“Tàn nhẫn, quá mức tàn nhẫn!” Giang Nam không khỏi rùng mình khi nghe những lời Tề Sơn nói. Dùng mạng bốn mươi tên nô bộc chỉ để dụ Thông Linh Di Viên xuất hiện, quả nhiên chỉ có đệ tử của những thế gia khổng lồ mới xem tính mạng con người như rác rưởi.
“Rốt cuộc có nên cứu những nô bộc này không?” Giang Nam hơi chần chừ. Đồng thân phận tôi tớ, nếu cứ đứng nhìn bọn họ mất mạng, hắn thật sự không đành lòng. Nhưng nếu hắn ra tay, việc học trộm Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết và Long Hổ Tượng Lực Quyết chắc chắn sẽ bại lộ ngay lập tức. Dù có giết được Tề Sơn, mấy chục tên nô bộc kia cũng có thể tiết lộ cho người vương phủ biết, khi đó hắn cầm chắc cái chết.
“Không cứu!” Giang Nam trầm mặt, cắn răng quyết định: “Không thể vì người ngoài mà đẩy chính mình và Giang Tuyết tỷ tỷ vào tình cảnh nguy hiểm! Năm đó, Thiên Thần đại chiến hủy diệt quê nhà, yêu thú ăn thịt, uống máu tộc nhân họ Giang ta, vô số người đã chết, lúc đó có ai cứu bọn ta không?”
“Thiếu gia anh minh.” Mắt Trần Phóng sáng rực, hô hấp dồn dập, cười hì hì nói: “Thiếu gia, có chắc Thông Linh Di Viên trong quặng mỏ này đang giữ ‘Phật Thủ Kim Liên’ không?”
Ngô Quân Thông nghe được mấy chữ “Phật Thủ Kim Liên” thì mắt cũng sáng ngời, thở hổn hển, chửi thầm vài câu rồi cười ha hả nói: “Nghe nói Phật Thủ Kim Liên chỉ có thể phát triển trong mạch khoáng, có hình dạng hoa sen, gốc giống như bàn tay Phật, nhìn qua rất giống đang hái hoa, vì vậy mới gọi nó là Phật Thủ Kim Liên, vô cùng hiếm thấy. Linh dược này chính là linh căn của mạch khoáng, tụ tập tinh hoa thiên địa, chỉ cần ăn một cây, liền có thể giúp chân khí tăng vọt, thậm chí có thể tu tới Thần Luân. Tề Sơn thiếu gia, nếu lát nữa thật sự đoạt được Phật Thủ Kim Liên, mong thiếu gia đừng quên ban cho lão nô chút canh thừa.”
Trần Phóng gật đầu liên tục. Giang Nam nghe thấy không khỏi động tâm, Thần Luân chính là cảnh giới cao nhất của võ đạo, là cánh cửa mà vô số người thèm muốn, mơ ước. Trong Kiến Vũ quốc, hàng ngàn vạn người tu luyện võ đạo, nhưng đạt đến Thần Luân thì lại lác đác vài người. Thế gian này lại có loại linh dược có thể giúp người ta ăn vào liền trở thành cao thủ Thần Luân sao, thật không thể tưởng tượng nổi! Phủ Dược Vương sở dĩ có thể sánh vai với phủ Tề Vương là vì bọn họ có khả năng luyện chế đan dược gia tăng tu vị, nhưng dù tiếng tăm như vậy, Phủ Dược Vương cũng không thể luyện ra thứ linh dược giúp người khác ăn vào liền tu tới Thần Luân được. Có thể thấy rằng, nếu những lời vừa rồi là thật, cây Phật Thủ Kim Liên trong mỏ quặng kia nhất định là dị bảo có giá trị liên thành.
“Công hiệu của Phật Thủ Kim Liên chỉ sợ đã bị Tề Sơn phóng đại rồi chăng?” Giang Nam thầm nghĩ: “Cho dù một đóa Phật Thủ Kim Liên có thể tạo nên một cao thủ cảnh giới Thần Luân, thì liệu có cơ thể nào đủ mạnh mẽ để chịu đựng lượng chân khí khổng lồ như vậy trong một thời gian ngắn chứ? Nếu thật sự có công dụng này, chỉ sợ cũng chỉ dám cắn từng miếng nhỏ mà ăn, nếu ăn liền một lần chắc chắn sẽ nổ tung như bong bóng.”
Tu vị hắn đã tăng nhiều, nên sự hiểu biết về mối quan hệ giữa tu vị và thân thể cũng càng rõ ràng hơn. Tu vị càng cao yêu cầu thân thể cũng phải cường tráng tương ứng, nếu thân thể và tu vị quá chênh lệch sẽ dẫn đến rất nhiều vấn đề. Ví như nếu tu vị quá thấp mà sử dụng linh vật như Phật Thủ Kim Liên thì cơ thể chắc chắn sẽ bị nổ tung.
Tề Sơn cười ha hả nói: “Hai vị quản sự yên tâm, nếu ta lấy được Phật Thủ Kim Liên sẽ không quên công lao các ngươi.” Mặc dù nói như thế nhưng trong mắt hắn lại hiện lên một tia lạnh lẽo rất khó phát hiện.
“Thiếu gia, nếu Phật Thủ Kim Liên quý giá như vậy, sao ngài không dâng lên cho vương phủ?” Ngô Quân Thông suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Tề Sơn cười ha hả, lắc đầu nói: “Báo cho vương phủ sao? Ngô quản sự, ngươi đã lú lẫn rồi sao? Một đóa Phật Thủ Kim Liên chỉ có thể tạo nên một vị cao thủ Thần Luân, nộp lên cho vương phủ thì làm sao đến phiên ta dùng chứ.” Hắn liên tục cười lạnh: “Nhưng nếu ta chiếm được Phật Thủ Kim Liên, tu thành Thần Luân liền có thể vượt qua đại ca Tề Phong của ta, cái gì mà Thế tử vị cũng phải bị ta giẫm nát dưới gót chân, thậm chí ta có thể yêu cầu vị trí Tề Vương, thậm chí cả ngai vàng Hoàng đế, ha ha…”
Đột nhiên tay hắn vung lên như một thanh đao rồi bổ xuống, chỉ thấy một cánh tay rơi xuống. Một tên nô bộc đột nhiên kêu lên thảm thiết, cánh tay phải của hắn đã bị cắt lìa, máu chảy như suối. Dù bị dây thừng trói chặt, cánh tay vẫn bị một chiêu kia chém đứt lìa.
Tề Sơn cười khanh khách nói: “Thông Linh Di Viên cực kỳ khát máu, chỉ có thể dùng máu dụ nó rời khỏi sào huyệt mới có thể thừa cơ lẻn vào đoạt lấy Phật Thủ Kim Liên. Những tên nô tài này không có võ nghệ, chỉ có máu của chúng mới giúp được ta. Trần quản sự, Ngô quản sự, các ngươi theo ta mà làm, khiến những nô bộc này bị thương, sau đó thả cho chúng tùy ý trốn chạy để dụ Thông Linh Di Viên rời đi.”
Tên nô bộc bị chém đứt tay kêu thảm thiết không ngừng, cố nén đau đớn cắm đầu chạy về phía xa. Mấy tên nô bộc khác thấy thế cũng lập tức bỏ chạy tán loạn.
Trần Phóng, Ngô Quân Thông nhe răng cười, sau đó liền thực hiện nhiệm vụ của mình. Chỉ thấy bọn hắn bấm tay búng nhẹ, mấy đạo chỉ phong xuy xuy bay ra, đâm thủng bả vai của những nô tài đang trốn chạy. Hơn hai mươi tên nô bộc bị thương trong tích tắc, máu chảy lênh láng, nhưng bọn hắn vẫn không ngừng lại, vẫn tháo chạy thục mạng về bốn phía.
Tề Sơn chắp hai tay sau lưng cười nói: “Cuối cùng Thông Linh Di Viên kia cũng đã tới…” Giang Nam lúc này cũng cảm nhận một luồng yêu khí cuồng bạo truyền ra từ lòng đất của quặng mỏ hoang. Chỉ thấy một cơn gió mang theo mùi tanh tưởi thổi từ trong động ra, kèm theo là một thân hình lắc lư phá không lao tới. Chỉ sau một giây, sau lưng tên nô bộc đứt tay đã xuất hiện một con vượn hung dữ.
Con vượn này có bộ lông màu xanh đen bao phủ toàn thân, hốc mắt lõm sâu, miệng nhô ra với hàm răng nhọn dữ tợn, sức mạnh còn kinh khủng hơn cả Thiết Trụ, như bóng ma bám theo tên nô bộc kia. Tên nô bộc dường như chưa phát hiện ra, vẫn tiếp tục cắm cổ chạy như điên. Chỉ thấy con vượn kia khẽ vung tay, một tiếng vù vang lên kèm theo cái đầu của tên nô bộc kia rời khỏi cổ. Thân thể của hắn vẫn chạy về phía trước theo quán tính tới hơn mười bước mới ngã xuống. Con vượn cười khặc khặc một cách quái dị, sau đó đưa tay nắm lấy cổ tên nô bộc, đưa miệng uống một ngụm máu tươi thật lâu, hút khô toàn bộ dương khí, ngay cả máu tươi trong trái tim cũng bị hút cạn. Thân thể tên nô bộc khô quắp lại trong nháy mắt, nhìn qua giống như một bộ thây khô không đầu.
Con vượn vừa xuất hiện chính là Thông Linh Di Viên sinh sống bên trong mỏ quặng, một yêu thú khát máu điên cuồng, cực kỳ mẫn cảm đối với mùi máu tươi. Sau khi hút khô máu tên nô bộc, ánh mắt nó dời về một tên nô bộc khác, sau đó vừa cười khặc khặc quái dị vừa đuổi theo, dần dần rời xa khỏi quặng mỏ.
“Ầm!” Tề Sơn đột nhiên đánh ra một chưởng mạnh mẽ lên ngực Trần Phóng, khiến tên quản sự này bay ra mấy trượng, ho ra máu liên tục. “Sơn thiếu gia, ngươi làm sao vậy?” Trần Phóng đứng dậy khó khăn, miệng ho ra máu không ngừng, sắc mặt sợ hãi nói.
Tề Sơn cười ha hả, giọng nói đầy đắc ý: “Trần quản sự à, mấy tên nô tài này chạy chậm quá, Thông Linh Di Viên kia chẳng mấy chốc sẽ làm thịt hết bọn chúng, đến lúc đó bổn thiếu gia sẽ rơi vào hiểm cảnh mất. Tu vị của ngươi cao, chạy trốn nhanh hơn nhiều, cũng coi như kéo dài thêm chút thời gian cho bổn thiếu gia.”
Trần Phóng sắc mặt như tro tàn, run run nói: “Thiếu gia, lão nô đối với ngươi vốn trung thành và tận tâm…” “Phì…” Tề Sơn cười nhếch miệng, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng chỉ là một tên nô tài, tính mạng ngươi ta cần phải quan tâm ư? Đợi tới lúc ta xưng vương, xưng hầu, khi đó muốn bao nhiêu tên nô tài tận tâm, trung thành thì có bấy nhiêu. Huống chi nếu giữ lại ngươi, lúc nào đó ngươi lại lỡ miệng khiến tin tức này lọt vào tai Tề Phong, đóa Phật Thủ Kim Liên này còn có phần ta không?”
Hắn xoay đầu nhìn về tên quản sự còn lại, Ngô Quân Thông. Tên này biết chuyện chẳng lành, sắc mặt trắng bệch, giọng run run: “Thiếu gia, ba người chúng ta liên thủ thì hơn phân nửa có thể giết chết Thông Linh Di Viên này, cần gì phải…”
Tề Sơn cười khanh khách nói: “Tiêu diệt Thông Linh Di Viên sao? Con vượn này trông coi Phật Thủ Kim Liên đã lâu, đã ăn được không ít cánh hoa, thực lực mạnh mẽ hơn ta nhiều, tính ra có thể ngang với cao thủ luyện khí Ngoại Cương. Cho dù liên thủ với bọn ngươi đi nữa thì cũng bị nó làm mồi mà thôi. Ngô quản sự, có thể xả thân vì bổn thiếu gia cũng xem như là phúc phận của ngươi rồi.”
Sắc mặt Giang Nam ngưng trọng, hắn có thể nhận ra được thực lực mạnh mẽ kinh khủng của Thông Linh Di Viên này, không phải mấy con yêu thú bình thường có thể so sánh được.
Ngô Quân Thông la to, hắn biết chính mình khó có thể thoát khỏi kiếp nạn này, liền hét lên một tiếng, tung người đánh về Tề Sơn. Song chưởng giao nhau, chân khí phát ra, chưởng lực tựa như cuồng phong bạo vũ mạnh mẽ đánh xuống Tề Sơn.
“Ngao…” Trong cơ thể Tề Sơn vang lên một tiếng rồng ngâm, hắn lật tay đưa ra một chưởng đón đỡ, khiến Ngô Quân Thông lảo đảo lui về phía sau. Hai mắt đỏ hồng, trong miệng tràn đầy máu tươi, cất giọng khàn khan: “Long Hổ Tượng Lực Quyết?”
“A…” Lại một tiếng kêu thảm thiết của một tên nô bộc vang lên. Thông Linh Di Viên kia uống máu người rất nhanh, rất nhiều người đã tán mạng vì nó. Tuy nhiên, đối với những người không bị thương thì hứng thú của nó giảm đi rất nhiều, quả nhiên xứng với tên gọi “hung thần khát máu”.
Tề Sơn thu quyền, không tiếp tục tấn công, thản nhiên nói: “Ngô quản sự, Trần quản sự, các ngươi hiện tại mau chóng chạy đi. Thông Linh Di Viên vốn rất thích những con mồi bị thương đổ máu, thương thế các ngươi hiện giờ không nhẹ, nếu chạy nhanh nói không chừng còn có thể sống sót. Đợi con hung thú kia giết xong mấy tên nô tài, lúc đó bọn ngươi muốn chạy cũng không kịp.”
Hai người Ngô Quân Thông, Trần Phóng run rẩy, sau đó quát to một tiếng, xoay người bỏ chạy như điên: “Tề Sơn, chúng ta chết thì ngươi cũng không thể trốn thoát khỏi Thông Linh Di Viên!”
Tề Sơn cười ha ha, cực kỳ đắc ý nói: “Hai vị quản sự, cái đó không cần các ngươi lo lắng. Có mấy tên nô tài các ngươi kéo dài, ta cũng đủ thời gian để thong dong lấy được Phật Thủ Kim Liên rồi rời đi.”
Hắn tính toán rất đơn giản: Thông Linh Di Viên kia rất khát máu, chỉ cần ngửi được mùi máu tươi liền không thể kiềm chế được mà đuổi theo con mồi. Có Ngô Quân Thông và Trần Phóng dẫn dụ thì hắn có thể thừa cơ lấy Phật Thủ Kim Liên.
“Mấy tên nô tài các ngươi chết đi rồi, bổn thiếu gia có thể trở thành cao thủ Thần Luân, các ngươi ở dưới cửu tuyền chắc cũng sẽ vui mừng lắm nhỉ?” Tề Sơn mỉm cười, sau đó đi nhanh vào trong quặng mỏ. Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng sóng biển vang lên, trong lòng cực kỳ kinh hãi, chỉ thấy một bàn tay theo tiếng sóng không biết từ đâu đánh thẳng về phía hắn.
Một chưởng nhẹ nhàng kia khẽ chuyển động, sau đó biến mất trước mặt hắn, hóa thành một cơn sóng lớn mãnh liệt vỗ bờ, tiếng gió xoáy ầm ầm, khắp bầu trời đều là những đợt sóng cuồn cuộn không dứt tràn tới.
“Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết? Là vị huynh đệ nào trốn ở đây?” Tề Sơn tức giận gầm lên một tiếng, bàn tay chuyển động, thôi động Long Hổ Tượng Lực Quyết nghênh tiếp chiêu này. Hắn chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh liên miên không dứt tràn tới, sau đó bị một chiêu Đại Giang Bão Triều Sinh kia đánh bay lên trời, khí huyết chập chờn không ổn định.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tâm Linh: MIẾU HOANG