Logo
Trang chủ

Chương 1013: Lương thực vấn đề

Đọc to

Trang sách:

"Hồ tỷ, ta phải cùng hắn thương lượng một chút đã," Dương Tiểu Cận khẽ cười nói, "dẫu sao Hồ tỷ bên này giới thiệu một công việc, Nhâm Tiểu Túc có muốn đi hay không lại là chuyện khác. Vả lại, nàng cũng cần trưng cầu ý kiến của chính hắn."

Hồ tỷ gay gắt: "Ngươi thương lượng cái gì với hắn? Ngươi nhìn cái dáng vẻ lười biếng kia của hắn mà xem, đi được mới lạ! Cho nên đừng thương lượng gì cả, cứ thế đuổi hắn đi là được. Ta nói cho ngươi biết, đàn ông đều cái đức hạnh này, lúc còn trẻ ông nhà ta cũng chẳng làm việc đàng hoàng, suốt ngày chỉ biết trốn trong trường học học hành. Sau khi Tông thị thất thủ, ta cứng rắn ép hắn mới chịu đi Tây Bắc quân tự tiến cử, ngươi xem, chẳng phải bây giờ đang làm rất tốt sao?"

"Không được Hồ tỷ," Dương Tiểu Cận cười lắc đầu: "Người nhà ta rất có chủ kiến, ta khuyên không được. Thế này đi, ta sẽ nói với hắn một tiếng, Hồ tỷ cho ta ba ngày thời gian suy nghĩ, được không? Dù sao thì, cũng cảm ơn Hồ tỷ nhiệt tình giúp đỡ như vậy."

"Được thôi," Hồ tỷ thở dài nói: "Ta chỉ sợ hắn làm lỡ việc của ngươi."

Nói xong, Hồ tỷ quay về nhà. Dương Tiểu Cận bỗng nhiên cảm thấy nơi đây càng có vị đời, không chỉ có nghề nghiệp kiếm tiền của riêng mình, còn có những láng giềng muôn hình vạn trạng, các bà các cụ tám chuyện nhà cửa, cách đó không xa còn vẳng tiếng xoa xoa mạt chược.

Cửa nhà từng hộ chất đống than, nếu có ai bị trộm than, vừa tờ mờ sáng đã có thể đứng ngay cửa nhà mà chửi trộm. Đương nhiên, chuyện mất cắp than vẫn còn khá hiếm, nếu không thì mọi người chắc đã chuyển hết than vào sân sau rồi.

Theo Dương Tiểu Cận thấy, đó đều là nét nhân tình.

Dương Tiểu Cận trở lại trong phòng nói với Nhâm Tiểu Túc: "Hồ tỷ giới thiệu cho ngươi một công việc tạm thời tại trung tâm hành chính, ngươi không đi à?"

Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười: "Ta đến đó làm gì? Trung tâm hành chính là nơi phụ trách giải quyết thủ tục cho cư dân, ta cũng chưa từng làm loại việc này bao giờ."

"Tùy ngươi thôi, dù sao ta đã nói với nàng là cần ba ngày để cân nhắc. Dù ngươi có muốn đi hay không, ba ngày sau ta từ chối nàng là được," Dương Tiểu Cận cười tủm tỉm: "Bất quá ta lại cảm thấy, công việc ở trung tâm hành chính của ngươi cũng không tệ. Như vậy ta coi như là có chỗ dựa trong Hàng Rào, đến lúc đó nói chuyện với các bà các chị, ta cũng sẽ rất hãnh diện."

"Được a, ngươi cũng biết trêu ghẹo người đấy chứ," Nhâm Tiểu Túc cười nói: "Bất quá ta lại cảm thấy, ngươi đến Tây Bắc xong thì nụ cười lại nhiều hơn trước kia."

...

Hai người vẫn như cũ là mỗi ngày sáng sớm đi chợ bán khoai tây. Ngay từ đầu, Dương Tiểu Cận bán khoai tây rẻ hơn các quầy rau khác, chỉ mong bán nhanh một chút. Kết quả, Nhâm Tiểu Túc nói cho nàng biết không nên như vậy.

Bởi vì cái nghề này đối với bọn họ mà nói chính là một loại trải nghiệm cuộc sống, nhưng đối với các chủ quán khác mà nói, đó là công việc kiếm sống nuôi gia đình. Các chủ quán vất vả cực nhọc từ chợ bán buôn lấy rau chở về đây, chỉ riêng đi xe ba bánh thôi cũng đã đủ tốn sức, một ngày cũng chẳng lời được bao nhiêu tiền. Trong nhà của bọn hắn còn có vợ con chờ cơm, học phí của con cái cũng đều là từ nơi này từng đồng từng hào tích cóp được. Nếu như Dương Tiểu Cận vì sở thích cá nhân, vì trải nghiệm cuộc sống, mà làm ảnh hưởng đến công việc kinh doanh bình thường của người ta, thật sự cũng không hay chút nào.

Dương Tiểu Cận không phải là người không nghe lọt lời khuyên, vì vậy sau này khi bán khoai tây, đều bán đắt hơn các gian hàng khác một hào một cân. Buổi tối khi về nhà, Dương Tiểu Cận còn từng cảm khái: "Tuy ta cũng trải qua rất gian khổ, thế nhưng cũng là vì rèn luyện ý chí, giờ đây mới thật sự dần dần thấu hiểu đạo lý đối nhân xử thế."

Ban ngày bán rau, Nhâm Tiểu Túc lại chẳng đọc sách, cứ lang thang đi bộ trong chợ. Từng chủ quán không hiểu ra sao nhìn hắn, cũng chẳng biết hắn đang đi bộ làm gì. Nhâm Tiểu Túc tới từng gian hàng hỏi giá rau, giá thịt, lại còn đến tiệm gạo dầu hỏi giá gạo và mì. Nói chung là cứ đi khắp nơi, trông cứ như chẳng có việc gì để làm. Ngược lại là khi Dương Tiểu Cận dọn hàng, hắn lại mua một ít rau và thịt, kết quả toàn là chọn mua loại ngon nhất, mà loại ngon nhất thì lại đắt tiền nhất.

Theo Nhâm Tiểu Túc thì hắn hiện tại hoàn toàn chẳng cần phải bạc đãi bản thân. Chờ đến lúc hành quân đánh trận lại phải màn trời chiếu đất, bây giờ không ăn ngon, còn chờ đến bao giờ mới ăn?

Nhưng mà trong mắt các chủ quán khác, Nhâm Tiểu Túc chính là kẻ phá gia chi tử chính hiệu. Dẫu sao ngươi chỉ là kẻ dựa vào vợ bán khoai tây để nuôi sống gia đình, lấy đâu ra mà ăn ngon như vậy chứ? Thế này e là muốn ăn sạch tiền bán khoai tây mỗi ngày mất?! Cũng chẳng tích lũy được tiền bạc gì cả, vạn nhất sau này có con cái thì sao?

Đến ngày thứ ba, Nhâm Tiểu Túc cau mày trở lại trên quầy hàng, đối với Dương Tiểu Cận thấp giọng nói: "Ngươi có phát hiện không, giá cả trong chợ mỗi ngày một khác. Ngày hôm qua đậu que mới hai hào, hôm nay đã lên hai hào hai. Đây vẫn chỉ là rau quả, giá gạo và mì còn khoa trương hơn, ngày hôm qua còn một đồng một cân, hôm nay đã lên một đồng mốt. Tuy nói giá cả thị trường biến động rất bình thường, nhưng liên tục mấy ngày đều tăng lên, e là có vấn đề rồi. Ta thấy vấn đề thiếu lương thực này, e là sẽ càng ngày càng nghiêm trọng."

"Vậy ngươi nói Tây Bắc nếu rộ lên tin đồn thiếu lương thực, có thể tìm Vương thị mua chút lương thực không?" Dương Tiểu Cận hỏi.

"Ta e là không được. Ngươi cũng biết Vương thị hung ác đến mức nào, chuyện chúng bắt tay với Hỏa Chủng để lừa gạt dân tị nạn ngay giữa chiến tranh vẫn còn rõ mồn một trước mắt, rất nhiều dân chạy trốn về phương Nam mà bọn chúng cũng thờ ơ, làm sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà phá vỡ kế hoạch của mình," Nhâm Tiểu Túc nói: "Bất quá không có việc gì, đến lúc đó ta vẫn sẽ có cách."

Tuy nói biện pháp chưa chắc là tốt nhất, nhưng tối thiểu có thể đảm bảo Tây Bắc không có người chết đói.

Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc vẻ mặt rất nghiêm túc, liền suy nghĩ. Có lẽ người khác đều cảm thấy Nhâm Tiểu Túc là lang thang vô mục đích, nhưng nàng biết Nhâm Tiểu Túc lúc này đã nhập vai Tây Bắc Thiếu Soái, bắt đầu nghĩ đến làm thế nào để giải quyết vấn đề trước mắt.

"Đúng rồi," Dương Tiểu Cận bỗng nhiên nói: "Hôm nay đã đến lúc trả lời Hồ tỷ, ngươi rốt cuộc có đi làm hay không đây."

"Đi," Nhâm Tiểu Túc nghĩ ngợi rồi nói: "Vừa hay ta cũng đi xem trung tâm hành chính của Hàng Rào vận hành ra sao."

Dĩ vãng, Nhâm Tiểu Túc cùng cái gọi là trung tâm hành chính của Hàng Rào cũng không có quá nhiều tiếp xúc, có lẽ từng có một hai lần, nhưng cũng là vô ý làm nổ tung một trung tâm hành chính Hàng Rào nào đó, hoặc là đi ngang qua trên mái nhà một trung tâm hành chính Hàng Rào nào đó...

Hắn ở trong Hàng Rào thời gian ngắn, đối với cơ chế vận hành của Hàng Rào cũng chưa hiểu rõ lắm, ví dụ như chuyện sang tên hợp đồng mua bán nhà. Ở trấn nhỏ thì mọi người chỉ cần giao dịch bằng miệng là xong, có khi còn xuất hiện những kẻ hung ác cưỡng chiếm nhà cửa của người khác, căn bản chẳng có chuyện hợp đồng mua bán nhà. Hàng Rào cũng không thừa nhận tính hợp pháp của quyền tài sản ở trấn nhỏ.

Còn có chính là gần đây Hồ tỷ còn hỏi họ khi nào kết hôn. Chuyện này ở trấn nhỏ không ai dám hỏi như vậy, nam nữ chỉ cần sống chung thì coi như là một đôi, đâu cần tìm ai để xử lý giấy tờ...

Điều này làm cho Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, hắn còn cần tìm hiểu kỹ hơn về nơi này, bởi vì hắn có thể phải ở Tây Bắc trải qua nửa đời sau của mình. Hơn nữa, hắn cũng muốn đi xem Hàng Rào số 144 định giải quyết vấn đề thiếu lương thực ra sao. Trước tiên cứ nghe ngóng xem sao, thế cũng coi như cải trang vi hành rồi. Nghĩ đến đây, Nhâm Tiểu Túc lại thấy hứng thú.

Đề xuất Voz: [Truyện Ma] Chó thành Tinh
Quay lại truyện Đệ Nhất Danh Sách
BÌNH LUẬN