Chương 39: Cửu tử nhất sinh

Trương Vân Xuyên thẳng thắn dứt khoát đoạt mạng kẻ toan ám hại mình là Bạch Tam Gia.

"Tam Gia!" Bọn thủ hạ kinh hoàng khi thấy chủ nhân gục ngã dưới tay Trương Vân Xuyên.

"Họ Trương, ngươi lại dám giết Tam Gia ư!" Một tên gằn giọng phẫn nộ: "Ngươi chết chắc rồi, Nhị Gia sẽ không tha cho ngươi!"

Trương Vân Xuyên lạnh lùng nhìn đám thủ hạ của Bạch Tam Gia. Kẻ họ Bạch này đã năm lần bảy lượt tìm đến gây sự, lần này thậm chí còn muốn tìm người lấy mạng hắn. Hắn chết là tội đáng muôn phần!

Hắn mang theo trường đao còn rỉ máu, sải bước tiến về phía bọn chúng.

Đám thủ hạ của Bạch Tam Gia đang vây đánh hai huynh đệ Đinh đội. Dù miệng vẫn la ó, nhưng ánh mắt chúng đã lộ rõ vẻ kinh hãi khi thấy Trương Vân Xuyên tiến đến.

"Các huynh đệ Đinh đội, mau lại đây!" Trương Vân Xuyên giả vờ gọi lớn về phía xa.

Quả nhiên, bọn thủ hạ họ Bạch bị lời nói này hù dọa. Chúng run sợ: "Họ Trương quá lợi hại! Chạy mau!" "Phải về báo tin cho Nhị Gia!"

Thấy tình thế không ổn, chúng lập tức bỏ rơi hai huynh đệ Đinh đội đang giao chiến, hoảng loạn tháo chạy về phía xa.

"Giết hết chúng!" Trương Vân Xuyên hô to khi lao tới: "Việc giết Bạch Hào một khi bại lộ, tất cả chúng ta đều khó thoát cái chết!"

Hai huynh đệ Đinh đội nghe vậy, thoáng chần chờ rồi cũng tức tốc đuổi theo.

Vài tên thủ hạ của Bạch Tam Gia vốn quen thói dương oai tác quái. Nhưng giờ đây, chủ đã chết, thấy Trương Vân Xuyên còn gọi người đến vây giết, chúng càng thêm khiếp đảm. Chúng mặt mày hoang mang, chỉ hận cha mẹ không sinh thêm cho chúng vài cái chân.

Một tên thủ hạ bị huynh đệ Đinh đội phi thân quật ngã, hai người vật lộn trên nền rừng thông phủ đầy lá kim. Một tên khác cũng bị huynh đệ đuổi kịp, hai người song đấu ngươi chém ta đỡ.

Hai tên còn lại thấy đồng bạn bị cuốn lấy thì hồn vía lên mây. Chúng không màng sống chết của đồng đội, quay đầu trốn chạy không dám ngoảnh lại. Trương Vân Xuyên dốc sức truy kích hai kẻ này, không muốn buông tha một tên nào.

"Hắn đuổi kịp rồi!" Sự sợ hãi tràn ngập khuôn mặt chúng khi thấy Trương Vân Xuyên ngày càng gần.

Danh tiếng của Trương Vân Xuyên đã vang xa: từ việc giết huyện úy, trở thành hảo hán lừng lẫy, đến việc đánh bại Bạch Tam Gia trong trại, và nay đích thân lấy mạng hắn. Trong lòng hai tên thủ hạ này, Trương Vân Xuyên đã hóa thành một sát thần lạnh lùng, giết người không hề chớp mắt. Chúng không còn chút can đảm nào để giao thủ.

Trương Vân Xuyên đuổi kịp một tên từ phía sau, trường đao đột ngột đâm thấu. Mũi đao sắc lạnh nhô ra từ lồng ngực khiến kẻ đó kinh hãi tột cùng.

"A!" Hắn thét lên đau đớn.

Trương Vân Xuyên đạp hắn ngã xuống đất, bồi thêm một nhát đao dứt khoát, kết liễu mạng sống.

Thấy đồng bọn bị giết, tên còn lại sợ đến hồn xiêu phách lạc, chạy càng lúc càng nhanh.

Trương Vân Xuyên lấy đà, tàn nhẫn phóng trường đao ra.

"Phập!"

Trường đao xuyên thẳng qua thân thể tên đang bỏ chạy. Kẻ đó dựa vào quán tính chạy thêm vài bước, rồi đổ ập xuống đất. Hắn chưa chết ngay, vẫn cố gắng giãy giụa bò đi.

Trương Vân Xuyên tiến đến, đặt chân lên tay hắn. Trường đao rút lên rồi lại cắm vào. Sau khi đâm đủ vài nhát, hắn mới thở dốc xoay người đi trợ giúp các huynh đệ mình.

Dựa vào sự tiếp sức của hắn, hai tên thủ hạ còn lại cũng nhanh chóng ngã xuống vũng máu.

Sau khi tiêu diệt Bạch Tam Gia và bốn tên thủ hạ, Trương Vân Xuyên cùng các huynh đệ đều kiệt sức, mệt mỏi không thở nổi.

Trương Vân Xuyên nhìn thi thể Bạch Tam Gia nằm trên đất, thầm nhủ một tiếng "Nguy hiểm thật." Nếu mấy kẻ này không hoảng loạn mà liều chết chiến đấu, e rằng hươu chết vào tay ai còn chưa rõ. Nhưng cái chết của Bạch Tam Gia đã khiến chúng rối loạn, giúp họ dễ dàng thu lấy tiện nghi.

"Đại ca, chúng ta đã giết Bạch Tam Gia và bọn chúng." Một huynh đệ đầy vết máu, có chút sợ hãi khi nhìn thi thể Bạch Tam Gia. Hắn lắp bắp: "Đại đương gia từng nói không được ra tay với huynh đệ, nếu không sẽ bị ba đao sáu lỗ, xử tử..."

Trấn Sơn Hổ từng tuyên bố nghiêm cấm nội chiến trong trại, kẻ nào dám tự mình đánh người mình, hậu quả sẽ khôn lường.

"Bọn chúng muốn giết chúng ta trước," Trương Vân Xuyên lạnh giọng. "Chúng ta chỉ là buộc phải hoàn thủ mà thôi! Vả lại, hiện tại chỉ có ba người chúng ta ở đây. Trời biết, đất biết, các ngươi biết."

Trương Vân Xuyên nhìn khắp bốn phía: "Chỉ cần chúng ta không hé răng, ai biết là chúng ta đã giết bọn chúng?"

"Nhưng, bọn chúng đã chết. Chúng ta biết giải thích thế nào đây?" Một huynh đệ run rẩy hỏi.

Trương Vân Xuyên nhìn hai huynh đệ chất phác, có chút cạn lời.

"Cứ nói là một nhóm người lạ mặt tấn công chúng ta." Trương Vân Xuyên vừa nói, vừa phân phó: "Mỗi người các ngươi hãy chém thêm vài đao vào xác Bạch Hào."

"A?"

"Mau đi!" Trương Vân Xuyên quát lạnh lùng.

Hai huynh đệ đối diện với Trương Vân Xuyên hung thần ác sát, không dám trái lời. Họ tiến đến trước thi thể Bạch Tam Gia, nghiến răng chém thêm vài nhát.

"Việc giết Bạch Tam Gia giờ đây các ngươi cũng có phần rồi," Trương Vân Xuyên nói. "Nếu lời đã buột ra, vậy các ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết."

"Đại ca yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không dám nói bậy." Họ vội vàng cam đoan.

Trương Vân Xuyên gật đầu.

"Đi thôi, về lại quan đạo trước đã." Trương Vân Xuyên không dám nán lại lâu trong rừng tùng. Hắn dẫn hai huynh đệ mang đầy thương tích quay về quan đạo.

Thấy Trương Vân Xuyên và các huynh đệ toàn thân máu me trở về, Đại Hùng cùng những người trên quan đạo đều kinh hãi biến sắc.

"Đại ca, các ngươi bị làm sao vậy?" Đại Hùng vội vàng chạy tới hỏi han.

"Mới vừa trong rừng gặp phải một nhóm người không rõ thân phận tập kích," Trương Vân Xuyên giải thích: "Huynh đệ chúng ta đã chết vài người."

"Cái gì?" Đại Hùng cùng mọi người chấn động.

Họ vừa nghe thấy tiếng chém giết trong rừng, còn tưởng Trương Vân Xuyên đang bắt những kẻ bỏ trốn. Lâm Hiền còn cố ý dẫn người tiến vào rừng tùng để trợ giúp. Ai ngờ, lại là có kẻ muốn lấy mạng Trương Vân Xuyên.

"Khốn kiếp!" Đại Hùng nổi giận mắng: "Kẻ nào chán sống dám tập kích chúng ta! Ta sẽ đi làm thịt chúng!"

Trương Vân Xuyên kéo Đại Hùng đang đằng đằng sát khí lại: "Lão Nhị đã dẫn người truy đuổi rồi. Ngươi mau qua bên kia báo cho La Nhị Gia. Cứ nói chúng ta bị một nhóm người không rõ thân phận tập kích, cần hắn phái thêm người tiếp viện."

"Được!" Đại Hùng gật đầu, quay lưng chạy về phía bên kia quan đạo.

Ở phía bên kia quan đạo, sơn tặc Cửu Phong Sơn trại đã đánh tan người của Trường Phong tiêu cục, sau khi phải trả giá bằng hàng chục thương vong. Nhị đương gia La Thành đang chỉ huy bọn sơn tặc chất hàng hóa lên ngựa thồ, chuẩn bị vận về sơn trại.

Hắn thỉnh thoảng liếc nhìn về hướng Trương Vân Xuyên, nhưng vẫn chưa thấy Bạch Tam Gia trở lại, điều này khiến hắn khẽ nhíu mày.

Hắn cố ý sắp xếp Trương Vân Xuyên ở ngoài chiến trường chính, bề ngoài là để chăm sóc đám người mới này, không cần họ xông pha tuyến đầu mà chỉ bắt những kẻ lọt lưới. Nhưng thực chất, hắn đã bí mật mưu tính giết chết Trương Vân Xuyên, đối thủ đang đe dọa vị thế của hắn trong trại.

Để đảm bảo vẹn toàn, hắn đã chuẩn bị cả hai đường. Nếu nhóm sát thủ không thể giết được Trương Vân Xuyên, Bạch Tam Gia sẽ đích thân dẫn người lên...

Đề xuất Tâm Linh: Trùng Tang Thất Xác
BÌNH LUẬN