Mình: Ừ, em đúng thì cũng đúng, nhưng anh nghĩ có 1 điểm sai... và anh nghĩ một người tinh tế như em phải nhận ra chứ nhỉ?
Em: Anh nói tiếp đi!
Mình: Ngay từ đầu khi bước vào anh đã nói chuyện với bọn em bằng giọng điệu như thế nào chắc em cũng thấy đấy... anh nghĩ mình cũng chỉ là một người bình thường và thậm trí rất nhố nhăng, chứ không cao cả như em nghĩ đâu!
Em: Anh có vẻ không hiểu con gái nhỉ?
(Sao em nói chuẩn thế, anh chính xác là vậy mà)
Mình: Ừ!
Em: Nhìn thẳng vào mắt em nhé, em sẽ nói ra 1 bí mật của em cho anh biết...
(Lúc này mình nghĩ, chắc lại câu I LOVE U hay Em Yêu Anh rồi hay cái gì đó tương tự đây mà)
Mình: Ok em!
Em: Nhưng anh phải hứa với em...
Mình: Hứa cái gì?
Em: Em đùa đấy, anh chẳng phải hứa với em cái gì đâu!
(Mình cũng tò mò rồi đấy, có vẻ quan trọng đây, nhìn mặt nó là biết mà)
Mình: Được rồi mà, em nói đi!
Em nó mặt nghiêm nghị, mắt nhìn vào mắt mình, 2 đôi mắt nhìn nhau 1 phút, dường như nó đang nghĩ cái gì đó!
Và rồi cái miệng xinh xắn đó cũng cất lời: "Em...em..."
Mình: Nếu em cảm thấy quá khó nói hãy viết ra word trong laptop của anh... nếu em cảm thấy không muốn nói nữa thì không cần nói cũng được!
Nó ghé sát má nó vào má mình, mình hơi hoảng vì không hiểu nó định làm gì, thì ra nó định nói thầm với mình...
"Em bị HIV".
Mình chết đứng người lại, dường như tim ngừng đập vài giây rồi sau đó đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực...
Im lặng...
Giờ thì hiểu tại sao con bé lại quan tâm tới mỗi tệp tin đó trong laptop mình và mình cũng hiểu tại sao con bé nghĩ về mình và dành cho mình những tình cảm đặc biệt như vậy... Cũng hơi thắc mắc, dường như 2 chữ "tình cờ" đang khiến mình biến thành một nhân vật bất đắc dĩ trong một câu chuyện buồn... Không gian im lặng cho tới khi nó đứng dậy và đi... Mình phải làm sao đây?