Logo
Trang chủ

Chương 3: Một Tòa Cung Điện

Đọc to

Nhâm Tiểu Túc ngủ, sau khi phục kích lâu như vậy ngoài hoang dã mới bắt được một con chim sẻ. Tuy phần lớn thời gian hắn nằm rạp bất động trên mặt đất, nhưng kẻ am hiểu cũng hiểu rõ, việc nằm rạp bất động như vậy vẫn phải luôn giữ cảnh giác, mới tiêu hao nhiều tinh lực nhất.

Trước khi ngủ, hắn dặn dò Nhan Lục Nguyên: "Nhìn thấy những người kia nhất định phải trốn xa, Cảnh Sơn gặp nguy hiểm bọn họ không phải không biết. Người bình thường đều chọn trốn tránh Cảnh Sơn, bọn họ lại cứ muốn đi qua đó, trực giác nói cho ta biết việc này không đơn giản."

"Ừ," Nhan Lục Nguyên ngoan ngoãn gật đầu: "Biết."

Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên là một sự kết hợp vô cùng kỳ dị. Mấy năm trước, bọn họ vốn dĩ không hề quen biết. Về sau, Nhâm Tiểu Túc quyết định che chở tiểu Nhan Lục Nguyên, một mặt vì vô tình biết được bí mật của Nhan Lục Nguyên, mặt khác cũng bởi vì chứng đau đầu đã làm khó hắn bấy lâu, nên cần một người canh gác.

Lúc trước, Nhâm Tiểu Túc từng nói rõ là đôi bên lợi dụng nhau, nhưng những năm tháng trôi qua đã sớm không còn phân biệt được rốt cuộc là tình cảm hay sự lợi dụng.

Nhan Lục Nguyên ở bên ngoài từ trước đến nay cực kỳ lanh lợi, chỉ có ở chỗ Nhâm Tiểu Túc nàng mới trở nên ngoan ngoãn như một đứa trẻ nghe lời.

Có đôi khi Nhan Lục Nguyên nói, mạng sống của mình là Nhâm Tiểu Túc dùng mạng hắn đổi lấy, nhưng Nhâm Tiểu Túc từ trước đến nay đều không thừa nhận loại thuyết pháp này.

Nhâm Tiểu Túc hiện tại muốn đi khám phá xem trong đầu mình rốt cuộc đã xuất hiện biến cố gì. Tối hôm nay, hắn cố gắng thức rất lâu, muốn xem cái "bệnh" từng làm hắn đau đầu trước đây liệu có tái xuất hiện nữa không. Kết quả, quầng Hỗn Độn kia quả nhiên không xuất hiện.

Phảng phất tòa cung điện kia vẫn ẩn sâu trong Hỗn Độn tâm trí hắn, hiện giờ màn sương Hỗn Độn đen kịt cuối cùng đã tiêu tán.

Nhâm Tiểu Túc muốn nhìn xem trong tòa cung điện này rốt cuộc có gì.

Nhan Lục Nguyên liếc nhìn Nhâm Tiểu Túc đang nằm bên cạnh, lặng lẽ cầm lấy cốt đao ngồi ở lối vào túp lều. Túp lều chỉ có một tấm màn vải dày rủ xuống, nay đã vào thu, khí trời se lạnh.

Ngay lúc này, mưa đã tạnh.

Bên ngoài màn cửa túp lều truyền đến tiếng bước chân, vang lên tiếng lạch bạch đặc trưng khi giày giẫm trên mặt đất lầy lội sau mưa.

Màn cửa bị người vén lên một góc. Nhưng chưa kịp hoàn toàn vén tấm màn lên, cốt đao của Nhan Lục Nguyên đã kề vào cổ đối phương.

Đó là một khuôn mặt đoan trang xinh đẹp. Bên ngoài là một nữ nhân diễm lệ.

Nhan Lục Nguyên khẽ nhíu mày. Người đến không phải người lạ, đối phương thường ngày vẫn ở cách đó không xa.

Nữ nhân cười nói: "Lục Nguyên còn chưa ngủ à? Tiểu Túc đâu, ta nghe người ta nói Tiểu Túc đã về rồi."

"Tiểu Ngọc tỷ, huynh ấy đã ngủ rồi," Nhan Lục Nguyên cười nói: "Nếu không tỷ có lời gì cứ nói với ta là được."

Tiểu Ngọc sắc mặt hơi mất tự nhiên: "Hắn lần này ra ngoài không bị thương tích gì chứ?"

"Hổ khẩu bị chim sẻ mổ một chút, bất quá Tiểu Ngọc tỷ không cần quá để tâm đến ca ta vậy đâu, dù sao tỷ cũng lớn hơn hắn đến tám tuổi mà." Lúc này Nhâm Tiểu Túc đang ngủ, Nhan Lục Nguyên đối mặt người ngoài lại có khí chất thành thục không phù hợp với lứa tuổi. Mặc kệ gặp được có phải là người quen hay không, mặc kệ đối phương nói gì, cốt đao trong tay nàng vẫn luôn không rời cổ Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc từ túi đeo bên người móc ra một điếu thuốc cùng cái bật lửa. Mồi lửa là thuốc lá, loại vật này chỉ có ở các ngành công nghiệp trong tường thành tị nạn như mỏ than, nhà máy điện mới được cấp phát.

Rất nhiều lao động cường tráng đi làm không chỉ vì tiền bạc và lương thực, mà còn vì điếu thuốc này. Làm một ngày công, được phát một điếu thuốc.

Cho nên buổi tối tan tầm, thường xuyên có thể thấy một đám người cùng nhau nhả khói mù mịt. Nhâm Tiểu Túc từng nói với Nhan Lục Nguyên, những mùi thuốc lá đó rất có thể xen lẫn một ít những thứ dễ gây nghiện hơn.

Mà bây giờ Tiểu Ngọc hút thuốc, rõ ràng cũng không phải nàng đi làm mà có được.

Tiểu Ngọc đốt thuốc rít hai hơi, tựa hồ suy nghĩ gì đó: "Đúng là tiểu quỷ tinh ranh! Ta là xem các ngươi như đệ đệ vậy thôi."

"À," Nhan Lục Nguyên đột nhiên hỏi: "Tỷ có phải cảm mạo không?"

Tiểu Ngọc ngẩn người một lát: "Đúng vậy, có phải cổ họng ta có hơi khàn khàn không?"

"Không phải," Nhan Lục Nguyên lắc đầu cười nói: "Ta thấy lúc tỷ hút thuốc, có một cái lỗ mũi không ra khói..."

Tiểu Ngọc: "..."

Chẳng hiểu sao Tiểu Ngọc lại có cảm giác rằng Nhan Lục Nguyên không mấy ưa thích mình.

"Vậy ta về trước đây," Tiểu Ngọc nói: "Anh của ngươi tỉnh dậy, ngươi nói giúp ta một tiếng, ta sẽ lại tới."

"Ừ," Nhan Lục Nguyên cười tủm tỉm đáp: "Ta sẽ nói với huynh ấy."

Tiểu Ngọc đi rồi, giọng Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên vang lên sau lưng Nhan Lục Nguyên: "Về sau đừng có luôn bắt nạt Tiểu Ngọc tỷ của ngươi, nàng ấy cũng khốn khổ."

"Ca, nàng không trong sạch," Nhan Lục Nguyên nói: "Hơn nữa nàng chính là thấy huynh luôn săn được con mồi đem về mới tiếp cận huynh."

"Ai có thể trong sạch?" Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói: "Kẻ muốn sống sót trong thế giới này đều chẳng thể trong sạch, tất cả đều là do cuộc sống bức bách. Cứ nhìn từ xa là được, đừng trêu chọc nàng ấy."

Ở thị trấn này, độc thân nữ nhân quá trong sạch thì cũng khó mà sống nổi.

Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút rồi nói: "Người ta có nói thích ta đâu. Còn nữa, ngươi xác định nàng là vì ta có thể săn được con mồi mới tiếp cận ta? Chẳng lẽ không phải vì ta soái khí sao?"

"Ca, mọi người mặt đều mấy tháng không rửa, về cơ bản đều trông na ná nhau..." Nhan Lục Nguyên cạn lời nhìn Nhâm Tiểu Túc: "Ca không phải ngủ rồi sao, sao vẫn chưa ngủ?"

"Nghĩ một ít chuyện," Nhâm Tiểu Túc chỉ đơn giản giải thích một câu.

Nhâm Tiểu Túc không có ngủ, là bởi vì hắn đang khám phá bí mật của tòa cung điện kia.

Trong tòa cung điện hình tròn này, trên vách tường đều là những tủ gỗ cũ kỹ, như một phòng trưng bày khổng lồ. Chỉ bất quá, các khung trưng bày bên trong lại bị khói đen bao phủ, không thể nhìn rõ bên trong rốt cuộc có gì.

Chỉ có một cái bàn đặt chính giữa cung điện, trên mặt bàn để đó một máy đánh chữ bằng đồng thau đã bị loại bỏ từ rất lâu trước khi đại họa xảy ra. Loại máy gõ chữ kêu lạch cạch mỗi khi ấn phím.

Trên đài máy đánh chữ này chỉ có hai mươi bốn phím đồng, trên mỗi phím đồng đều khắc một ký tự: "Công, Chính, Thành, Thật, Hữu, Thiện, Phú, Cường..."

Có thể nói là vô cùng chính năng lượng.

Chỉ là bên trong máy đánh chữ dường như được nhét vào loại giấy dai dùng không hết, hơn nữa không cần ai gõ những phím đồng kia, tự nó động đậy lạch cạch. Hiện giờ trên đó đã xuất hiện hai dòng chữ nhỏ từ chiều: "Nhiệm vụ, đem con mồi tặng cho người bên ngoài; nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng Cơ Sở Cấp Kỹ Năng Học Tập Đồ Phổ, có thể học tập năng lực của người khác."

Hắn không cách nào phân biệt đây là do mình tưởng tượng ra, hay vì nguyên nhân nào khác. Trong truyền thuyết, có người có thể tạo dựng cung điện ký ức. Thậm chí, trong cung điện ký ức, người ta còn có thể dựa vào trình độ Tinh Thần Ý Chí Năng Lực của bản thân mà đúc lại một vũ trụ huyễn tưởng.

Chỉ bất quá Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, tòa cung điện của mình... Dường như có vẻ không mấy tương đồng với miêu tả về cung điện ký ức...

Thế nhưng sao lại bắt mình phải đưa con mồi cho người khác nhỉ? Chẳng lẽ cỗ máy đánh chữ này muốn mình làm người tốt sao?

Trong cái thế giới mà nói đến đạo đức cũng có chút xa xỉ này, lại làm người tốt ư? Đâu có dễ dàng vậy.

Lúc đó, ý thức hắn vẫn đứng trong tòa cung điện rộng lớn kia, ngắm nhìn những "tủ trưng bày" xung quanh. Trong các tủ trưng bày dường như có vật phẩm đang lơ lửng, nhưng bên trong lại bị hắc ám che phủ. Màn sương hắc ám kia khiến Nhâm Tiểu Túc không thể nhìn rõ những vật trôi nổi bên trong rốt cuộc là gì.

Những tủ trưng bày này nối dài lên tận vòm cung điện, tựa như một bảo tàng khổng lồ. Nhâm Tiểu Túc đi đến một mặt tủ, muốn vươn tay chạm vào những vật trôi nổi trong sương mù, nhưng dù hắn có dùng sức đến đâu, cũng không thể phá vỡ lực kháng cự của màn khói đen.

Đây là lực lượng hắn hiện tại vô pháp dò xét.

Muốn biết cung điện có phải là thật hay không tồn tại, Nhâm Tiểu Túc cần dùng hành động để chứng minh.

Đề xuất Voz: [Không thể ngủ] Hình như mới gặp ma trong nhà tắm
Quay lại truyện Đệ Nhất Danh Sách
BÌNH LUẬN