Giang Nam cười nói:– Nơi này là tận cùng thời không, không có thời gian chảy. Ta để lại thân xác Đế Giang là vì hôm nay. Đế Giang nhập mộng vào thân xác của mình, chẳng khác gì người sống.
Công Dã Càn nhíu mày hỏi:– Ý của ngươi là...?
– Chỉ cần bọn họ muốn, thì có thể mãi mãi ở lại đây, ở lại nơi không có tranh đấu, không có tịch diệt, không có gì hết. – Giang Nam bình tĩnh nói. – Ta sẽ phong ấn bọn họ ở đây, mãi mãi không ai đến quấy rầy. Thời gian tĩnh lặng tại đây, Đế Giang sẽ không bao giờ trở về quá khứ, sẽ không thân chết đạo tiêu, nơi này chỉ thuộc về hai người...
Đế Giang mở miệng nói:– Ta đồng ý.
Thiên Phi Đạo Tôn mỉm cười nói:– Ta cũng vậy.
Công Dã Càn thở dài:– Chỉ nguyện làm uyên ương không làm tiên, thật khiến người hâm mộ. Nguyên Mẫu...
Nguyên Mẫu Thiên Tôn dứt khoát nói:– Ta không làm! Lão nương không thèm sống ở chỗ yên lặng đáng sợ này. Thà sống trong tương lai liên tục có tịch diệt kiếp, dù sao nhiều người, vui!
Công Dã Càn thở dài, ánh mắt cầu cứu nhìn Giang Nam.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn túm Công Dã Càn lại, lạnh lùng cười:– Lão thỏ, ngươi không trốn thoát. Tuyệt đối không! Lão nương đi đâu là ngươi đến đó, lão nương bị người đánh thì ngươi cũng phải chịu đòn. Lão nương đánh người là ngươi phải đánh cùng. Lão nương sinh hài tử, ngươi phải hỗ trợ!
Công Dã Càn than khổ, lén nháy mắt với Giang Nam.
Giang Nam cười phá lên, phất tay chào Đế Giang và Thiên Phi Đạo Tôn. Phu thê đứng trong vũ trụ cô quạnh đưa tiễn.
Giang Nam cười nói:– Huynh trưởng, tẩu tẩu, hãy lên Đại La Thiên đi. Ta mang các người đi tương lai, khai sáng thiên địa mới.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn kéo cổ áo Công Dã Càn vào Đại La Thiên. Nguyên Thủy Đại La Thiên khẽ rung, thoát khỏi thời không tĩnh lặng. Đế Giang và Thiên Phi Đạo Tôn mãi mãi ở lại đây.
Thiên Phi Đạo Tôn tựa vào ngực Đế Giang, ngước lên hỏi:– Bệ hạ sẽ cô đơn sao?
– Có nàng ở đây ta mãi mãi không cô đơn.
***
Trong tương lai, Nguyên Thủy Thiên Tôn một ý niệm khai thiên, hỗn độn khai sáng, hồng mông tách ra, huyền hoàng rẽ, thiên địa nhân tam tài định luân, ngũ hành tương sinh tương khắc, bát hoang hiện. Vũ trụ trời sao như một bức tranh trải rộng.
Tam giới ba mươi ba trọng thiên bay ra từ Nguyên Thủy Đại La Thiên, rơi vào vũ trụ hoàn toàn mới. Chúng sinh tam giới bước ra khỏi tam giới, ngơ ngác nhìn thiên địa bao la. Dần dần, nhiều người rời khỏi tam giới, trải rộng khắp vũ trụ, truyền bá văn minh, truyền thừa lý niệm của các tiên hiền.
Vô Nhân Cấm Khu rơi vào hư không, cắm rễ. Các thần hồn từ Vô Nhân Cấm Khu bay đi bốn phương tám hướng, cấm khu dần trống rỗng.
Không biết bao nhiêu vạn năm sau, một nữ nhân từ bên ngoài trở về, tạo một tòa Thiên Môn trong Vô Nhân Cấm Khu. Bên cạnh Thiên Môn, một gốc Thế Giới Thụ bén rễ nảy mầm, dần dần khỏe mạnh.
Thời đại huy hoàng thuở trước đã trở thành truyền thuyết, những kỳ tích xa xôi mờ mịt. Trong truyền thuyết đó, có một vị Nguyên Thủy Thiên Tôn cố gắng xoay chuyển, bình định vũ trụ đại tịch diệt, khai sáng vũ trụ này, gieo trồng văn minh. Vị Nguyên Thủy Thiên Tôn kia không gì không làm được, nhưng cuối cùng không thể cứu người mình yêu.
Nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, các tồn tại đỉnh thiên lập địa trong truyền thuyết có thật hay không, câu chuyện buồn vui trong truyền thuyết đó có thật sự xảy ra không thì không ai chứng thực được. Truyền thuyết, dù sao cũng chỉ là truyền thuyết.
Văn minh vẫn còn tiếp tục. Hôm nay thiên hạ thái bình.
Đột nhiên, vô số tồn tại cổ xưa trong vũ trụ phóng lên cao, các vì sao bay trong trời sao, cự thú xông hướng chân trời. Lão tổ các giáo phái, giáo môn đều hối hả chạy đi. Thanh thế rầm rộ, đám người ùa về một hướng.
Có người trẻ tuổi khó hiểu hỏi:– Lão tổ tông Tịch gia, các ngươi đi đâu vậy?
Lão tổ tông Tịch gia cười nói:– Thế gian này có một người nửa đời trước làm đế, tên Đế Huyền, bình tam giới, định Càn Khôn. Nửa đời sau làm tôn, Nguyên Thủy Đại Thiên Tôn, bình hạo kiếp, khai vũ trụ, dục hóa chúng sinh, tên gọi Đế Tôn. Hôm nay vị Đại Thiên Tôn này đại thọ sáu mươi ức năm, chúng ta đi tham bái Đại Thiên Tôn, chúc thọ. A, phụ mẫu ta cũng đến.
Người trẻ tuổi kinh hãi lẩm bẩm:– Phụ mẫu của lão tổ tông Tịch gia? Sao ta chưa từng nghe nói? Hơn nữa đại thọ sáu mươi ức năm? Khoa trương quá vậy? Vũ trụ bây giờ mới có bốn ức năm, lấy đâu ra sáu mươi ức năm...
– Nhãi con, kiến thức của ngươi cạn. – Lão tổ tông Tịch gia cười lớn cùng phu nhân bay xa.
Trên Nguyên Thủy Đại La Thiên, các khách khứa tụ tập lại trò chuyện. Đám lão quái vật như trở về xưa kia, vừa khóc vừa cười vừa nhảy nhót. Phù Lê Nguyên Quân đến, mọi người bái.
Phu nhân của lão tổ tông Tịch gia tiến lên hỏi:– Sư nương, Thiên Tôn đại lão gia đâu?
Phù Lê Nguyên Quân cười nói:– Lão gia ở trong hậu hoa viên, chút nữa sẽ đến, các người chờ chốc lát.
Trong hậu hoa viên Nguyên Thủy Đại La Thiên có một con hồ ly trắng nhảy nhót giữa núi non khe suối. Không lâu sau, hồ ly đi tới dưới một gốc cây. Có thư sinh trẻ tuổi đang nằm trên ghế nhắm mắt, một quyển sách che mặt. Hồ ly trắng rón rén đến bên cạnh thư sinh, thò vuốt móc khối ngọc bội trong túi thư sinh ra, lật tới lật lui trộm sạch đồ vật trên người thư sinh. Hồ ly trắng chớp mắt quyến rũ nhìn sách, cũng trộm luôn.
Hồ ly định đi chợt thư sinh tỉnh lại. Thư sinh cười nói:– Giang Tuyết lại nghịch rồi, chút của cải nhà ta gần như bị nàng lấy hết.
Hồ ly trắng không sợ thư sinh, chín cái đuôi ngoe nguẩy sau lưng cười nói:– Tiểu đạo sĩ, nghe nói hôm nay ngươi đại thọ sao không đi?
– Không vội. – Thư sinh trẻ mỉm cười nói. – Phải rồi, lần trước ta kể chuyện cho nàng đến đâu... Nhớ rồi, thánh nhân nói một phu hai thê là thiên kinh địa nghĩa. Đúng, là chỗ này!
Hồ ly trắng lộ vẻ mặt không tin:– Ngươi đang lừa ta?
Hồ ly trắng nghi ngờ nhìn thư sinh:– Là thánh nhân nào nói?
Thư sinh trẻ ho khan, nghiêm túc nói:– Nguyên Thủy Đại Thiên Tôn nói vậy.
Hồ ly trắng bĩu môi:– Mặt dày!
Hồ ly trắng nhảy nhót rời đi:– Ta nghe người ta nói ngươi chính là Đại Thiên Tôn, có người gọi ngươi là đế, có người kêu là tôn. Rõ ràng tự ngươi nói lại lấy ra lừa ta.
Đề xuất Tiên Hiệp: Lạn Kha Kỳ Duyên (Dịch)