Tiến vào thành Dược Vương, Giang Nam chỉ thấy dòng người trong thành đi lại hối hả, hàng quán hai bên đường tấp nập, bày bán đủ loại mặt hàng khiến người ta hoa mắt. Nơi đây phồn hoa hơn Phủ Tề Vương không biết bao nhiêu lần.
Tất cả là nhờ Phủ Dược Vương tọa lạc tại đây. Linh đan của Phủ Dược Vương nổi danh thiên hạ, thu hút vô số võ giả tề tựu. Không chỉ có các thế gia giàu có nứt vách, mà ngay cả hoàng thất Kiến Vũ Quốc cũng thường xuyên tới đây mua sắm linh đan. Nơi đây quả thực là chốn rồng rắn hỗn tạp, từ vương công quý tộc cho đến cường đạo, giặc cướp đều có mặt.
“Tu vi chỉ còn lại ba thành…”
Bước đi trên đường phố thành Dược Vương, Giang Nam hơi nhíu mày. Sau trận chiến sống mái với Thông Linh Di Viên, hắn đạp nước chạy một mạch tám trăm dặm khiến chân khí hao hụt, thậm chí còn thấp hơn cả lúc bị Giang Tuyết hút đi tám phần dương khí. Trận đại chiến này khiến chân khí hắn hao hụt quá nửa, nhưng do đặc tính của Ma Ngục Huyền Thai Kinh, tạm thời hắn không có cách nào tăng tốc độ khôi phục. Nếu tu luyện chậm rãi cho tới lúc mặt trời mọc sáng mai, cũng chỉ khôi phục tối đa một thành tu vi mà thôi.
Hắn từng bước đi tới, hai bên đường là những dãy phố sầm uất với quán rượu, nhà hát, xưởng sản xuất, cùng vô số cửa hàng kỳ lạ bán đủ mọi thứ. Không chỉ có phố thuốc, phố binh khí, mà còn có các cửa hàng chuyên bán nguyên liệu đặc biệt, thậm chí cả nơi chuyên bán võ học.
“Buôn bán ở thành Dược Vương quả thực quá phát triển, hơn xa thành Tề Vương.”
Giang Nam dạo chơi bước vào một tiệm thuốc, một luồng mùi thuốc xông thẳng vào mũi. Hắn chỉ thấy người ra vào cửa hàng liên tục, việc làm ăn coi như khá khẩm. Mấy tiệm bán thuốc trong thành đều do Phủ Dược Vương kinh doanh, giá cả phải chăng, không phân già trẻ.
“Khách quan, ngài muốn mua thuốc hay xem bệnh?” Một tên tiểu nhị tiến tới nghênh đón, tươi cười: “Nếu ngài đến xem bệnh, chi bằng tới y đường xem mạch, nơi đó mới chẩn đoán bệnh chuẩn xác nhất…”
Giang Nam mỉm cười đưa tay, một bình ngọc xuất hiện. Hắn cười nói: “Ở đây thu mua linh đan như thế nào?”
“Nguyên lai tiên sinh là Luyện Đan sư, tiểu nhân thất kính, thất kính.” Tên tiểu nhị kia nghe vậy trở nên cung kính, nghiêm nghị nói: “Mời tiên sinh đợi một lát, tiểu nhân đi mời chưởng quỹ tới.”
Giang Nam gật đầu, tiểu nhị thấy vậy liền vội vàng đi vào nội đường. Một lúc sau, một ông lão lông mày hoa râm từ bên trong đi ra chắp tay nói: “Tiên sinh, ngài có thể cho lão hủ nhìn qua đan phẩm không?”
Giang Nam đưa bình Ích Khí Đan cho chưởng quỹ. Lão chưởng quỹ mở bình ngọc, lấy ra một viên, sau đó cẩn thận dùng một cây ngân châm cắm vào bên trong linh đan. Sau khi rút châm ra quan sát, lão chưởng quỹ sắc mặt hơi đổi, rồi nói: “Tuy chỉ là Ích Khí Đan nhưng phẩm chất lại không tồi, thậm chí dược lực đạt đến mười phần, vô cùng đáng quý. Thật không ngờ tiên sinh tuy tuổi còn trẻ mà đã có thể luyện ra đan dược mười phần như thế này, quả là tài hoa xuất chúng.”
“Lão tiên sinh quá lời rồi, thực ra lọ Ích Khí Đan này do một vị bằng hữu tặng ta, vì không còn nhiều tác dụng với bản thân nên mới mang đi bán.” Giang Nam cười nói: “Xin mạn phép hỏi lão tiên sinh, vừa rồi ngài nói luyện đan mười phần có ý nghĩa là gì?”
“Thì ra là thế! Lão hủ vốn nghĩ nếu công tử còn trẻ như thế mà đã có thể luyện đan mười phần thì quả là một chuyện đáng kinh ngạc, nguyên lai là do bằng hữu tặng. Công tử không ở trong nghề nên không biết ngôn ngữ chuyên dụng cũng là hợp tình hợp lý.” Chưởng quỹ cười nói: “Phẩm giai đan dược tương ứng với cảnh giới võ đạo. Ví như Ích Khí Đan, Dưỡng Thân Đan, Uẩn Thần Đan... mấy loại linh đan này chỉ có tác dụng với võ giả ở tầng năm Luyện Thể. Đối với cao thủ Luyện Khí thì tác dụng nhỏ, hiệu quả không cao, do đó được xếp vào loại linh đan phẩm chất thấp. Cảnh giới Luyện Khí cần phải phục dụng các loại linh đan có phẩm chất cao hơn nhiều, ví như linh đan nhất đẳng: Bổ Khí Đan, Hòa Linh Đan, Thần Du Đan... Mấy loại này giá cả cao hơn Ích Khí Đan rất nhiều lần. Công tử nói rằng Ích Khí Đan không còn nhiều tác dụng với mình, hẳn là đã bước chân vào cảnh giới Luyện Khí.”
Nói tới đây, chưởng quỹ không khỏi cảm thấy kính nể. Tuổi Giang Nam không lớn nhưng đã tu tới cảnh giới Luyện Khí, cho dù là trong những thế gia lớn cũng được xếp vào hàng thiên tài hiếm có. Bởi vậy, dù cho quần áo Giang Nam có vẻ giản dị mộc mạc, lão cũng không hề có chút khinh thường nào.
“Luyện đan mười thành thì giải thích như thế nào?” Giang Nam nhịn không được hỏi.
Chưởng quỹ tươi cười nói: “Công tử không biết rồi, linh đan thực sự không phải lúc nào cũng chứa đựng toàn bộ tinh hoa, nó cũng tồn tại tạp chất. Tinh hoa cùng tạp chất tạo thành một tỷ lệ, như linh đan bảy thành tức là có bảy phần tinh hoa, ba phần tạp chất. Nếu sử dụng, tạp chất đó cũng sẽ bị hấp thu hòa lẫn vào chân khí và cơ thể. Chỉ có hao tổn tinh thần mới có thể bài trừ nó ra ngoài, bởi vậy giá trị không cao. Nếu không bài trừ, nó sẽ tích tụ trong người, càng lúc càng nhiều sẽ khiến tư chất võ đạo của người đó càng lúc càng kém, thậm chí tu vi bị ảnh hưởng, không thể tăng lên, cả đời giậm chân tại chỗ.”
Sắc mặt Giang Nam thay đổi. Vị chưởng quỹ nói không sai, ở trong chăn mới biết chăn có rận. Lúc trước hắn chỉ biết linh đan có thể dùng để tăng cường tu vi, nhưng không hề biết rằng ẩn bên trong nó còn có nhiều đạo lý như vậy.
“Càng chứa ít tạp chất thì linh đan có giá trị càng cao. Linh đan chín thành đã hầu như không ảnh hưởng nhiều tới tư chất người tập võ, bởi vậy nó được rất nhiều người truy lùng. Tuy nhiên, giá trị cao nhất hiển nhiên là linh đan mười thành.” Chưởng quỹ tươi cười nói: “Lọ Ích Khí Đan này của công tử là linh đan mười thành, giá trị tự nhiên đắt đỏ. Lọ này gồm mười hai miếng, mỗi miếng giá 70 lượng bạc, tổng cộng là 840 lượng. Nếu công tử không có dị nghị, lão hủ xin y vậy thanh toán.”
Giang Nam gật đầu. Vị chưởng quỹ này hoàn toàn không phải vì biết hắn là người ngoài mà ra sức chèn ép giá. Phủ Tề Vương mua linh đan của Phủ Dược Vương cũng phải hao tốn rất nhiều bạc mới được một miếng tương tự, tuy vị chưởng quỹ đã hạ giá xuống tương đối thấp nhưng cũng không phải quá đáng.
Giang Nam cười nói: “Xin hỏi quý hiệu, ở đây có bán phương pháp luyện đan không?”
Vị chưởng quỹ kia nghe vậy hơi giật mình, cười nói: “Tiểu ca, ngươi muốn học luyện đan sao? Lão hủ khuyên ngươi một câu thật lòng, luyện đan nhìn qua có vẻ dễ dàng, nhưng bên trong lại cực kỳ phức tạp, so với luyện võ còn phức tạp hơn, hơn nữa tỷ lệ luyện thành linh đan cũng không cao. Dù cho có thể luyện ra thì cũng có một tỷ lệ lớn là phế đan, thậm chí có không ít người táng gia bại sản cũng không luyện được một lò đan nào ra hồn.” Hắn cười ngạo nghễ: “Dõi mắt khắp cả Kiến Vũ Quốc này, chỉ có Phủ Dược Vương chúng ta mới có thể nuôi dưỡng nên những Luyện Đan sư nhất lưu mà thôi. Ông cha vẫn thường nói, đan – võ không thể cùng luyện. Người tập võ nếu học luyện đan sẽ khiến tu vi tiến bộ chậm chạp. Các Luyện Đan sư của Phủ Dược Vương chúng ta vì tốn quá nhiều thời gian vào việc luyện đan nên tu vi võ đạo không hề mạnh mẽ như những vương phủ khác.”
Giang Nam hiểu rõ những lời vừa rồi cũng là ý tốt của lão chưởng quỹ. Phủ Dược Vương mặc dù có đủ các loại linh đan, dược liệu nhưng dường như lại chưa bao giờ xuất hiện một vị võ đạo tông sư lớn nào. Dù có người dựa vào linh đan mà đạt tới Thần Luân, thì thực lực cũng thua kém vài phần so với những cường giả tu luyện từng bước một. Đây cũng là do Luyện Đan sư tiêu tốn quá nhiều thời gian, tuy nhờ linh đan nên tu vi tăng lên, nhưng căn cơ lại bấp bênh, cảnh giới không ổn định, tâm cảnh cũng không được mài dũa “thiên chuy bách luyện”. Dù cho có tu vi ngang với người khác nhưng thực lực phát huy ra lại không bằng. Giang Tuyết đã từng khuyên hắn rằng, nếu dùng linh đan để tăng tu vi lên thì dễ, nhưng không phải là sáng suốt, bởi như thế sẽ khiến căn cơ không ổn định, chỉ tại lúc quan trọng mới nên nhờ tới linh đan để đột phá bình cảnh, tự mình tu hành mới là con đường đúng đắn, căn cơ vững chắc sẽ giúp cho thực lực càng mạnh hơn.
“Chưởng quỹ, điều này ta hiểu rõ. Nếu như ta không có tư chất luyện đan, tự nhiên ta sẽ chăm chỉ tu luyện.” Giang Nam cười nói: “Lão tiên sinh xin đem phương thức luyện Dưỡng Thân Đan, Uẩn Thần Đan và Ích Khí Đan cho ta, mỗi loại phương thức kèm theo mười phần dược liệu, tất cả tính toán cho ta.”
Chưởng quỹ nghe vậy cũng không khuyên nữa, đem ra phương thức luyện Dưỡng Thân Đan, Ích Khí Đan và Uẩn Thần Đan, cười nói: “Phương pháp luyện đan Phủ Dược Vương chúng ta cũng không giữ làm của riêng, giá cả cũng không đắt. Tuy nhiên người học được lại không nhiều, vị tiểu ca này nên nghĩ lại cho kỹ.”
Giang Nam nhận lấy ba phương thức. Hắn chỉ thấy với ba phương thức mà đã phải dùng tới cả trăm tờ giấy Tuyên Thành loại tốt, trên đó lại ghi chằng chịt những chữ nhỏ tên những loại dược liệu, thời gian uống thuốc, độ mạnh ngọn lửa, các điều cấm kỵ, linh quyết luyện đan… trong lòng hắn cảm thấy khá thỏa mãn. Chưởng quỹ lại sai người đem tới mười phần dược liệu mỗi loại. Sau khi tính toán xong, giao lại cho Giang Nam ngân phiếu hơn 100 lượng.
“Nếu như đã có phương thức, còn thiếu lò đan mà thôi.”
Giang Nam đang định rời khỏi hiệu thuốc thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh thanh thúy từ phía sau: “Thế huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
“Thế huynh?” Giang Nam giật mình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ dung nhan thanh tú động lòng người đang đứng phía sau, khuôn mặt rạng ngời vẻ đẹp thanh xuân khiến hắn lập tức nhớ tới cuộc gặp mặt bên khe núi, bèn cười nói: “Thì ra là Nhạc thế muội.”
Dung mạo nàng thoát tục, trên người vận bộ áo đỏ càng tôn lên làn da trắng nõn như tuyết non, đích thị là vị nữ đệ tử Phủ Dược Vương mà Giang Nam từng gặp tại miếu sơn thần, Nhạc Linh Nhi.
“Quận chúa, vị này là?” Một nam tử trẻ tuổi tướng mạo phúc hậu đứng bên cạnh Nhạc Linh Nhi. Người này quần áo quý giá, đẹp đẽ, lộ rõ sự tôn quý bất phàm. Hắn quét mắt liếc Giang Nam, sau đó cau mày nói.
“Mộc công tử, như ta từng nói với ngươi, vị này chính là thế huynh từng cứu mạng ta, người đã tiêu diệt con rắn vảy vàng.” Nhạc Linh Nhi giới thiệu hai người, cười nói: “Thế huynh, vị này chính là công tử Tần Nam Mộc, tôn thất Phủ Mộc Vương.”
“Gặp qua Mộc huynh.” Giang Nam hơi chắp tay, sau đó hướng Nhạc Linh Nhi chắp tay cười nói: “Nguyên lai thế muội lại là quận chúa Phủ Dược Vương, quả là thất kính.”
Nhạc Linh Nhi cười mỉm nói: “Thế huynh, lần trước ngươi đi vội vàng còn chưa cho ta thỉnh giáo tôn tính đại danh, lần này ngươi không thể từ chối nữa đấy.”
Giang Nam mỉm cười: “Hồi bẩm quận chúa, tại hạ họ Giang, tên Nam, tự Tử Xuyên, đến từ vùng đất bị trời phạt. Quận chúa gọi ta Tử Xuyên là được.”
Nhạc Linh Nhi giật mình. Vùng đất bị trời phạt là một nơi thần bí, vốn là láng giềng của Kiến Vũ Quốc, nằm trong địa giới của Tĩnh Hoa Quốc. Tuy nhiên, trận chiến của thiên thần mấy năm trước lan tới gần khiến nơi này hóa thành một vùng đất chết, không còn sự sống. Cả Tĩnh Hoa Quốc cũng bị tiêu diệt, mấy trăm vạn lê dân bá tánh phải tha hương cả ngàn dặm, tử thương vô số, có thể nói là một tai họa cực kỳ thảm thiết. Chỉ vì một sự việc mà khiến cả một vùng đất phồn hoa, trù phú trở thành vùng đất bị trời phạt. Nàng vốn cho rằng Giang Nam tới từ vùng sơn mạch xung quanh Phủ Tề Vương hoặc Phủ Mộc Vương, không ngờ hắn lại là di dân đến từ vùng đất bị trời phạt.
“Tử Xuyên, ngươi làm sao đến được thành Dược Vương vậy?” Nhạc Linh Nhi liền thay đổi chủ đề để tránh cho Giang Nam phải xấu hổ, nàng hiếu kỳ hỏi.
“Ta đến đây chủ yếu là để mua mấy phương thức luyện đan, kiểm tra xem mình có thiên phú lĩnh vực này hay không.” Giang Nam cười ứng đối. Hắn tuy từng làm nô trong Phủ Tề Vương, nhưng dù sao cũng xuất thân từ một gia tộc thư hương môn đệ lớn. Sau khi biết rõ Nhạc Linh Nhi là quận chúa, hắn cũng không có chút nào mất tự nhiên, trả lời thong dong. Tuy quần áo trên người có vẻ giản dị nhưng khí chất lại khiến người khác không dám xem thường.
Mắt Nhạc Linh Nhi sáng ngời, trách móc nói: “Ngươi sao không trực tiếp tìm ta? Chẳng lẽ ngươi không biết cách tìm ta sao? Chuyện khác không nói, chứ việc luyện đan ta hoàn toàn có thể giúp ngươi rất nhiều.”
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)