Logo
Trang chủ

Chương 1030: Khánh Thận cùng Khánh Chẩn

Đọc to

Trước kia La Lam là hạng người gì? Hắn có thể nằm lỳ ba ngày trong Hàng Rào không nhúc nhích. Khi còn ở Hàng Rào số 113, hắn sống cuộc sống cơm bưng nước rót, hầu như chẳng có việc gì khác có thể khiến hắn bận tâm, trừ chuyện liên quan đến Quân đoàn Tác chiến Khánh thị.

Theo lời hắn nói, mọi chuyện đều đã có đệ đệ hắn lo, hắn cứ việc ngồi ăn rồi chờ chết là được.

Thế nhưng, khi La Lam bắt đầu tự hành hạ mình, mọi người mới phát hiện ra rằng ý chí của La Lam vốn kiên cường đến vậy.

Chu Kỳ từng phỏng đoán rằng, nếu thế giới của Siêu Phàm Giả thật sự quyết định mạnh yếu bằng tinh thần ý chí, thì người có tinh thần ý chí càng cao, cực hạn mà họ có thể đạt tới cũng càng khó lường.

Tinh thần ý chí này không hoàn toàn biểu hiện ra là "kiên cường", tỉ như Lý Thần Đàn chưa bao giờ thể hiện đặc tính kiên cường, chỉ là nội tâm của kẻ điên này cực kỳ phức tạp mà thôi.

Chu Kỳ nhìn La Lam, trong lòng bỗng nhiên chờ mong tên mập mạp này có thể đạt tới tầm cao nào.

"Ta vẫn luôn có một vấn đề rất thắc mắc," Chu Kỳ hỏi: "Nếu quả thật dựa theo thuyết ý chí côn đồ để so sánh ngưỡng cửa giữa người bình thường và Siêu Phàm Giả, thì Khánh Chẩn cũng phải thức tỉnh mới đúng chứ. Trong mắt ta, thế giới tinh thần của hắn còn to lớn, phức tạp hơn đa số người trên thế giới này, vậy vì sao hắn lại không thức tỉnh... Hay là, hắn thật ra đã thức tỉnh rồi, nhưng không nói cho ta biết?"

Chu Kỳ nói xong liền rơi vào trầm tư. Nếu Khánh Chẩn thật sự là Siêu Phàm Giả, thì ban đầu trên con đường máu ở Bạch Quả Sơn, Khánh Chẩn vốn đã chẳng cần tự mình ra tay.

Lúc này, La Lam thở hổn hển ném chiếc ba lô phụ trọng xuống đất, cả người gần như hư thoát. Vị bác sĩ đi theo ở gần đó lập tức thu dọn hòm thuốc chuẩn bị tiến lại gần, nhưng lại bị La Lam ngăn lại bằng một cái khoát tay, bởi vì chủ đề họ đang nói chuyện hiện tại không hợp để người khác nghe thấy.

La Lam nói: "Trước tiên ta xác nhận đệ đệ ta không có thức tỉnh. Chuyện này hắn có thể sẽ giấu diếm người khác, nhưng tuyệt đối sẽ không giấu diếm ta."

"Vậy hắn vì sao không thức tỉnh?" Chu Kỳ hỏi.

"Có lẽ hắn thấy không cần thiết chăng," La Lam cảm khái nói: "Ngươi biết không, nếu người khác đột nhiên nói với ta rằng Siêu Phàm Giả chẳng có gì ghê gớm, ta nhất định sẽ cảm thấy hắn giả dối, ngoài miệng thì khinh thường, nhưng kỳ thật nội tâm lại khao khát trở thành Siêu Phàm Giả hơn bất cứ ai."

"Khánh Chẩn đã từng nói những lời như vậy sao?" Chu Kỳ hiếu kỳ hỏi.

"Không có," La Lam nằm trên mặt đất cười thảm hai tiếng, đợi đến khi hơi thở gấp gáp đã dần đều mới tiếp tục nói: "Thế nhưng có một lần, ta nghe nói rằng người có điều kiện thức tỉnh, nếu trải qua thời gian dài khổ hạnh tu hành, tăng cường nhận thức, đi vạn dặm đường thì có thể sản sinh cơ hội thức tỉnh. Sau đó ta hỏi hắn có muốn thử một chút không, kết quả hắn nói không cần thiết, hắn không có điều kiện cho việc đó. Hắn không khinh thường Siêu Phàm Giả, nhưng ta rất rõ ràng hắn có ý gì. Theo Khánh Chẩn mà nói, dù bản thân hắn không phải Siêu Phàm Giả, những việc hắn muốn làm cũng đều có thể làm được như thường, cho nên liền không cần đi lãng phí thời gian."

La Lam thầm nghĩ, phóng tầm mắt khắp liên minh các Hàng Rào, có lẽ người sở hữu lực lượng như đệ đệ mình thật sự chẳng mấy ai.

Lúc này, từ bên ngoài sơn cốc vọng vào tiếng xe chạy. La Lam ngồi dậy nhìn về phía âm thanh phát ra. Sơn cốc này đã bị binh sĩ Khánh thị phong tỏa, kẻ có thể lái xe thẳng vào đây, chắc chắn là những người thân tín của La Lam và Khánh Chẩn.

Thế nhưng, người tới lại khiến La Lam và Chu Kỳ đều có chút ngoài ý muốn, bởi vì kẻ đang ngồi ở ghế sau chiếc xe việt dã lại chính là Khánh Chẩn!

"Sao hắn lại rảnh rỗi mà đến đây?" Chu Kỳ lẩm bẩm.

"Không đúng, không phải đệ đệ ta," La Lam lập tức phủ nhận: "Bảo binh sĩ đang canh gác quanh đây tránh xa một chút."

Chu Kỳ nhíu mày: "Ta có cần lảng tránh không?"

La Lam nói: "Không cần, ngươi là người một nhà mà."

Chu Kỳ lại nhíu mày.

Đợi đến khi xe dừng hẳn, Khánh Thận bước xuống xe rồi mỉm cười đi tới. Hắn nhìn vẻ mặt La Lam rồi cười nói: "Ngươi làm sao mà phân biệt được ta và đệ đệ ngươi?"

La Lam xác định xung quanh đã không còn ai sau đó mới nói: "Hai ngươi sống trong hoàn cảnh khác nhau, tính cách tất nhiên cũng có khác biệt. Thần thái hoàn toàn khác nhau, người ngoài có lẽ không nhận ra, nhưng ta lại có thể nhận ra."

Nói xong, La Lam vẫn cố ý kiểm tra vết sẹo trên mu bàn tay Khánh Thận. Lúc trước Khánh Thận đã cố ý để lại dấu hiệu này để La Lam yên tâm.

La Lam buông cánh tay Khánh Thận ra rồi nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Đệ đệ ngươi bảo ta đến xem ngươi, xác định ngươi có ổn không. Chung quy mọi người nghe nói ngươi ở đây huấn luyện điên cuồng như ma quỷ nhập, đều sợ ngươi tự luyện đến tàn phế," Khánh Thận cười rồi tìm một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi xuống. Bộ âu phục màu trắng trên người hắn không vướng chút bụi bẩn. Từ ăn mặc mà xem, Khánh Thận và Khánh Chẩn quả thật không khác chút nào.

Hiện giờ, sự tồn tại của Khánh Thận là bí mật cao nhất của Khánh thị. Đa phần khi Khánh thị giải quyết vấn đề đều do Khánh Thận đứng ra, còn Khánh Chẩn thì ẩn mình trong bóng tối.

Điều này cũng khiến La Lam khá khó hiểu. Với tính cách của đệ đệ hắn, nhất định là đã nhận thấy nguy cơ lớn lao, mới có thể từng bước đi đều thận trọng như vậy.

Khánh Chẩn cũng không phải một kẻ trầm mặc ít nói, nhưng hiện giờ lại như đang bày một ván cờ ẩn giấu với ai đó vậy, mọi thứ đều chìm vào tĩnh lặng.

La Lam hỏi Khánh Thận: "Đệ đệ ta đâu rồi?"

Khánh Thận cười nói: "Ta chỉ là thế thân của hắn mà thôi. Ngay cả ngươi làm ca ca cũng không biết hành tung của hắn, ta lại làm sao có thể biết được? Thế thân thì làm gì có quyền lực chứ?"

La Lam khá bực bội: "Ta vẫn luôn thắc mắc, lẽ ra với tài năng, cùng sự bồi dưỡng, huấn luyện nhận được ở Hỏa Chủng, dù đi đâu ngươi cũng có thể sống rất tốt, vậy vì sao hết lần này đến lần khác lại cứ chạy đến Khánh thị làm một tên thế thân?"

Phải biết rằng, làm thế thân chẳng có chút tự do cá nhân nào. Mọi hành động đều phải do Khánh Chẩn sắp đặt.

Nếu không phải đã hiểu rõ năng lực của Khánh Chẩn, La Lam có lẽ còn lo lắng Khánh Chẩn sẽ bị Khánh Thận thay thế. Nhưng hôm nay hắn phát hiện ra, thì ra Khánh Chẩn còn cẩn trọng hơn những gì hắn tưởng tượng. Cận vệ của Khánh Chẩn là Trịnh Viễn Đông đã nhận được chỉ lệnh, một khi thế thân vượt ra khỏi một giới tuyến cảnh báo nào đó, thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết chết.

Quy tắc của giới tuyến cảnh báo kia vô cùng chu toàn, chặt chẽ, Khánh Thận cũng không có cơ hội thay thế Khánh Chẩn.

Khánh Thận đối với điều này thờ ơ, tựa hồ căn bản không nghĩ tới chuyện thay thế Khánh Chẩn để soán đoạt quyền hành, cho nên điều này khiến La Lam khá nghi ngờ: "Ngươi toan tính điều gì vậy chứ?"

Chỉ là, Khánh Thận không trực tiếp trả lời câu hỏi này của La Lam, mà cười nói với La Lam: "Trạng thái chăm chỉ khổ luyện thế này của ngươi, ngược lại càng giống La Lam của hơn mười năm trước. Ta lại khá hiếu kỳ, hơn mười năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến ngươi đột nhiên trở nên an phận như cá ướp muối? Ta biết đó kỳ thật là ngụy trang của ngươi, chung quy ngươi đã giúp Khánh Chẩn làm quá nhiều việc thầm lặng phía sau, ấy không phải là những kẻ an phận có thể làm. Ngươi vì sao lại sẵn lòng thu mình giấu đi hào quang của bản thân, lại sẵn lòng làm phụ tá cho Khánh Chẩn?"

La Lam cười lạnh nói: "Lão tử vui lòng, ngươi quản nổi không? Ta đây đang hỏi ngươi tới làm thế thân với ý đồ gì."

Khánh Thận cười cười: "Đúng vậy, lão tử vui lòng, ngươi quản nổi không?"

Đề xuất Kinh Dị: [Series] Thám tử K
Quay lại truyện Đệ Nhất Danh Sách
BÌNH LUẬN