Trương Tiểu Mãn đã tòng quân hơn mười năm, nhưng chức vụ cao nhất trên thực tế chỉ là một Đại đội trưởng. Dù sau này được thăng cấp nhanh chóng lên Lữ trưởng Lữ đoàn dã chiến số Sáu, nhưng hắn vẫn luôn hiểu rõ trong lòng: tất cả chẳng qua là để sắp xếp một người quen cho Nhâm Tiểu Túc mà thôi.
Hắn cẩn thận tính toán thời gian mình làm Doanh trưởng, rồi Đoàn trưởng, cộng lại dường như chưa đến nửa năm, sau đó lại vọt lên chức Lữ trưởng.
Tây Bắc quân mở rộng biên chế với tốc độ quá nhanh, quyền kiểm soát hàng rào đã tăng lên gấp mấy chục lần. Vì vậy, mọi người đều phải “không trâu bắt chó đi cày”, đến nỗi cả Doanh trưởng Doanh Tiên phong ban đầu cũng đã trở thành Sư trưởng Sư đoàn thứ ba.
Chu Ứng Long nhiều lần tìm Trương Cảnh Lâm bày tỏ, rằng mình làm Sư trưởng thực sự có phần quá sức.
Nhưng theo lời Trương Cảnh Lâm thì, không ai sinh ra đã biết làm Sư trưởng. Ngươi chỉ khi ngồi vào vị trí đó, mới có thể học hỏi và thành thục.
Kiểu thăng chức “tên lửa” này đương nhiên sẽ để lại một số tai họa ngầm. So với binh sĩ Hỏa Chủng, binh sĩ Khánh thị, hay binh sĩ Vương thị, Tây Bắc quân thiếu hụt một chút nội tình, nên khi gặp đại chiến ắt sẽ phát sinh một vài vấn đề.
Thế nhưng, Trương Cảnh Lâm lại muốn hành sự cẩn trọng, làm gì chắc đó, song thời đại này nào có chờ đợi bọn họ.
Trước kia Trương Tiểu Mãn ở Tiêm Đao Liên ra sao?
Mọi người ăn ở cùng nhau, tổng cộng chỉ có 180 người, mỗi người đều là huynh đệ.
Khi Tiêm Đao Liên lâm chiến, khẩu hiệu của mọi người đều là “không vứt bỏ, không buông bỏ, một người cũng không thể thiếu”.
Dù mọi người biết chiến tranh sẽ có người hy sinh, nhưng ai nấy đều ôm nguyện ước ban đầu là không một ai phải bỏ mạng.
Không chỉ Tiêm Đao Liên như thế, ngay cả Doanh Tiên phong cũng vậy, Sư đoàn thứ ba càng phải như vậy.
Trước kia, Tây Bắc dựa vào điều gì trong chiến tranh mà được người ta gọi là “sát phôi”?
Là vì Cứ điểm 178 có trang bị tinh xảo sao? Việc phát triển công nghiệp quân sự cũng chỉ mới diễn ra trong gần 20 năm gần đây. Trước đó, mọi người vẫn còn vang danh như tiếng “Đinh Đương” (*ý nói cuộc sống thô sơ, lạc hậu*), mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ nhóm Vu Sư đến xâm lấn.
Là vì các quan chỉ huy của Cứ điểm 178 đặc biệt ưu tú sao? Trương Cảnh Lâm xuất thân chẳng qua chỉ là một Y tế Binh. Thậm chí có lần trong số các Tư lệnh viên còn có người xuất thân từ ban bếp núc.
Tựa hồ ở Tây Bắc, để phục chúng, xưa nay không cần bản thân phải mạnh mẽ đến nhường nào. Nhâm Tiểu Túc mới chính là kẻ khác biệt trong số các ứng cử viên Tư lệnh khóa trước.
Trương Cảnh Lâm không ít lần thừa nhận, tài năng chỉ huy của ông ta xưa nay không phải là xuất sắc nhất. Mọi người nguyện ý để ông ta làm Tư lệnh, cũng là bởi vì ông ta xử lý mọi việc công bằng, lòng dạ nhân hậu.
Thuở trước, Trương Cảnh Lâm, một Y tế Binh, đã cứu sống hơn một trăm chiến hữu trên chiến trường. Phàm là chiến hữu nào còn một hơi thở, ông ta đều cứu được.
Trong trận chiến đó, hai tay Trương Cảnh Lâm vì chà xát mà nổi toàn bộ bọng máu, dưới chân cũng đầy rẫy mụn nước.
Đến khi nhân viên y tế của ông ta tới kiểm tra thương thế, ai nấy đều chấn kinh.
Đây là mị lực nhân cách của Trương Cảnh Lâm, chứ không phải năng lực cá nhân.
Khi ấy, Cứ điểm 178 trải qua thời kỳ rất khó khăn, chỉ trông coi duy nhất một tòa cứ điểm, mỗi một binh lính đều vô cùng trân quý.
Nếu có kẻ nào sát hại người của Cứ điểm 178, họ sẽ điên cuồng trả thù. Trên chiến trường, mọi người hoặc là cùng sống, hoặc là cùng chết.
Nhiều năm qua vẫn luôn như vậy, sáu chữ “không vứt bỏ, không buông bỏ” dường như đã khắc sâu vào lòng mỗi người.
Chỉ khi chặt chẽ đoàn kết thành một khối, mọi người mới có thể sinh tồn trong loạn thế này.
Trương Tiểu Mãn chưa từng thực sự trở thành một quan chỉ huy, Lữ đoàn dã chiến số Sáu cũng không đến lượt hắn chỉ huy. Cho nên khi P5092 đưa ra quyết định lạnh lùng về sinh tử của chiến hữu, hắn khó lòng chấp nhận.
Ngay cả Nhâm Tiểu Túc cũng từng nói với P5092 rằng, Tây Bắc quân và binh sĩ Hỏa Chủng kỳ thực không giống nhau.
Nhưng cũng chính vì lẽ đó, Tây Bắc quân mới có thể mang đậm tình người hơn, Tây Bắc quân không phải là một cỗ máy chiến tranh lạnh lẽo vô tri.
Đây là một chi quân đội lấy sự thủ hộ làm tín niệm.
Cho nên, dù Trương Tiểu Mãn biết P5092 làm vậy là vì thắng lợi của cuộc chiến, hắn vẫn rất khó chấp nhận về mặt tình cảm.
Tuy nhiên, dù khó chấp nhận đến mấy, hắn cũng nhất định phải tuân phục.
Hơn nữa, khi hắn nhìn thấy những giọt nước mắt của P5092, liền hiểu ra rằng, cỗ máy chiến tranh tưởng chừng lạnh lùng kia, kỳ thực cũng có tình cảm của người bình thường.
Hèn chi Nhâm Tiểu Túc từng nói với P5092 rằng, đừng một mình gánh vác quá nhiều.
Mỗi một quyết định lạnh lùng đó, đối với P5092 mà nói, chính là một lần tra tấn sâu sắc trong nội tâm.
Trương Tiểu Mãn nhìn P5092 nói: “Trước đây ta từng nghi vấn lời ngươi nói, là ta sai. Nếu như có một ngày, cuộc chiến này cũng cần ta hy sinh, ngươi cứ trực tiếp nói cho ta biết.”
P5092 trầm mặc một lúc rồi nói: “Ngươi không có giá trị để hy sinh, nếu không thì ta đã sớm đưa ngươi đi chết rồi.”
Trương Tiểu Mãn: “…”
…
Cách Hàng rào 144 về phía tây 500km, một phòng tuyến khổng lồ đã được thiết lập.
Phòng tuyến kéo dài trên trăm kilomet, hơn mười điểm phòng ngự dày đặc tạo thành một mạng lưới khổng lồ, sẵn sàng chờ đợi kẻ địch tiếp cận.
Nơi đây có hàng chục vạn người đang bận rộn, không chỉ có binh sĩ Tây Bắc quân mà còn có các thanh niên nam giới tình nguyện tham gia xây dựng phòng tuyến.
Họ đang thực hiện những công việc ban đầu nhất: có thể là chuyển gạch, đào bùn, hoặc vác bao cát.
Bên ngoài một trận địa phòng ngự phía nam phòng tuyến, một đoàn tàu hơi nước đang nhanh chóng tiến đến.
Các tướng sĩ Tây Bắc quân đồn trú từ xa nhìn thấy đoàn tàu hơi nước liền reo hò: “Thiếu soái đó, đó là đoàn tàu hơi nước của Thiếu soái!”
Đợi đến khi đoàn tàu hơi nước đến gần, rất nhiều binh sĩ chưa từng thấy qua quái vật khổng lồ này đều hiếu kỳ đánh giá.
Phía sau phòng tuyến này chính là Bộ Tổng chỉ huy Tây Bắc quân, do đó trạm đồn biên phòng nơi đây cần phải nghiêm ngặt hơn một chút. Tất cả nhân viên ra vào đều phải trải qua kiểm tra bằng điện giật để đảm bảo trên người không mang theo Nanomachine.
Đương nhiên, hơn mười trận địa phòng ngự khác cũng đang tiến hành công việc này, nhằm phòng ngừa động tĩnh quá lớn, quá đặc thù, dẫn đến A.I. phát hiện vị trí Bộ Tổng chỉ huy.
Khi tiến vào trận địa phòng ngự, các binh sĩ phụ trách kiểm tra Nanomachine bằng điện giật có chút khó xử, bởi vì thân phận của bốn người Hứa Man, Khánh Chẩn, La Lam, Chu Kỳ khá đặc biệt. Do đó, mọi người không biết có nên “giật điện” họ hay không.
Kết quả, Khánh Chẩn vẫn chủ động yêu cầu: “Hãy giật điện chúng tôi đi. Tôi chỉ là một người bình thường, bản thân cũng không thể xác định mình có mang theo Nanomachine hay không. Ba người kia tuy là Siêu Phàm Giả, nhưng hiện tại chưa có bằng chứng nào cho thấy Siêu Phàm Giả sẽ không bị nhiễm.”
Nói xong, Khánh Chẩn liền đi vào lều kiểm tra, cởi áo, tùy ý y tá bôi dung dịch dẫn điện lên lồng ngực mình, sau đó chấp nhận việc bị điện giật.
La Lam cùng mọi người vừa thấy Khánh Chẩn đã chủ động chấp nhận kiểm tra, đành phải cùng nhau làm theo.
Chu Kỳ lầm bầm: “Thân phận của chúng ta đến Tây Bắc vốn nên được đối đãi long trọng, vậy mà giờ lại phải bị điện giật trước, lát nữa lúc đàm phán chắc giọng nói cũng nhỏ đi.”
Khánh Chẩn chấp nhận việc bị điện giật, hồi phục trong chốc lát rồi nói với Chu Kỳ: “Chúng ta đến đây không phải để đàm phán. Đàm phán là việc thảo luận cách phân chia lợi ích dựa trên tiền đề hai bên cùng có lợi. Nhưng hiện tại chúng ta không phải muốn phân chia gì cả, mà là muốn bảo vệ cho nền văn minh nhân loại có thể sinh tồn.”
Chu Kỳ đột nhiên hỏi: “Có thể sau khi đánh xong trận chiến này, dù thắng thì Khánh thị cũng không còn tồn tại.”
“Vậy chẳng phải có thể thoải mái trồng hoa, nuôi cây ở Tây Bắc sao?”, Khánh Chẩn cười nói.
Hứa Man và những người khác đều sửng sốt. Lẽ nào đây mới là kết cục Khánh Chẩn theo đuổi?
Lúc này, không ai yêu cầu Nhâm Tiểu Túc cũng phải chịu điện giật gì cả. Chu Kỳ liền hỏi nhân viên kiểm tra: “Sao ngươi không giật điện Thiếu soái của các ngươi một chút? Hắn cũng có thể bị Nanomachine khống chế mà, các ngươi cứ yên tâm về hắn như vậy sao? Những thiết bị này còn là do Khánh thị chúng ta đưa đến Tây Bắc đấy.”
Lời Chu Kỳ nói không sai, Khánh thị là nơi đầu tiên phát hiện phương pháp khắc chế Nanomachine trong cơ thể. Phương pháp đó tuy không thể sử dụng đại trà, nhưng tại các địa điểm phòng thủ trọng yếu thì hiệu suất thực sự rất cao, ít nhất có thể đảm bảo trong căn cứ không có gián điệp A.I.
Khi ấy, Khánh thị liên tiếp gửi đến Tây Bắc hơn trăm bộ thiết bị, dung dịch dẫn điện đều tính bằng tấn.
Không thể không nói, Khánh Chẩn quả thực đã làm rất tốt công tác chuẩn bị từ trước.
Y tá phụ trách bôi dung dịch dẫn điện lườm Chu Kỳ một cái rồi vặc lại: “Tư lệnh nói, nếu ngay cả Thiếu soái cũng có thể bị khống chế, vậy thì cứ chờ diệt vong đi, không cần phản kháng nữa. Sao nào, ngươi có ý kiến gì với Thiếu soái của chúng ta à?”
Chu Kỳ lập tức ngậm miệng, dù cho hắn đã thành Bán Thần, cũng không dám có ý kiến gì với Nhâm Tiểu Túc đâu.
Chung quy Chu Nghênh Tuyết dù đã sớm thành Bán Thần, nhưng chẳng phải cũng thành thật như nha hoàn trước mặt hắn sao.
Trong mắt nhiều người, Chu Nghênh Tuyết giống như một thước đo tiêu chuẩn. Chỉ cần ngươi không lợi hại bằng Chu Nghênh Tuyết, thì trước mặt Nhâm Tiểu Túc phải ngoan ngoãn thành thật...
Tuy nhiên, Nhâm Tiểu Túc cũng chủ động cởi áo nói: “Cứ kiểm tra cho ta một chút đi, không cần đối xử đặc biệt.”
Ánh mắt của cô y tá lập tức sáng rỡ: “Ấy... Chỗ tôi không đủ dung dịch dẫn điện rồi, Thiếu soái ngài đợi một lát nhé, tôi đi lấy.”
Nói rồi, cô y tá nhanh chóng chạy ra ngoài, hai phút sau mới ôm một hộp dung dịch dẫn điện mới quay về, chỉ là phía sau nàng còn có hơn mười y tá khác theo cùng.
Nói là đi lấy dung dịch dẫn điện đều là giả, kỳ thực là đi gọi đám bạn bè đến vây xem vóc dáng Thiếu soái mới là thật.
Sau khi kiểm tra điện giật xong, Vương Phong Nguyên đã chờ sẵn ngoài lều: “Mời quý vị đi cùng tôi đến doanh trướng chỉ huy, các tướng lĩnh cấp cao của Tây Bắc quân đều đang chờ họp ở đó.”
Bước vào doanh trướng chỉ huy, chỉ thấy Trương Cảnh Lâm đang ngồi ở cuối bàn dài, trên mặt bàn đặt một chiếc điện thoại đang ở trạng thái đàm thoại.
Trương Cảnh Lâm đứng dậy cười nói với Khánh Chẩn: “Xin lỗi, các vị tướng lĩnh cấp cao của Tây Bắc quân không thể đích thân đến tham dự, mà chỉ có thể tổ chức hội nghị đơn giản qua điện thoại. Điều này là để phòng ngừa A.I. biết được vị trí của Bộ Tổng chỉ huy, rồi tiêu diệt chúng ta tận gốc. Các đường dây điện thoại này đều được chuyên gia giám sát, tất cả đều là đường dây riêng, A.I. chắc hẳn không có cách nào nghe trộm.”
Khánh Chẩn gật đầu: “Có thể lý giải, trong tình huống hiện tại, cẩn thận hơn một chút cũng không sai.”
Trương Cảnh Lâm thấy Khánh Chẩn không bận tâm, liền chỉ vào vị trí bên trái mình nói với Nhâm Tiểu Túc: “Tiểu Túc, con đến ngồi cạnh ta đi.”
Lúc này, các tướng lĩnh cấp cao đang phân tán ở từng trận địa, nghe thấy Nhâm Tiểu Túc cũng đã đến, vội vàng từng người lên tiếng: “Thiếu soái khỏe!”
“Thiếu soái, tôi là Lão Chu đây, Chu Ứng Long. Ngài còn nhớ tôi không?”
“Thiếu soái thân thể có khỏe mạnh không?”
“Thiếu soái ngài đã ăn cơm chưa...”
La Lam cùng Chu Kỳ và những người khác nhất thời cạn lời. Đây quả thực là một màn tâng bốc ‘cầu vồng’ quy mô lớn. Bọn họ không ngờ danh vọng của Nhâm Tiểu Túc tại Tây Bắc lại cao đến mức này.
Trương Cảnh Lâm vẫn còn ở đó, vậy mà mọi người đã không chút che giấu bắt đầu ‘vỗ mông ngựa’ tâng bốc Thiếu soái.
Trong tập đoàn, dù đã xác định người thừa kế tiếp quản gia chủ, mọi người trước mặt đương kim gia chủ vẫn sẽ kiềm chế một chút. Việc sớm ‘đứng thành hàng’ thường sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Kẻ thừa kế, hoàn toàn có thể bị thay đổi.
Tuy nhiên, Tây Bắc dường như không tồn tại tình huống này, bầu không khí hoàn toàn khác biệt.
Trương Cảnh Lâm ho khan hai tiếng: “Được rồi, chuyện ‘vỗ mông ngựa’ này các ngươi cứ chờ hắn tiếp quản chức vị của ta rồi hãy làm cũng không muộn. Bây giờ nói chuyện chính.”
Vừa dứt lời, trong điện thoại có người bỗng nhiên bóp giọng nói: “Nha, Tư lệnh ghen tị rồi.”
Trên bàn có rất nhiều điện thoại, mọi người nhất thời không phân biệt được lời vừa rồi rốt cuộc là ai nói...
Ngay sau đó, tất cả mọi người liền ầm ầm cười vang.
Khánh Chẩn bỗng nhiên cười nói với La Lam: “Ta ngược lại lại thật sự thích nơi này.”
“Ta cũng cảm thấy rất không tệ”, La Lam cười nói.
Trương Cảnh Lâm cũng không tức giận: “Tốt rồi, chúng ta bắt đầu nói chuyện chính.”
Trong Bộ Tổng chỉ huy trở nên tĩnh lặng, tất cả tham mưu tác chiến đều cảm thấy mình nên đi khỏi doanh trướng chỉ huy, để nhóm bạn bè này thoải mái hơn khi bàn bạc.
Trương Cảnh Lâm nói với Nhâm Tiểu Túc: “Tiểu Túc, trong lòng con chắc chắn có rất nhiều nghi hoặc. Các vị tướng lĩnh cũng nhất định có nhiều băn khoăn, thậm chí không biết phải làm thế nào mới có thể giành được thắng lợi trong cuộc chiến này. Kẻ địch dường như đã cường đại đến mức khó lòng chống lại, số lượng hơn một ngàn vạn, sau khi đối phương thu nạp nhân khẩu Tây Nam, sẽ còn trở nên khổng lồ hơn nữa. Tây Bắc quân của ta chẳng qua mới mở rộng đến hơn ba mươi vạn người, ba mươi vạn tướng sĩ này làm sao có thể chiến đấu với mấy ngàn vạn quân địch tinh nhuệ? Ta nghĩ, tất cả mọi người đều nghi hoặc phải không?”
Nhâm Tiểu Túc gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nhưng hiện tại vẫn chưa thể nói về kế hoạch cuối cùng”, Khánh Chẩn bình tĩnh nói: “Kế hoạch này đã bắt đầu từ một năm trước. Tình hình tuy xuất hiện biến hóa rất lớn, nhưng kế hoạch ta và Trương Tư lệnh đã vạch ra khi đó vẫn có thể phát huy tác dụng.”
Nhâm Tiểu Túc nhìn Khánh Chẩn một cái, khó trách Trương Cảnh Lâm lại yêu cầu hắn đi đón Khánh Chẩn về, thì ra hai người này đã có một kế hoạch cơ mật từ một năm trước.
Khánh Chẩn nói: “Xin các vị bỏ qua cho sự che giấu của ta. Trong suốt một năm qua, ta đã sống ẩn dật, mỗi ngày đều phải kiềm chế dục vọng đối thoại với thế giới bên ngoài, tất cả chỉ để che giấu kế hoạch này. Nó sở dĩ có thể hữu ích, cũng chính bởi vì không ai biết đến nó. Sắp tới, mỗi ngày chúng ta sẽ phải đối mặt với biển máu thương vong, mỗi ngày sẽ phải đối mặt với bi thống tột cùng. Nhưng lần này, chỉ có ‘tìm đường sống trong cõi chết’ mới có thể đạt được thắng lợi. Ở đây, ta khẩn cầu chư vị hãy tranh thủ thêm cho ta chín ngày thời gian. Ta cần Cứ điểm 178 vẫn đứng vững vàng sau chín ngày nữa.”
Khánh Chẩn vẫn chưa nói rõ kế hoạch của họ rốt cuộc là gì, nhưng hắn đã báo cho Tây Bắc quân biết rõ nên làm thế nào.
Chín ngày cuối cùng.
Thời gian đếm ngược đã bắt đầu.
...
Tập sách này cũng sẽ hoàn tất vào ngày 17 tháng 8.
Đề xuất Voz: Hồi Ký : Nàng Heo Nái