Hội thảo kết thúc bằng một lời chúc, mọi người nhanh chóng bước chân ra khỏi khách sạn. Mình thì cứ từ từ bước đi và suy nghĩ mông lung,
khó hiểu sao mấy ông bà này lớn rồi mà còn chạy như con nít vậy?
Thôi kệ, mình cứ điềm tĩnh bước ra khỏi căn phòng và bình tĩnh bước xuống bằng cầu thang bộ, kệ họ bon chen cái cầu thang máy. Từ tầng 7
bước thật chậm từng bước xuống tầng 4, tâm trí mình vẫn dành hoàn toàn cho những thứ mà mình vừa nghe trong cuộc hội thảo về CNTT.
Bước chân xuống tới tầng 3 thì mình nhận ra là trời đang lác đác mưa, và đây cũng là lý do mà mấy ông bà kia đua nhau về trước...
Bước tới tầng cuối cùng thì mưa đã nặng hạt, những người cuối cùng ra khỏi khách sạn thì là những người có ô tô con đón tận nơi, chẳng sợ
nắng mưa...hix! Phải làm sao đây ta?
Người không thì cũng chẳng sợ, sẵn sàng dầm mưa ngay, nhưng đằng này mang theo em Laptop, nó mà có mệnh hệ gì sao mình sống nổi!
Thôi vậy, đành vào tiền sảnh ngồi trú tạm, tiện thể chém gió với mấy em Lễ Tân cho đỡ buồn!
Hôm nay, ăn mặc trông rất già dặn kèm theo cặp kính cận 2 điốp, thành ra vào tất cả các em đều gọi mình là anh, dù mình biết mấy em này chắc
chắn hơn mình ít nhất là 2, 3 tuổi...
Ò, thì thôi, các em có lòng thì anh có dạ... mình cứ xưng anh em như xưởng! Sau màn chào hỏi, mình biết là một em gần mình nhất tên Yến, 19 tuổi, đến màn chém gió...