Đối với binh sĩ lữ đoàn tác chiến số sáu mà nói, không có gì sánh bằng cảnh tượng này khiến lòng người phấn chấn hơn.
Bọn họ thậm chí còn chưa có bất kỳ thương vong nào, mà quân mọi rợ đã chết hàng ngàn tên trên núi. Nỗi sợ hãi đối với bọn mọi rợ tan biến hoàn toàn, thậm chí có vài người còn tưởng tượng mình trở về được thụ huân, phát biểu cảm nghĩ.
Sĩ khí là thứ huyễn hoặc khó hiểu trong chiến tranh, nhưng mọi quan chỉ huy đều không thể bỏ qua nó.
Nếu sĩ khí đê mê, dù có 100% sức lực, cũng chỉ có thể phát huy 30%.
Nếu sĩ khí tăng vọt, khả năng có 100% sức lực, liền có thể phát huy ngàn phần.
Nếu một quan chỉ huy chỉ coi trọng chiến thuật mà bỏ qua sĩ khí, thì chứng tỏ cảnh giới của người đó còn chưa đủ, ít nhất còn chưa đạt tới đẳng cấp danh tướng.
Tiếng kèn hiệu rút quân của đoàn Viễn Chinh vang lên. Những tên mọi rợ đang tấn công trận địa phòng ngự nhanh chóng rút lui, nhưng ngay cả lúc này, những tên mọi rợ giơ khiên vẫn không buông lỏng, thủy chung đều ở vị trí cuối cùng, yểm hộ đồng đội rút lui.
p5092 nhìn cảnh này, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất hiện tại mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, xem như đã mở một khởi đầu tốt đẹp cho cuộc ngao chiến tiếp theo.
Có câu binh pháp rằng: Thượng sách là dùng mưu kế để khuất phục địch mà không cần giao chiến; kế đến là dùng ngoại giao; kế đến nữa là dùng binh lực; hạ sách mới là công thành. Công thành là biện pháp bất đắc dĩ.
Trong lựa chọn chiến thuật lần này, p5092 trước tiên đã đẩy quân Viễn Chinh vào thế phải công thành. Nếu không công chiếm Tả Vân Sơn, hậu phương của chúng sẽ không được yên ổn. Có thể nói ngay từ đầu, p5092 đã giành thế thượng phong về mặt sách lược, buộc quân Viễn Chinh phải đổ máu để đổi lấy Tả Vân Sơn.
Thế nhưng, điều này không có nghĩa là cuộc chiến tranh đã giành được thắng lợi, bởi vì họ chỉ là một phần nhỏ của toàn bộ chiến trường. Nếu Hỏa Chủng chiến bại, như vậy họ vẫn sẽ vô cùng nguy hiểm.
Trận chiến này, nhất định sẽ kéo tất cả mọi người vào Thâm Uyên, những người sống sót cũng sẽ kiệt sức, mệt mỏi.
p5092 bỗng nhiên quay đầu nói với Mạc Phi: "Lần này cảm ơn."
Mạc Phi cười nói: "Quan chỉ huy không cần khách khí."
Một bên Nhậm Tiểu Túc yên lặng đánh giá Mạc Phi, mà đối phương cũng chỉ nhìn thẳng hắn một cái rồi dời mắt đi.
p5092 đi về phía doanh trướng chỉ huy: "Lý tham mưu, triệu tập tất cả đoàn trưởng đến họp. Tuy hiện tại mọi rợ đã rút lui, nhưng chỉ cần chúng ta vẫn còn ở Tả Vân Sơn, chúng nhất định sẽ quay lại, hơn nữa sẽ có đối sách mới. Cho nên, trước khi chúng quay trở lại, chúng ta phải lập kế hoạch tác chiến tiếp theo."
Nhưng ngay khi mọi người ngồi xuống trong doanh trướng chỉ huy, chuẩn bị thảo luận kế hoạch tác chiến, Vương Nhuận, người đang dự thính cuộc họp, đột nhiên nhận được điện thoại vệ tinh. Hắn ra ngoài nghe điện thoại, sau đó, với vẻ mặt trầm trọng, hắn quay trở lại bộ chỉ huy và nói: "Hỏa Chủng đã tan tác, phòng tuyến Trường Thành đã bị chọc thủng, chỉ còn Sư đoàn một, Sư đoàn ba và Sư đoàn bốn đang rút lui về phía nam."
p5092 kinh ngạc nói: "Làm sao lại thua nhanh đến vậy? Dù Hỏa Chủng có bất lực đến mấy, cũng phải cầm cự thêm được một tuần chứ, làm sao có thể tan tác nhanh như vậy?"
Kỳ thật Hỏa Chủng vẫn còn giữ được một ít thực lực, sau đó vẫn có thể tiếp tục chiến đấu thêm một vài trận. Nhưng đối với toàn bộ chiến trường mà nói, nói họ chiến bại cũng không sai, dù sao Trường Thành cũng đã mất, bởi vậy Đại Ngưu Sơn trở nên cô lập.
"Việc này chúng ta vẫn chưa xác định được," Vương Nhuận nói, "Hiện tại không có cách nào đi sâu tìm hiểu xem Hỏa Chủng đã chiến bại như thế nào nữa, mà phải cân nhắc tình thế của chúng ta. Quân Viễn Chinh sau khi đánh hạ Trường Thành cũng không tiếp tục truy kích về phía nam, ta nghi ngờ chúng sẽ lập tức thay đổi phương hướng, tiến lên tuyến Đại Ngưu Sơn. Đến lúc đó, chúng ta phải đối mặt chính là toàn bộ binh lực của quân Viễn Chinh."
p5092 hỏi: "Bọn họ đột phá trước tiên từ đâu? Các ngươi chắc hẳn đã nắm được tình hình rồi chứ?"
Lời hắn nói là ám chỉ việc Vương thị đã có vệ tinh. Vương thị nhất định đã theo dõi toàn bộ diễn biến chiến sự bên phía Hỏa Chủng.
Vương Nhuận do dự một chút rồi trả lời: "Bọn họ đầu tiên đánh nghi binh tại đoạn Trường Thành Ngô Lĩnh, sau đó lại đột nhiên tập trung binh lực tấn công từ khu vực ban đầu Sư đoàn bảy đóng quân, rồi công phá được."
p5092 thở dài: "Vậy mà bên trong vừa thay quân, lại còn thiếu thốn đạn dược."
Chỉ trong nháy mắt p5092 đã hiểu rõ, đây là bị quân Viễn Chinh tìm được điểm yếu. Giờ đây, phòng tuyến Hỏa Chủng đã xuất hiện lỗ hổng. Nếu hắn vẫn còn ở Hỏa Chủng, hắn chắc chắn sẽ phải lo sợ việc quân Viễn Chinh tìm ra những điểm yếu này, thậm chí phải cố ý tỏ ra yếu thế ở những khu vực đạn dược dồi dào, để dụ quân Viễn Chinh liều mạng tấn công vào tuyến phòng thủ kiên cố nhất của Trường Thành.
Nhưng xem ra Hỏa Chủng cũng không làm như vậy, hoặc giả họ đã làm nhưng hành động đó không lừa gạt thành công được quân Viễn Chinh.
p5092 hỏi: "Các ngươi phán đoán tổng quân số của quân Viễn Chinh có bao nhiêu?"
"Vẫn còn 14 vạn," Vương Nhuận trầm giọng nói, "Quân chủ lực Vương thị sẽ hành quân toàn bộ tới tuyến Đại Ngưu Sơn, bao gồm cả những đạo quân đang chiếm giữ lãnh địa Khổng thị. Chúng ta sẽ toàn lực ứng phó đối mặt với quân Viễn Chinh sắp tới."
p5092 yên lặng rời khỏi doanh trướng chỉ huy, đứng ở rìa trận địa phòng ngự, một mình nhìn ra xa Tả Vân Sơn, trông có vẻ cô độc.
Nhậm Tiểu Túc nhìn bóng lưng hắn bỗng nhiên ý thức được, tuy p5092 có thể luôn giữ được lý trí trong chiến tranh, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn là một người giàu cảm xúc.
Hỏa Chủng chiến bại đối với p5092 mà nói, là một tin dữ. Tựa như lời hắn từng nói khi lựa chọn giữa hai cái tên 'p5092' và 'Lăng Hàn', p5092 đại diện cho quá khứ của hắn, cho nên hắn lựa chọn tiếp tục gọi p5092.
Đó có lẽ cũng là cách p5092 tự mình hoài niệm quá khứ.
Nhậm Tiểu Túc đi đến bên cạnh p5092: "Khổ sở sao?"
p5092 gật đầu thừa nhận nói: "Khổ sở."
"Ta lúc trước còn tưởng rằng ngươi đối với Hỏa Chủng cảm tình rất hờ hững," Nhậm Tiểu Túc nói.
p5092 bình tĩnh nói: "Kỳ thật ta vẫn luôn không mấy thích bầu không khí ở nơi Hỏa Chủng đó. Ở trong đó, chỉ cần ngươi phạm sai lầm, liền không có bất kỳ cơ hội vãn hồi tình thế, không có cơ hội lấy công chuộc tội, thậm chí không có khái niệm bù trừ ưu khuyết điểm. Mỗi người đều phải liều mạng nỗ lực, như vậy mới có thể trở thành người hữu dụng. Bọn họ ngày qua ngày nói với tân binh, ngươi không cần có tư tưởng, chỉ cần làm tốt một linh kiện trên cỗ máy này là được. Từ nhỏ đến lớn, chúng ta đều được giáo dục như vậy."
"Thế nhưng là, khi ta rời khỏi Hỏa Chủng, ta lại thường mơ thấy cảnh mình hừng hực nhiệt huyết khi tuyên thệ lúc còn trẻ," p5092 nói. "Lại mơ thấy cảnh những binh lính hô lớn khẩu hiệu vì sự tồn vong của Hỏa Chủng, lao ra chiến trường. Sau đó ta liền ý thức được, đó là một phần đời sống mà ta khó có thể dứt bỏ."
Nhậm Tiểu Túc vỗ vỗ bờ vai hắn. Hỏa Chủng tan rã quá đột ngột, thế cho nên p5092 có chút không chấp nhận được.
Lúc này p5092 quay đầu nói với Nhậm Tiểu Túc: "Ta phát triển Tây Bắc, đều vì mục đích chung là bảo vệ loài người, như cứ điểm 178 và Hỏa Chủng. Nhưng nếu có một ngày ngươi muốn tranh đoạt thế giới này, vì danh lợi mà khơi mào chiến hỏa, ta sẽ rời đi."
Nhậm Tiểu Túc cười cười: "Yên tâm, không có ngày đó. Nếu như về sau không có chiến tranh, ta liền mang theo các ngươi đi Tây Bắc trồng trọt."
"Một lời đã định."
***
Lúc này, tại tuyến Trường Thành, đang có một người mọi rợ thân hình cao lớn chậm rãi thông qua cửa cống Trường Thành. Tất cả chiến sĩ quân Viễn Chinh nhìn thấy hắn đều khom lưng hành lễ, đồng thanh hô lớn: "Tướng quân!"
Quân Viễn Chinh có rất nhiều tướng quân, có Nha Tướng, có Thiên Tướng, nhưng vị tướng quân thực sự có thể chỉ huy toàn bộ binh sĩ quân Viễn Chinh, chỉ có một người này.
Tướng quân đứng ở phía nam Trường Thành, nhìn khói lửa mịt mù bốn phía, còn có những tù binh Người Trung Nguyên đang quỳ rạp trên đất. Hắn đột nhiên hỏi: "Ngõa Liên Kinh đâu? Gọi hắn tới gặp ta."
Ngõa Liên Kinh, quan chỉ huy cao nhất của bộ đội tiên phong quân Viễn Chinh. Những binh sĩ quân Viễn Chinh từng quần chiến với Hỏa Chủng trong rừng rậm, chính là dưới sự thống lĩnh của hắn.
Lúc này, một người mặc Hắc Bào từ bên cạnh đi ra, cung kính nói với tướng quân: "Tướng quân, Ngõa Liên Kinh hắn vì nóng lòng truy kích binh sĩ Hỏa Chủng, lâm vào địch nhân mai phục, hiện đã bỏ mạng."
"Thế ư?" Tướng quân nhíu mày: "Những tù binh này đều có thân phận gì?"
"Tướng quân, bọn họ đều là bình dân phụ trách xây dựng Trường Thành," Hắc Bào nói.
"Ta cho phép ngươi chọn lựa 300 người từ trong số đó biến thành ác quỷ của ngươi," tướng quân bình tĩnh nói: "Lần này, ngươi hãy thúc đẩy những tù binh này tiến về Tả Vân Sơn. Nửa tháng sau báo lại kết quả cho ta. Nếu ngươi thắng, ta liền cho phép ngươi lại được chọn thêm 300 người."
Hắc Bào mừng rỡ: "Cảm ơn tướng quân!"
Nhưng mà, vị tướng quân này bỗng nhiên nhìn thẳng vào bóng tối dưới mũ trùm của Hắc Bào: "Nhưng ngươi phải hiểu rằng, đây là quyền lực ta ban cho ngươi."
Giờ khắc này, Hắc Bào cảm nhận được áp lực cực lớn. Hắn cắn răng đáp: "Minh bạch."
***
Tối nay còn một chương nữa, khuyến nghị đọc vào sáng mai.
Đề xuất Voz: Thu đã về trên đất Hải Phòng