Một nửa đường phố trong thành trấn vẫn là đường đất. Nhậm Tiểu Túc có thể hình dung được, nếu trời đổ mưa, con đường này sẽ lầy lội đến mức nào.
Thành trấn này cũng không có hệ thống thoát nước. Nhậm Tiểu Túc ngồi trên ngựa thậm chí còn thấy thuộc dân gánh phân và nước tiểu đổ ra ngoài thành trấn, từ rất xa cũng có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi này.
Tóc tai của đám thuộc dân tuy chải chuốt rất chỉnh tề, nhưng lại bóng dầu bất thường. Nhậm Tiểu Túc chỉ vừa nhìn đã đại khái hiểu ra, mặc dù Mai Qua đã dùng tiền thuế năm đầu tiên đào 180 cái giếng, nhưng nguồn nước trong thành trấn này vẫn thiếu hụt.
Năm đó ở thị trấn, hắn và Tiểu Lục cũng từng ở trong tình cảnh này.
Đám thuộc dân quỳ nửa người cung đón Vu Sư đại nhân trở về ở hai bên đường phố. Đối với bọn họ mà nói, Vu Sư là thần minh, là người thần thánh nhất trong vương quốc này.
Từ trang phục nhìn lại, nơi đây cũng có sự khác biệt rất lớn so với Trung Thổ. Nữ tính cơ bản đều mặc váy tầng, đồng thời ở cổ áo, ống tay áo đều có viền hoa lộ ra, còn bên hông thì thắt những chiếc đai lưng mảnh mai.
Nam tính thì tương đối đơn giản hơn, đại đa số mặc áo sơ mi cũ nát tả tơi, khoác ngoài một chiếc mã giáp ngắn cũn.
"Trước đây không mặc như vậy. Từ hơn hai mươi năm trước, phong cách phục cổ bắt đầu thịnh hành," Mai Qua cười giải thích với Nhậm Tiểu Túc, "Thế nào, có khác biệt gì không so với Cứ điểm 178 của các ngươi?"
"Quả thật có rất nhiều điểm khác biệt," Nhậm Tiểu Túc gật đầu.
Các Kỵ Sĩ cung kính đưa hai người Mai Qua đến Vu Sư tháp rồi rút lui. Tuy nhiên, Mai Qua lo lắng có Thợ Săn Tiền Thưởng đến ám sát, dứt khoát lệnh hai Kỵ Sĩ canh gác bên ngoài Vu Sư tháp.
Không chỉ thế, hắn còn báo cho Lý Thành Quả biết, sau khi các Kỵ Sĩ đưa hắn và Lưu Đình về gia tộc riêng, thì Lý gia còn phải phái thêm người đến bảo vệ.
Nhậm Tiểu Túc hơi bất đắc dĩ, với biện pháp phòng bị kiểu này, e rằng Thợ Săn Tiền Thưởng không có gan đến Vu Sư tháp ám sát Mai Qua, mà hắn muốn dụ đối phương ra, e rằng còn phải tốn chút sức lực đây.
Nói đi thì phải nói lại, Nhậm Tiểu Túc lại rất thưởng thức tinh thần sợ chết này của Mai Qua.
Sợ chết thật sự chẳng hề mất mặt chút nào. Một người chỉ có một cái mạng, chết vì những chuyện không đáng mới là ngu xuẩn nhất.
Không biết sao, Nhậm Tiểu Túc càng muốn rủ rê Mai Qua đến Tây Bắc Đại Hưng.
Vào trong Vu Sư tháp, vốn dĩ Nhậm Tiểu Túc cho rằng Mai Qua hai năm chưa trở về, nơi đây chắc chắn sẽ bám đầy bụi bặm.
Thế nhưng khi vào bên trong mới rõ ràng phát hiện, trong tòa Vu Sư tháp này quả nhiên vẫn còn hơn hai mươi phụ nữ trung niên đang lau sàn nhà, dọn dẹp vệ sinh.
"Thật đúng là đánh giá thấp quyền thế của ngươi ở Yorkshire rồi," Nhậm Tiểu Túc cảm khái nói.
Mai Qua cười nói: "Ngươi đánh giá thấp nhiều chuyện lắm."
Nói thật, cũng không trách Nhậm Tiểu Túc đã đánh giá thấp Mai Qua. Xét cho cùng, Mai Qua với tư cách một Vu Sư mà chỉ mang theo hai người tôi tớ đi điều tra, đến một người hầu tử tế cũng không có, sau đó trên đường trở về lại vô cùng chật vật.
Nhậm Tiểu Túc thật sự rất khó liên hệ loại người này với một đại nhân vật. Thế cho nên Nhậm Tiểu Túc đã có phần đánh giá thấp cả tổ chức Vu Sư, cảm thấy thân phận Vu Sư của đối phương cũng không cao lớn như vậy.
Mà tòa Vu Sư tháp này tráng lệ, trên rất nhiều vật phẩm trang sức đều dùng kỹ thuật dát vàng.
Nhậm Tiểu Túc hiếu kỳ nói: "Ngươi đã có quyền thế như vậy, vì sao không mang theo một ít tùy tùng và người hầu đi phía Cứ điểm 178 đó?"
Mai Qua thở dài nói: "Nơi đó là nơi chịu khổ. Ngươi xem những người này làm việc vất vả cực nhọc cũng chỉ vì một phần tiền công, ta sao có thể mang các nàng đi nơi biên thùy nguy hiểm như vậy? Nếu gặp phải binh sĩ Cứ điểm 178, với năng lực của ta thì căn bản không bảo vệ được họ."
Nhậm Tiểu Túc thở dài: "Thật đúng là ngốc nghếch đến ngây thơ."
Khi Cứ điểm 178 bị xâm lấn, tất cả mọi người sẽ vô thức ác hóa tất cả mọi người trong Vu Sư quốc độ. Đây là lẽ thường tình của con người.
Tựa như Nhậm Tiểu Túc trước đây đối mặt Quân Viễn Chinh Đoàn, cũng sẽ trong lòng ác hóa đối phương.
Nhưng trên thực tế, dù ở đâu cũng sẽ có người tốt, người xấu. Mai Qua không nghi ngờ gì chính là điển hình của người tốt trong quốc gia Vu Sư, mà việc Quân Viễn Chinh Đoàn xuôi nam cũng là bởi vì hoàn cảnh phương Bắc xấu đi, do Hắc Bào lừa dối mà ra.
Đây không phải Nhậm Tiểu Túc tự mình giải vây cho các Vu Sư, đám Man Rợ. Nếu thật muốn khai chiến lần nữa, dù biết đối phương là người tốt hắn cũng như cũ đại khai sát giới. Quân Viễn Chinh Đoàn có đến thêm một trăm lần, cũng đều cùng một kết quả này.
Một người phụ nữ trung niên với chiếc váy xòe bồng đi đến trước mặt Mai Qua cười nói: "Đại nhân Mai Qua ngài xem như đã trở về. Tôi sẽ cho người hầu chuẩn bị bữa tối cho ngài ngay bây giờ."
Nhậm Tiểu Túc đánh giá đối phương. Vị "quản gia" này cũng không phải người Trung Thổ, tóc vàng mắt xanh đầy phong tình Dị Vực, nhưng khi mở miệng lại là tiếng Trung. Điều này làm hắn hơi có chút cảm giác lẫn lộn, cảm thấy thế giới này hơi không quá chân thật...
Lúc này Mai Qua nói: "Được, mau chóng chuẩn bị bữa tối. Nước ấm đã chuẩn bị xong chưa? Ta tắm trước đã."
Người phụ nữ trung niên cười nói: "Đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ. Tối nay ngài muốn ăn gì?"
Mai Qua nghĩ nghĩ nói: "Thịt băm hương cá, Đậu phụ Tứ Xuyên, thịt hâm lại, cải thảo chua cay..."
Nhậm Tiểu Túc: "? ? ?"
Mấy món này rốt cuộc là cái gì với cái gì thế này? Vu Sư chẳng phải nên ăn những món khác lạ hơn sao? Sao khẩu vị ăn uống của Vu Sư quốc độ này cũng bị Trung Thổ đồng hóa rồi?
Mai Qua nhìn về phía Nhậm Tiểu Túc: "Bữa tối e rằng còn phải đợi thêm một lát. Hay là hai ta đi tắm trước?"
Nhậm Tiểu Túc lập tức nhíu mày: "Ngươi nói rõ ràng ra, nói thế nữa là ta đánh người đấy."
"Ngươi đừng nghĩ sai," Mai Qua tức giận nói: "Trong tòa Vu Sư tháp này, riêng phòng tắm đã có đến 8 cái. Ta đâu có nói muốn tắm cùng ngươi trong một phòng đâu!"
"Ta không tắm trước đâu," Nhậm Tiểu Túc lắc đầu. "Ngươi trước tiên tìm quyển sách chúng ta nói lúc trước ra đã, ta muốn xem quyển sách đó."
"Được thôi, tùy ngươi," Mai Qua nhún nhún vai, rồi cho người hầu từ trên giá sách cao ngất mang tới một cuốn sách rất dày. Hắn phủi phủi lớp bụi trên đó rồi nói: "Chính là cuốn này, Vu Sư Chí, xuất bản 80 năm trước. Bây giờ thì không tìm được cuốn này nữa đâu."
"Vậy vị Vu Sư đó tên là gì?" Nhậm Tiểu Túc hỏi.
"Russell."
"Được," Nhậm Tiểu Túc tìm đại một cái ghế rồi bắt đầu tìm kiếm manh mối trong sách. Một người nữ hầu với chiếc váy xòe đi đến bên cạnh hắn dâng trà và điểm tâm, thậm chí còn có người hỏi hắn có cần mát xa cổ vai không.
Trà là hồng trà, mà điểm tâm thì là... bánh quai chèo giòn thơm.
Nhậm Tiểu Túc dở khóc dở cười. Vị Vu Sư này thật đúng là biết hưởng thụ. Đứng ở đỉnh tháp kim tự tháp của vương quốc đã có đặc quyền cấp bậc, cho dù là nhân vật không đáng kể như Mai Qua cũng có thể hưởng thụ những phúc lợi quyền thế chu đáo.
Mà Nhậm Tiểu Túc, với tư cách là người thân cận của Mai Qua, hiện tại coi như là người có địa vị cao nhất trong tòa Vu Sư tháp này, ngoài Mai Qua ra.
Hắn lắc đầu cười cự tuyệt: "Không cần, để ta yên tĩnh đọc sách một lát là được rồi."
Nhậm Tiểu Túc không phải giả vờ, hắn thật sự rất vội đọc sách!
Hiện giờ, một sự hiếu kỳ nào đó trong lòng thôi thúc hắn tìm kiếm tất cả tin tức liên quan đến Kỵ Sĩ Đảm Lúa của đất Quan Trung.
Hắn cảm thấy, khi tất cả câu đố được tháo gỡ, vô vàn nghi hoặc trong lòng cũng sẽ tan thành mây khói theo đó.
Nhậm Tiểu Túc tra cứu, kết quả phát hiện cuốn Vu Sư Chí này ghi lại vị Vu Sư đầu tiên, chính là Russell.
Đề xuất Voz: Tử Tù