Logo
Trang chủ

Chương 316: Gặp lại Lục Viễn

Đọc to

Đối với những lời khoác lác của Nhâm Tiểu Túc, An Ngự Tiền hoàn toàn không thể chấp nhận được: "Ngươi có biết khả lập trình vật chất có ý nghĩa gì không?"

Nhâm Tiểu Túc nhìn An Ngự Tiền một cái: "Ý nghĩa là gì?"

"Khả lập trình vật chất là một loại khối vật chất môi giới, có khả năng tự thay đổi tính chất vật lý dựa trên mệnh lệnh của người sử dụng hoặc phương thức cảm ứng tự chủ," An Ngự Tiền cất giọng.

Nhâm Tiểu Túc trầm tư một lát: "Nói tiếng người đi."

"Nói tóm lại," An Ngự Tiền nói: "Nếu ngươi muốn chế tạo loại thiết giáp ngoại giáp này, thì thành phần cấu tạo của nó ít nhất phải có khả năng biến hình và tự lắp ráp chứ? Không có khả lập trình vật chất, ngươi sẽ không thể nào làm được việc linh hoạt tự chủ tổ hợp và phân tách đâu."

"Ừ," Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói: "Không cần lo lắng."

An Ngự Tiền suýt phát điên: "Ngươi không nghe hiểu tiếng người à? Chuyện quan trọng như vậy mà không cần lo lắng sao?!"

Nói thật, những chuyện An Ngự Tiền nói, ngoại trừ khối năng lượng là Nhâm Tiểu Túc không thể giải quyết, những thứ khác hắn đều có thể xử lý.

Cái gọi là khả lập trình vật chất... Nanomachine đã có thể làm tốt hơn rồi.

Nhâm Tiểu Túc nhận ra, An Ngự Tiền chắc chắn không phải là chuyên gia nghiên cứu về nanomachine, bằng không hắn không thể nào không biết những tiến triển mà nanomachine đã đạt được hiện nay. Hơn nữa, hắn khẳng định cũng không phải nhân viên cốt cán của Dương thị.

Vậy An Ngự Tiền làm sao lại lưu lạc đến nông nỗi này? Tuy trình độ học vấn của Nhâm Tiểu Túc còn xa mới đạt tới trình độ học thuật, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự bướng bỉnh và kiêu ngạo của An Ngự Tiền khi đối mặt với khoa học.

Điều gì đã khiến An Ngự Tiền cam tâm tình nguyện ở đây làm một quản lý thư viện nhỏ bé?

Những ngày tiếp theo, An Ngự Tiền không còn băn khoăn về cái gọi là nguồn năng lượng và khả lập trình vật chất nữa, mà chuyên tâm dạy học và chơi mạt chược.

Nhâm Tiểu Túc thì xúi giục Vương Vũ Trì và những người khác đêm khuya về nhà thiết kế thiết giáp, ban ngày tranh thủ giờ giải lao tìm An Ngự Tiền giải quyết những vấn đề kỹ thuật nan giải. An Ngự Tiền ngược lại rất sẵn lòng giúp bọn họ giải quyết từng cái một.

Trong suy nghĩ của An Ngự Tiền, khi mình giúp Nhâm Tiểu Túc giải quyết tất cả nan đề, đợi đến lúc đối phương gặp phải những vấn đề mà mình đã nói, sẽ nhận ra mình sáng suốt đến nhường nào.

Hắn cảm thấy, Nhâm Tiểu Túc bây giờ không quan tâm đến kỹ thuật khả lập trình vật chất này, hoàn toàn là vì trình độ của Nhâm Tiểu Túc chưa đủ, mà còn chưa gặp phải điểm nghẽn kỹ thuật!

Suy cho cùng, một đệ tử trình độ thấp hơn làm sao có thể lý giải được sự nhìn xa trông rộng của mình, làm sao có thể lý giải được địa vị của mình trong giới học thuật năm đó?

Nghĩ tới đây, An Ngự Tiền thậm chí muốn kéo Nhâm Tiểu Túc lại để dạy phụ đạo cho hắn, để Nhâm Tiểu Túc sớm chút có thể lý giải bản thân mình phi phàm đến mức nào.

Một ngày nọ, khi Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị lấy sách giáo khoa ngày hôm qua ra tự học, hắn chợt phát hiện bên cạnh sách giáo khoa còn có một quyển bút ký. Trong ấn tượng trước đó, hắn không hề thấy quyển này.

Nhâm Tiểu Túc lấy bút ký ra, bên trong là những trình tự học tập và điểm kiến thức trọng yếu đã được người cẩn thận chỉnh lý. Vừa nhìn là biết ai đã ghi rồi, nhất định là An Ngự Tiền!

Nhâm Tiểu Túc quay đầu cười tủm tỉm nhìn An Ngự Tiền một cái, khó trách gã này lại giả bộ thần bí: "Đây là sổ tay của ngươi à?"

An Ngự Tiền ngượng nghịu một lát: "À, ta vừa lật lại đồ cũ, nghĩ rằng có lẽ sẽ có người dùng được, ngươi muốn thì cứ lấy đi. Vừa vặn phù hợp cho ngươi tham khảo đấy, chương trình học cấp ba có một số phần cố ý đơn giản hóa, ngươi nếu cứ học theo từng bước sẽ đi một số con đường lặp lại, chi bằng trực tiếp theo phương pháp học tập của ta năm đó."

"Cảm ơn, bao nhiêu tiền vậy?" Nhâm Tiểu Túc nói, rồi hắn chuẩn bị trả tiền.

Kết quả An Ngự Tiền giận đỏ mặt: "Ta đưa sổ tay cho ngươi không phải vì tiền!"

Nói xong, An Ngự Tiền liền giận dỗi ra cổng đứng gác.

Nhâm Tiểu Túc cười mỉm trở lại chỗ ngồi. Không thể không nói, nhờ An Ngự Tiền chỉ điểm, thiết giáp ngoại giáp ngược lại càng ngày càng dễ nhìn. Theo lời An Ngự Tiền: "Khoa học là một ngành học vô cùng thần bí. Khi một thiết kế càng tiếp cận sự hợp lý, nó lại càng có một vẻ đẹp đặc biệt."

Đó là vẻ đẹp chân chính có thể chinh phục tâm hồn.

Chợt, Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên nghĩ đến, chẳng phải mình vừa mới có được một trương Đồ Phổ học tập cấp cơ sở sao? Thứ này không thể học được năng lực Siêu Phàm, nhưng học các kỹ năng phổ thông vẫn dùng rất tốt đấy chứ.

Vốn dĩ hắn muốn gặp Dương Tiểu Cận rồi mới dùng, nhưng Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên nhận ra, mình cần gì phải bỏ gần tìm xa để học Dương Tiểu Cận chứ, chẳng phải trước mắt đã có An Ngự Tiền để học rồi sao?

Phải biết rằng, kỹ năng toán học, vật lý của Dương Tiểu Cận khẳng định không thể cao bằng người chuyên làm học thuật như An Ngự Tiền.

Không phải nói Dương Tiểu Cận không thông minh, mà là thuật nghiệp hữu chuyên công, không cần phải lấy nghiệp dư so với chuyên nghiệp.

Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc thầm nhủ trong đầu: "Sử dụng Kỹ Năng Đồ Phổ."

Cung điện đáp lại: "Ngẫu nhiên rút ra kỹ năng mục tiêu: Chơi mạt chược, cấp Đại Sư. Ký Chủ không có kỹ năng cao cấp tương ứng, có thể học lên cấp Chí Cao. Có muốn học không?"

Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên nhìn về phía An Ngự Tiền. Rõ ràng là kỹ năng cấp Đại Sư, vì sao còn có thể ngày nào cũng thua tiền? Chắc chắn có vấn đề ở đây mà!

Chẳng lẽ có người gài bẫy hắn? Hay là đối thủ gian lận?

An Ngự Tiền phát hiện Nhâm Tiểu Túc đang nhìn mình: "Nhìn ta làm gì vậy?"

"Không có việc gì," ngay sau đó Nhâm Tiểu Túc thầm đáp lại cung điện: "Học tập."

Hiện giờ, thương thế của Nhâm Tiểu Túc cũng đã hồi phục gần hết rồi, chỉ cần không vận động kịch liệt thì cũng sẽ không có trở ngại gì, đi lại cũng không còn đau.

Rốt cuộc cũng đến lúc đi học chiến đấu, cũng không biết Dương Tiểu Cận đã an bài võ sư nào cho hắn.

Dương Tiểu Cận từng nói với hắn địa chỉ đó, cách thư viện cũng không xa. Đợi đến khi cảm thấy thương thế tốt hơn, hắn có thể tự mình đi bộ đến đó. Nơi đó là một võ quán.

Ban ngày tại thư viện, buổi tối đi võ quán, cuộc sống của Nhâm Tiểu Túc chưa từng phong phú đến thế.

Hắn theo địa chỉ Dương Tiểu Cận cho mà tìm đến, võ quán kia hình như nằm trong một con ngõ hẻm nhỏ, chắc hẳn cũng không nổi tiếng gì.

"Nam Canh Hẻm," Nhâm Tiểu Túc lẩm bẩm: "Đến rồi!"

Đúng là một con ngõ hẻm nhỏ. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có người mở võ quán ở đây, sợ là sẽ lỗ vốn. Không khéo tiền điện nước, tiền thuê nhà còn không bù lại được.

Kết quả, khi đến cửa võ quán, Nhâm Tiểu Túc rõ ràng thấy bên trong có rất nhiều đệ tử. Trong sân rộng hơn hai trăm mét vuông, đúng là đang đứng mấy chục đệ tử.

Mà ngoài cửa thì đứng rất nhiều phụ huynh, chờ đón con tan học sau khi võ quán kết thúc.

Ngẩng đầu nhìn lên, rõ ràng thấy khung cửa và biển hiệu võ quán được điêu khắc nguyên khối từ gỗ thật, có vẻ đã rất lâu rồi. Lớp gỗ bên ngoài vì bị mưa gió ăn mòn nên có chút vệt ố bạc màu.

Chỉ thấy trên biển hiệu viết hai chữ "Lục Gia".

Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, mình sẽ không phải là lại quen biết vị quán chủ này chứ? Hắn đi vào, nói với một huấn luyện viên: "Chào, tôi tìm quán chủ."

Lại thấy huấn luyện viên hướng vào trong hô lớn: "Lão Lục, có người tìm!"

Lục Viễn từ bên trong đi ra. Hắn nhìn thấy Nhâm Tiểu Túc liền thân thiết cười nói: "Mau vào đi, đã lâu không gặp!"

Các phụ huynh ngoài cửa sững sờ một chút. Lúc vừa thấy Nhâm Tiểu Túc, họ cho rằng hắn chỉ là một thiếu niên bình thường, lại không ngờ sẽ kinh động Lục Viễn đích thân ra nghênh đón.

Đề xuất Voz: Đặt tên là "Cơn mưa ngang qua"
Quay lại truyện Đệ Nhất Danh Sách
BÌNH LUẬN