà lại đồng ý. Thằng Việt đưa cho nó một mảnh gỗ, bảo ngậm ngang miệng thì thấy, sợ quá thì bỏ ra là lại nhìn bình thường. Thằng D làm theo, nó và thằng Việt vén rèm nhìn xuống đường, nhìn một lúc lâu thì nó quay lại bỏ luôn thanh gỗ ra, lắp ba lắp bắp:
– Mày…ơi..dưới kia…nó đông lắm…đi đầy đường! -Hít một hơi rồi nó nói tiếp – Mà đứa nào đứa đấy cũng ghê, đứa mất đầu, đứa mất tay chân, có đứa chỉ còn nửa ngươi trên cứ bò bò trên đường!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Ác Mộng Kinh Tập