Dù chỉ giao thủ trong chốc lát, Giang Nam đã hiểu thêm rất nhiều về Long Hổ Tượng Lực Quyết. Tuy nhiên, muốn đánh bại con mãng xà khổng lồ này thì hắn vẫn chưa đủ năng lực.
Hắn thầm nhủ: “Rắn vốn không xương, da thịt lại trơn mềm. Nếu chỉ dựa vào Long Hổ Tượng Lực Quyết thì ta chắc chắn không thể áp chế nó. Hơn nữa, thể lực của ta cũng không còn nhiều. Nếu cứ kéo dài, e rằng sẽ bị con mãng xà này ăn tươi nuốt sống.”
Trong đầu Giang Nam liên tục nghĩ đủ mọi cách, thân thể như du long chạy trong núi rừng. Hắn cảm thấy sức lực trong cơ thể không ngừng suy yếu, song lực bất tòng tâm, đành thầm nhủ: “Ta dựa trên phán đoán nhất cử nhất động của con rắn vảy vàng kia để hoàn thiện chiêu Long Xà Khởi Lục, Giao Long Xuất Uyên, tự nhiên không thể hoàn mỹ tuyệt đối như nó. Muốn thắng nó mà chỉ dùng bí quyết cương mãnh như Long Hổ Tượng Lực Quyết e rằng không xong, chỉ có thể dùng nhu khắc nhu.”
“Đại Giang Xuất Thâm Cốc!”
Vẫn duy trì thân pháp Long Xà Khởi Lục, nhưng chiêu thức trên tay lại biến đổi thành Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết. Chân khí giữa hai tay chuyển động như sóng lớn sôi trào, từ sâu trong thâm cốc ào ào đổ ra.
Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết và Long Hổ Tượng Lực Quyết là hai môn bí quyết hoàn toàn khác biệt. Môn công pháp này xuất chiêu rất chậm, tựa mặt nước hiền hòa từ tốn nhưng lại ẩn chứa sức mạnh vô cùng. Chiêu thức âm nhu đến cực đoan, nhờ đó mang lại hiệu quả khắc chế đối thủ rất mạnh. Tuy nhiên, xen lẫn với cỗ nhu lực này còn có lực lượng bá đạo, cương mãnh bộc phát, khiến uy lực của nó chưa chắc đã kém hơn Long Hổ Tượng Lực Quyết chút nào.
Hai tay Giang Nam như đang điều khiển một con sóng lớn, biến hóa khôn lường. Trong chớp mắt, hắn tung một chưởng, từ một góc độ vô cùng diệu kỳ tóm lấy đuôi mãng xà. Tay còn lại đặt lên thân rắn, một cỗ sức mạnh âm nhu liền bộc phát mạnh mẽ từ giữa hai tay.
Hắn cuốn cả thân mãng xà vào giữa cơn sóng lớn. Hai tay nhẹ nhàng biến đổi, chỉ nghe những âm thanh xương cốt vang “rắc rắc” từ những nơi chúng đi qua. Theo bàn tay hắn, một luồng sức mạnh xông ra khiến toàn bộ xương cốt mãng xà bị ép nát bấy. Đây là loại sức mạnh “âm nhu” vô cùng. Mặc dù mãng xà không có xương, nhưng cả thân thể to lớn của nó cũng không thể tiêu trừ hết toàn bộ lực lượng này, chỉ có thể gồng mình gánh chịu.
Ánh mắt Giang Nam tựa thần chết, vô tình lãnh đạm theo dõi chiêu Đại Giang Xuất Thâm Cốc này. Hắn cứ như đang diễn luyện chiêu thức, chứ không phải đang chiến đấu sống chết cùng một con mãng xà đã sống cả trăm năm.
Mãng xà rú lên đau đớn, chỉ trong chớp mắt Giang Nam đã đánh nát ba bốn xích cốt cách của nó từ đuôi trở đi, khiến nó giờ đây rất khó khăn cử động. Cự mãng xoay đầu, vặn vẹo thân hình khổng lồ rồi cố gắng cuốn lấy Giang Nam.
Bắt được Giang Nam, nó không khỏi vui sướng, thân hình liền vặn vẹo muốn nghiền ép đối thủ đến nát vụn. Đồng thời, nó há to cái mồm như chậu máu về phía Giang Nam đang bị cuốn chặt, toan ăn tươi tên địch thủ nhân loại kia.
Bị cuốn chặt nhưng Giang Nam không hề cảm thấy sợ hãi. Hắn hít một hơi thật dài, lồng ngực căng phồng như cái trống, chống lại sự co rút không ngừng của mãng xà. Luồng sức mạnh giữa hai tay biến đổi, hóa thành chiêu Đại Giang Bạn Triều Sinh. Luồng lực lượng giữa hai tay hắn lúc này như thủy triều. Từng đợt từng đợt không ngừng cuộn trào, lớp sau đè lên lớp trước, cuồn cuộn không dứt, càng lúc càng mạnh.
Dưới những đợt sóng biển, thân hình mãng xà cũng bị đánh cho ê ẩm, tê dại, dường như không thể dùng sức thêm nữa. Thân hình vốn quấn chặt lấy Giang Nam giờ cũng nới lỏng, rồi nằm xụi lơ trên mặt đất.
“Hỗn Nguyên Khai Bi Thủ!”
Một chưởng bổ xuống tựa như một rìu phá núi, cái đầu tam giác của con rắn khổng lồ lập tức bị chém đứt lìa.
Hai chân Giang Nam mềm nhũn, cơ bắp giật giật, cả cơ thể run rẩy ngồi lên đầu mãng xà, vừa thở hổn hển vừa chửi thề vài câu. Sau khi ổn định lại chân khí, hắn lập tức vận chuyển Ma Ngục Huyền Thai Kinh để khôi phục thân thể.
“Vị huynh đài này, xin hỏi đến từ Phủ Tề Vương hay Phủ Mộc Vương?”
Cô gái mặc áo hồng từ xa tiến tới, đôi mắt linh động chớp liên tục dò xét Giang Nam. Sau đó, nàng rất tự nhiên thi lễ, cười nói: “Nhạc Linh Nhi đa tạ huynh đài đã xuất thủ tương trợ.”
“Ngươi là ai…?” Giang Nam không trả lời ngay, ngẩng đầu dò xét lại cô gái trước mặt. Trong lòng hắn không khỏi thầm khen: Nhạc Linh Nhi này có làn da trắng nõn mịn màng, khuôn mặt thanh tú đi kèm khí chất anh thư, khí khái bức người. Nàng vận trên người quần áo và phục sức xinh đẹp, quý giá. Dù xiêm y có rách rưới vài chỗ, nhìn qua có vẻ chật vật, nhưng nếu để ý sẽ thấy được mức độ chế tạo tinh xảo, từ đó có thể nhận ra nàng có xuất thân không tầm thường.
Nhạc Linh Nhi mỉm cười, huyễn kiếm trong tay run lên, kiếm quang vẽ trên không trung một đóa sen trắng như tuyết. Nàng mỉm cười nói: “Huynh đài hiện tại chắc đã biết muội là người ở đâu rồi nhỉ?”
Giang Nam càng lúc càng thêm mụ mị, nhưng cái chuông đen trong người hắn lại rung động khác thường. Trên mặt chuông hiện ra hình một đóa sen, rõ ràng nó đang suy diễn công pháp mà Nhạc Linh Nhi vừa sử dụng.
Nhạc Linh Nhi giận dữ nói: “Ngươi thật là! Chắc chắn vừa mới đi ra ngoài lần đầu phải không? Ngay cả biểu tượng Liên Hoa Lạc Thần Kiếm của Phủ Dược Vương cũng không nhận ra. Thôi thôi, không cần đoán nữa, ta nói cho ngươi biết, ta là người của Phủ Dược Vương. Bởi vì muốn thu thập một loại dược liệu quý hiếm nên ta mới đi sâu vào núi Lạc Hà. Không ngờ, vị dược liệu này lại bị con yêu thú mãng xà kia bảo vệ, khiến ta bị truy sát cả mấy trăm lý.”
“Phủ Dược Vương?” Giang Nam nao nao trong lòng. Hắn không phải lần đầu nghe tới uy danh của Phủ Dược Vương. Phủ Dược Vương chính là một vị Đại Vương khác của Kiến Vũ Quốc, nằm cách núi Lạc Hà không xa. Phủ Dược Vương tinh thông y đạo, còn vũ đạo lại tương đối bỏ bê. Không những chuyên môn cứu người, mà còn luyện chế đan dược thượng hạng để tẩm bổ cơ thể, bồi bổ chân khí cho cao thủ võ đạo. Thậm chí có tin đồn rằng Phủ Dược Vương có những loại linh đan dược liệu mà khi ăn vào có thể khiến một kẻ bình thường ngay lập tức trở thành cao thủ hàng đầu, sở hữu tu vi chân khí vô cùng hùng hậu. Hắn còn nghe nói Phủ Tề Vương thường xuyên phái người đi mua đan dược từ Phủ Dược Vương để cung cấp cho đệ tử tôn thất sử dụng, coi như hai bên đều có giao tình, có qua có lại.
Tuy nhiên, việc Nhạc Linh Nhi nói hắn là kẻ lần đầu tiên ra ngoài cũng khiến Giang Nam bật cười trong bụng. Vừa rồi hắn đánh chết con rắn vảy vàng kia đều sử dụng võ học của vương phủ, ấy vậy mà Nhạc Linh Nhi cũng không nhận ra. Rõ ràng, nàng cũng là một tên gà mờ mới ra giang hồ.
Nhạc Linh Nhi vẫn chăm chú dò xét Giang Nam. Chỉ thấy tên thanh niên này thanh tú, tuấn lãng, dáng dấp tao nhã, vừa có khí thế của một kẻ luyện kiếm, vừa có phong độ của một văn sĩ, tư thế oai hùng. Tuy quần áo trên người có vẻ rách rưới, nhưng thái độ ung dung của hắn không thể xem thường. Trong lòng nàng không khỏi khen ngợi, thái độ đối với Giang Nam tự nhiên cũng tốt hơn rất nhiều.
Nàng cười nói: “Huynh đài, xin hỏi nên xưng hô với huynh như thế nào?”
“Nhạc muội, nếu như ta nói tên ta cho ngươi, chẳng phải là nói ta đang chờ muội báo đáp sao?” Giang Nam cười cười, chuyển chủ đề: “Nhạc muội, nếu không có chuyện gì khác, ta xin cáo từ trước.”
Nhạc Linh Nhi ngạc nhiên: “Huynh đài, không lẽ huynh không mang theo đầu của con rắn gân hồng vảy vàng này sao?”
“Rắn gân hồng vảy vàng?” Giang Nam buồn bực nói: “Đầu của con quái này chứa đầy kịch độc, ăn cũng không ăn được thì ta lấy làm gì?”
Nhạc Linh Nhi không khỏi nghẹn lời. Nàng cười nói: “Huynh đài, huynh quả là một tên gà mờ mà! Khắp nơi trên người con rắn gân hồng vảy vàng này đều là bảo bối. Không nói đến chiếc răng nanh trong miệng nó, ngay cả da cũng đã là thứ tốt, cốt rắn thì càng là bảo vật. Tuy nhiên, quý giá nhất vẫn là cái gân rắn lớn màu đỏ thẫm nằm giữa đám gân màu hồng. Nó vô cùng cứng cỏi, có thể dùng làm roi, hoặc làm dây cung, quý giá vô cùng, ngàn kim khó cầu.”
“Ngàn kim khó cầu sao? Cái đầu con mãng xà này lại đáng giá đến như vậy sao?” Giang Nam ngẩn ngơ. Hắn vô tư không ngờ rằng mình trong lúc vô tình lại đánh chết một con mãng xà quý giá đến vậy.
“Huynh đài, tuy nói rắn gân hồng vảy vàng không quá quý hiếm, nhưng đem đi luyện thành áo giáp, binh khí lại khá tốt đấy.” Nhạc Linh Nhi cười nói.
Giang Nam không khỏi động tâm. Hắn cũng không phải thuộc hàng đệ tử giàu có, chỉ là một tên thư sinh nghèo kiết xác. Quả thật cái xác rắn gân hồng vảy vàng này là một món tài sản không nhỏ đối với hắn.
“Đầu rắn này tuy đáng giá nhưng ta lại không có cách nào mang theo để bán lấy ngân lượng… À, có thể làm như thế này…” Giang Nam liếc nhìn Nhạc Linh Nhi, trong lòng hơi suy tính, rồi cười nói: “Nhạc muội, nghe nói đan dược của Phủ Dược Vương các muội luôn cao cấp hơn hàng hóa bên ngoài vài cấp bậc, không biết muội có mang theo vài loại trên người không?”
Thấy Nhạc Linh Nhi vẫn còn mơ hồ, Giang Nam cười cười nói: “Ta muốn dùng đầu rắn này đổi lấy một ít linh đan để tu luyện.”
Mắt Nhạc Linh Nhi sáng ngời. Nàng cười nói: “Tiểu muội cũng đang cần xà cốt của rắn độc để phối dược, chẳng qua khó lòng mở lời trước. Nếu huynh đài đã nói vậy, tiểu muội liền mua lại con rắn gân hồng vảy vàng này.” Nàng lấy ra mấy bình đan dược đưa cho Giang Nam rồi nói: “Hai bình này lần lượt là Ích Khí Đan, có thể tẩm bổ chân khí, và Hàm Thần Đan, bổ dưỡng tinh khí thần. Còn đây là hai bình Dưỡng Thân Đan dùng để bồi bổ thân thể.”
Nhạc Linh Nhi lục lọi khắp người, rồi áy náy nói: “Huynh đài, tiểu muội chỉ đem theo bấy nhiêu đan dược, giá trị tính ra vẫn chưa bằng con rắn gân hồng vảy vàng. Vậy thế này, huynh cứ nói địa điểm và thời gian gặp mặt, ta sẽ quay về Phủ Dược Vương mang đan dược đến đổi.”
“Chỉ là một con rắn gân hồng vảy vàng thôi mà, không cần phải rườm rà thế chứ?” Giang Nam nhận lấy mấy lọ đan dược, sau đó thản nhiên cười, rồi rời đi: “Nhạc muội, cáo từ.”
Nhạc Linh Nhi nhìn theo hắn dần xa, vội cất cao giọng hỏi: “Huynh đài, tiểu muội thiếu huynh một phần nhân tình. Mạo muội xin huynh đài lưu lại tên họ để tiểu muội sau này báo đáp.”
Giang Nam cười ha hả, cũng không trả lời, chỉ ung dung phất tay rồi tiến thẳng vào rừng.
“Thật là một tên quái dị!” Nhạc Linh Nhi dậm chân, tự nhủ: “Nơi này chỉ là phụ cận núi Lạc Hà, ngoại trừ Phủ Tề Vương cùng Phủ Dược Vương ra thì chỉ còn Phủ Mộc Vương thôi. Mấy tên đệ tử tôn thất bình thường trong hai phủ này, khi nghe tới tên tuổi Phủ Dược Vương ta chắc chắn sẽ a dua nịnh hót, ấy vậy mà hắn cứ né xa ta. Kẻ như vậy đúng là lần đầu gặp phải.”
Nàng lấy ra một cái ống trúc, quơ cây mồi lửa (hỏa chiết tử), châm vào ngòi nổ. Chỉ nghe tiếng “xuy”, một tia lửa bay thẳng lên không trung rồi nổ tung.
Nhạc Linh Nhi yên lặng đứng bên cạnh khe suối. Một lúc sau, tiếng xé gió vang lên, một giọng nói lớn cất: “Quận chúa ở đây!”
Hơn mười tên cao thủ Phủ Dược Vương trong chớp mắt liền tiến tới bên Nhạc Linh Nhi, tất cả khom người hành lễ, nhao nhao nói: “Quận chúa, một mình người chạy vào núi Lạc Hà khiến Vương gia rất lo lắng… Rắn gân hồng vảy vàng!”
Những tên cao thủ Phủ Dược Vương khi thấy thi thể con rắn gân hồng vảy vàng kia thì vô cùng kinh hãi, miệng lưỡi lắp bắp. Trong đó có một bà lão hét toáng lên: “Chẳng lẽ con rắn gân hồng vảy vàng này là do tiểu thư giết chết sao? Xem ra tu vi võ đạo của tiểu thư lại tăng lên rồi.”
Những người khác cũng nhao nhao tiến lên chúc mừng khiến khuôn mặt Nhạc Linh Nhi không khỏi đỏ lên. Nàng cười nói: “Các ngươi chớ hiểu lầm, đây là do một vị huynh đài đi ngang qua, thấy ta gặp nguy hiểm nên xuất thủ cứu giúp, chém giết con rắn này. Đầu con rắn này có giá rất cao, các ngươi mang nó về đổi thành ngân lượng đi.”
Mọi người đều vội vàng đồng ý.
Nhạc Linh Nhi quay đầu nhìn về phía Giang Nam vừa rời đi, thầm nghĩ: “Tuổi của hắn có lẽ còn nhỏ hơn mình nhưng thực lực lại vượt xa mình, không biết liệu có thể gặp lại hắn lần nữa không…”
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tâm Linh: MIẾU HOANG