Nhâm Tiểu Túc mặc áo tơi đen đứng trên sân thượng, hắn có thể thấy những thích khách đang lờ mờ tiếp cận, nhưng hắn chẳng hề hoảng sợ.
"Ngươi thuộc thế lực nào?" Nhâm Tiểu Túc nhìn tên xạ thủ bắn tỉa đã bị hắn cắt đứt tứ chi: "Có thể cài cắm nhiều người như vậy vào Lạc Thành từ sớm, chắc chắn là thế lực lớn mạnh mới làm được. Nói đi, ngươi thuộc tập đoàn nào?"
Tên xạ thủ kia nằm trên mặt đất thống khổ giãy giụa, trong tai nghe của hắn vọng tiếng đồng đội hỏi. Thiết bị liên lạc đang bật, thế nên giọng của Nhâm Tiểu Túc cũng có thể truyền tới thông qua tai nghe.
Nhâm Tiểu Túc ngồi xổm bên cạnh hắn, kéo tai nghe ra: "Ngươi nói ta biết ngươi thuộc tập đoàn nào, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
Tên xạ thủ kia vì đau đớn mà thở dốc kịch liệt, tựa hồ đang do dự điều gì.
"Yên tâm, chỉ cần ngươi nói ra tập đoàn đứng sau lưng ngươi, ta lập tức rời đi," Nhâm Tiểu Túc nói đoạn, hắn nắm lấy chỗ xương cẳng tay bị gãy của tên xạ thủ, chỉ khẽ dùng sức hai ngón tay, xương cốt vốn đã gãy rời lại bị bóp nát tan.
Nhưng một giây sau, tên xạ thủ này vừa hé miệng đã thất khiếu chảy máu mà chết.
Nhâm Tiểu Túc rõ ràng sững sờ một chút, đây không phải thủ đoạn của Hỏa Chủng sao? Chỉ cần có khả năng phản bội liền lập tức mất mạng.
Chẳng lẽ Hỏa Chủng muốn giết Giang Tự ư? Rõ ràng Hỏa Chủng hiện tại cũng đang chật vật sống qua ngày mà.
Không đúng, Nhâm Tiểu Túc rút Hắc Đao ra, rạch nát ngực tên xạ thủ, lại thấy bên trong có một con trùng đen ghì chặt trên trái tim hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhâm Tiểu Túc lập tức cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Chỉ là, khi Nhâm Tiểu Túc vừa định dùng Hắc Đao gạt con trùng kia xuống, con trùng ấy liền hóa thành một đoàn năng lượng đen rồi tiêu tán.
Đây là năng lực của một Siêu Phàm Giả nào đó, dùng thứ này để khống chế tử sĩ!
Chẳng biết tại sao, khi Nhâm Tiểu Túc phát hiện đây không phải thủ đoạn của Hỏa Chủng, hắn lại khẽ thở phào nhẹ nhõm. Dù sao, những người đó vừa mới quên mình chiến đấu cùng quân viễn chinh đoàn.
Rốt cuộc là thế lực nào? Trước đây vì sao chưa từng nghe nói đến sự tồn tại của Siêu Phàm Giả như vậy?
Đúng rồi, Siêu Phàm Giả chuyên làm những chuyện dơ bẩn như vậy, làm sao có thể bại lộ dưới ánh mặt trời được.
Nhâm Tiểu Túc đứng dậy từ sân thượng nhìn xuống, chỉ thấy những thích khách áo đen đang vây giết đã sắp tới dưới lầu. Hắn cầm lấy khẩu súng bắn tỉa trên sân thượng, liên tiếp bắn chết bốn tên thích khách ở cự ly gần nhất, sau đó bình tĩnh theo thang lầu đi xuống.
Tiếng súng vẫn còn vọng khắp Lạc Thành, toàn bộ dân chúng Lạc Thành đều biết, chuyện do cái chết của Giang Tự gây ra vẫn chưa kết thúc, hay nói đúng hơn, đây chẳng qua mới chỉ là sự khởi đầu.
Ít nhất, đối với Nhâm Tiểu Túc mà nói, cuộc báo thù này giờ mới bắt đầu.
Lần này, hắn không dùng Lão Hứa, cũng chẳng dùng thêm bất kỳ thủ đoạn nào khác, để tránh bại lộ thân phận.
Che giấu tung tích không phải sợ bị kẻ có ý đồ tìm đến báo thù, mà là hắn lo lắng Mặt Nạ Trắng xuất hiện, khiến những kẻ này phải bỏ chạy.
Hiện giờ, hắn dùng tiếng súng ngắm thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, thản nhiên đối mặt mọi vây giết cùng hiểm nguy, chính là muốn đuổi cùng giết tận.
Từng tên một tìm để giết thì quá phiền toái, hãy để những kẻ này cùng xông lên đi.
Thiên không mù mịt mà lại u ám, giống như tâm trạng của Nhâm Tiểu Túc.
Trong tòa cao ốc không có ánh đèn, khi đi xuống từ thang lầu, chỉ có ánh sáng yếu ớt lọt vào từ những ô cửa sổ lác đác.
Nhâm Tiểu Túc xuyên qua giữa những giao thoa của ánh sáng và bóng tối này, chiếc áo tơi đen giống như một chiếc áo choàng chập chờn, quang và ám liên tục thay đổi trong vành mắt hắn, lấy sống mũi làm ranh giới chia cắt, phảng phất quang và ám trong nội tâm đang nhanh chóng đan xen.
Khi hắn bước ra khỏi cao ốc, có một tên thích khách bám sát tường mai phục, chuẩn bị nổ súng.
Tên thích khách áo đen vừa thấy Nhâm Tiểu Túc liền lập tức bóp cò, nhưng hắn chỉ thấy hoa mắt, Nhâm Tiểu Túc chỉ khẽ lướt người đã tránh thoát họng súng, sau đó dứt khoát dùng bàn tay đè chặt gò má tên thích khách, đẩy mạnh vào tường.
Một tiếng "rắc" giòn tan, đầu lâu của hắn bị đập nát trên tường.
Nhâm Tiểu Túc không hề quay lại nhìn tên thích khách, mà quyết đoán quay người rời đi, hướng về phía Đại Lộ Mẫu Đan ở phía Nam Lạc Thành mà đi.
Không hề che giấu hành tung, không hề nhanh chóng rời khỏi nơi đây, Nhâm Tiểu Túc giống như một mục tiêu đột nhiên xuất hiện giữa Lạc Thành, chờ đợi những mũi tên nhọn lao tới.
Cư dân Lạc Thành đã đều trốn trong nhà không dám ra ngoài, trên đường phố chỉ có Nhâm Tiểu Túc không tiếng động bước đi, tiếng bước chân cũng ẩn mình trong mưa phùn dày đặc.
Đám thích khách áo đen như một đàn sói từ hai cánh ập tới bao vây, hai bên đường thấp thoáng vang lên tiếng Latin trong trẻo.
Ngay khi bọn chúng chuẩn bị hoàn thành vòng vây, Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên rẽ vào một con ngõ hẻm tối tăm. Một tên thích khách áo đen ở trong đó thấy Nhâm Tiểu Túc liền giơ tay bắn.
Thế nhưng hắn chợt phát hiện, cò súng làm sao cũng không ấn xuống được, vì thân súng đã bị Nhâm Tiểu Túc nắm chặt cứng.
Thế rồi, tay trái Nhâm Tiểu Túc tựa như tia chớp vươn ra, một lực lượng bùng nổ từ cánh tay truyền đến ngón tay, và từ khớp xương ngón trỏ cứng rắn làm điểm tựa, chuẩn xác đánh vào phía trên ổ bụng trái của tên thích khách.
Lá lách của tên thích khách vỡ nát, màng bọc lá lách bị phá hủy trong nháy mắt, lượng lớn huyết dịch bắt đầu tràn ngập bên trong nội tạng hắn, không thể cứu chữa, hơn nữa trước khi hắn triệt để chết đi còn sẽ thống khổ một khoảng thời gian dài.
Con ngõ hẻm được lát bằng gạch màu xám, mưa rơi xuống sẽ theo khe hở chảy xuống lòng đất. Tên thích khách không thể phát ra tiếng vang lớn từ miệng, vô lực ngã xuống đất, dần dần mất đi ý thức.
Hắn chỉ có thể như vậy nhìn Nhâm Tiểu Túc chậm rãi đi xa, vạt áo tơi đen kia theo bước chân hắn, bỗng nhiên biến mất ở giao lộ tiếp theo.
Mấy trăm tên thích khách áo đen vừa mới hoàn thành vòng vây, cứ thế dễ như trở bàn tay bị vô hiệu hóa.
Tuy nhiên, bọn thích khách cũng không từ bỏ, bọn chúng thậm chí không bận tâm đến La Lam, mà dốc toàn lực truy sát thiếu niên tràn ngập sát cơ vừa đột ngột xuất hiện trong Lạc Thành.
Theo bọn chúng, nếu Nhâm Tiểu Túc không chính diện đối kháng với bọn chúng, thì điều đó chứng tỏ thực lực của đối phương tuy mạnh nhưng có hạn, không thể nào một mình đối kháng với mấy trăm người bọn chúng.
Nghĩ vậy, đám thích khách áo đen liền tăng nhanh bộ pháp, vòng vây một lần nữa được tổ chức, như một tấm lưới lớn lao về phía Nhâm Tiểu Túc.
Thế nhưng, bọn chúng tăng nhanh bộ pháp, Nhâm Tiểu Túc cũng tăng nhanh bộ pháp.
Bọn chúng nhanh đến đâu, Nhâm Tiểu Túc cũng nhanh đến đó, giữa hai bên phảng phất là những đường thẳng song song, vĩnh viễn vô pháp tới gần.
Khoảng cách giữa đám thích khách áo đen và Nhâm Tiểu Túc, hoàn toàn do tâm tình của Nhâm Tiểu Túc quyết định.
Nhâm Tiểu Túc từ phía Bắc tiến về phía Nam, hắn muốn đến Bảo Quốc Hoa Viên trên Đại Lộ Mẫu Đan. Đám thích khách nhìn Nhâm Tiểu Túc một đường hướng Nam, cũng đại khái hiểu rõ phương hướng tiến lên của hắn.
Tên thích khách áo đen quát vào tai nghe gọi đồng đội: "Xạ thủ số 2, sớm tìm vị trí bắn ở phía Nam!"
"Xạ thủ?"
"Xạ thủ số 2?"
Lúc này, đám thích khách áo đen ngạc nhiên phát hiện, tên xạ thủ còn sót lại của bọn chúng chẳng biết từ lúc nào đã biến mất, sinh tử chưa rõ.
Nhâm Tiểu Túc đi qua những con đường của Lạc Thành, chợt nhớ tới Giang Tự ngày xưa có thể cũng từng giống như hắn hôm nay đi qua nơi này, nhìn Lạc Hà như dải ngọc vắt ngang Lạc Thành, nhìn công viên Lạc Phổ xanh tươi um tùm, nhìn cuộc sống vừa yêu vừa hận này.
Nghĩ đến đây, Nhâm Tiểu Túc liền càng thêm muốn giết người.
Đề xuất Voz: Yêu Thầm Chị Họ