Giang Nam nhớ rất rõ lần đầu tiên mình nuốt một cánh hoa Phật Thủ Kim Liên. Lần ấy, dược lực khổng lồ liền bộc phát, như muốn thiêu đốt toàn bộ y phục, khiến mười vạn tám ngàn lỗ chân lông nở tung, máu tươi phun trào thành từng tia. Nếu dược lực bộc phát vượt quá giới hạn chịu đựng của thân thể, Giang Nam sẽ lập tức bị thiêu sống, cơ bắp trương phồng rồi nổ tung, sau đó hóa thành tro tàn.
“Viên linh đan xá lợi này cũng không dễ dùng. Chân khí của ta hôm nay đã tiêu hao gần hết, trước tiên cần về khôi phục tu vi, có chân khí trấn áp dược lực, nguy hiểm cũng giảm đi đôi chút.” Giang Nam thu dọn dược liệu trong phòng luyện đan, rồi lập tức rời khỏi phòng. Chỉ thấy bầu trời bên ngoài mờ mờ, ở phương đông, một viên cầu trắng như bong bóng cá đang từ từ lộ diện.
“Khá lắm, luyện thành ba viên linh đan này mà ta đã tốn cả đêm!” Hắn lập tức quay về trụ sở, không hề nghỉ ngơi, liền bắt đầu thúc giục Ma Ngục Huyền Thai Kinh luyện hóa ánh sáng thái dương từ mặt trời để tẩm bổ tu vi. Chính xác mà nói, việc tiêu hao hết chân khí rồi tu luyện quả thực có thể giúp tu vi tăng tiến. Giang Nam cảm thấy tốc độ vận chuyển chân khí của mình nhanh hơn đôi chút so với trước đây, càng lúc càng như ý muốn. Hơn nữa, trong lúc tu luyện, tu vi của hắn cũng chậm rãi tăng lên.
Hôm nay hắn đã đột phá khỏi xiềng xích của Luyện Thể kỳ, đả thông tất cả màng xương, đạt tới cảnh giới Luyện Khí. Chỉ là tu vi mới thành, còn chưa ổn định. Bây giờ hắn lại tu luyện ngay sau khi luyện đan xong, khiến cảnh giới càng thêm ổn định.
“Giang Tuyết tỷ tỷ nói tu luyện cũng như luyện đan, lời này quả nhiên không sai.” Giang Nam cảm khái trong lòng. Mỗi khi tu vi tiến bộ đôi chút, hắn lại cảm nhận được nhiều điều hơn. Tu luyện cũng như luyện đan, cần phải luôn chú ý cẩn thận, loại bỏ tạp chất trong cơ thể để chân khí, thân thể, tinh khí thần trở nên tinh thuần hơn. Sau đó, dung hợp thân thể, chân khí, và tinh khí thần lại như dược lực, tạo thành một thể duy nhất, khiến bản thân như một viên linh đan mười thành, óng ánh vô cùng, hoàn mỹ vô khuyết.
“Không biết Giang Tuyết ra ngoài đã tìm được linh dược hay chưa?” Giang Nam thầm nghĩ.
Cách đó hơn ngàn dặm, tại một eo đất nhỏ, một nữ tử áo trắng từng bước đạp trên mặt sông lớn chảy giữa đôi bờ thâm cốc, từ từ lướt về phía trước. Nàng tựa như một nàng tiên hạ phàm, y phục trắng hơn tuyết, dáng đi nhẹ nhàng. Nước sông cuồn cuộn đến chân nàng bỗng như phục tùng, không hề dậy thêm một chút sóng nào.
Cũng không lâu sau, từ tả ngạn dòng sông, phía trên vách đá, một cây tùng thẳng đứng hiện lên trong mắt nàng. Cây tùng này vươ ra từ vách núi, xanh tốt um tùm, sum suê, tràn đầy nhựa sống, chắn ngang sông lớn tựa như một cây cầu tự nhiên. Trên tán cây tùng ấy có một tổ chim, bên trong có một nam tử mũi ưng, vẻ mặt dữ tợn ngồi nghiêm nghị, phun nạp thiên địa linh khí. Nam tử trung niên này mặc đạo bào, đỉnh đầu trọc lóc, không phải Tăng, cũng chẳng phải Đạo, trông rất quái dị.
Giang Tuyết từ từ đi tới, bước chân càng lúc càng hướng lên cao, giẫm trên không trung như đi trên đất bằng, hướng thẳng về phía tổ chim kia. Đạo nhân ngồi bên trong tổ chim đột nhiên mở to mắt, ánh mắt tựa như có điện, rơi trên người cô gái, sau đó đột nhiên mở miệng, thanh âm bén nhọn như chim ưng: “Nghe nói gần đây có một cô nương nhỏ đi dọc bờ sông, cướp đoạt linh vật của yêu vương ngũ hồ tứ hải. Ngay cả lão sư tử ở Hắc Phong cốc cũng bị cô nương này vét sạch, cả Linh Tịch hoa cũng không còn, hẳn là tiểu cô nương rồi!”
Giang Tuyết dừng bước đối diện tổ chim trên cây tùng, ánh mắt bình thản nhìn đạo nhân, lạnh nhạt nói: “Thật ra ta không cướp đoạt, mà là lấy đi. Yêu vương Thần Thứu, Hỏa Linh quả trong tổ chim của ngươi cũng là một loại linh dược ta cần. Nếu ngươi tự dâng lên, ta sẽ trả cho ngươi một viên Nhân Tinh. Sau khi ta đạt được thành tựu, tương lai sẽ trả lại cho ngươi gấp vô số lần. Còn nếu không, ta chỉ có thể động thủ lấy đi.”
Đạo nhân bên trong tổ chim đúng là Yêu vương Thần Thứu, một con chim ưng tu luyện thành yêu, chủ nhân của vùng đất này. Nó nghe vậy bèn cất tiếng cười mỉa mai: “Lớn miệng thật! Cây Hỏa Linh quả này chính là mệnh căn của ta. Năm xưa lúc chưa tu thành yêu, ta ngu dốt đần độn vô cùng, nhờ ăn một quả Hỏa Linh quả mới khai thông linh trí, tu luyện tới cảnh giới hôm nay. Ngươi nói tương lai khi đạt thành tựu sẽ cho ta càng nhiều thứ tốt hơn, loại chuyện xa xăm mờ mịt này mà cũng có người tin sao? Chi bằng ngươi đem mấy thứ linh dược ngươi đạt được trên người kia giao hết ra đây, khi nào có thành tựu ta sẽ trả lại cho ngươi!”
Giang Tuyết không nhịn được lắc đầu cười, rồi nói: “Khá khen cho một con yêu chim khéo mồm khéo miệng. Đáng tiếc, ta hảo tâm muốn cho ngươi điều tốt, ngươi lại ngoan cố mất linh, tự mình cự tuyệt.”
Yêu vương Thần Thứu giận dữ, đột nhiên vươn người đứng dậy, vừa đánh về phía Giang Tuyết vừa nói: “Bọn ta tu yêu, đoạt lấy tạo hóa trong thiên địa, tất cả đều lấy cường giả vi tôn, ai thắng làm vua. Ngươi nếu mạnh hơn ta, ta liền đem Hỏa Linh quả hai tay dâng cho ngươi. Còn nếu ngươi thua, thì không cần đi đâu nữa, ở lại làm áp trại phu nhân của ta!”
Giang Tuyết đứng thẳng bất động, đối với thế công của Yêu vương Thần Thứu coi như không thấy.
“Cô nương nhỏ à, tu vi của ngươi, thực lực bây giờ của ngươi không đủ, chỉ mới tu thành Thần Luân, còn ta đã luyện thành thần thông, cảnh giới đã tới Thần Luân ngũ đạo, luyện ra năm loại thần thông.” Yêu vương Thần Thứu tung người đánh tới, trên sông lớn đột nhiên vang lên một tiếng, một cột nước dựng thẳng lên như một bức tường cao tới hơn mười trượng, đè xuống Giang Tuyết. Đột nhiên, một đóa hoa sen xuất hiện rồi nở rộ trên bức tường. Sau đó, nó càng lúc càng lớn khiến tường nước đổ sụp ầm ầm, còn đóa sen kia vẫn phiêu phù nhẹ nhàng trên lòng sông, không hề lay động, cũng chẳng hề bị nước sông cuốn trôi.
Yêu vương Thần Thứu thấy nàng dễ dàng phá tan thần thông của mình liền rít gào một tiếng, hóa thành một con kên kên cực lớn, giương đôi cánh rộng hơn mười trượng đánh tới, cặp móng vuốt sắc bén lóng lánh chộp mạnh về phía Giang Tuyết.
Giang Tuyết đưa tay ra, chỉ thấy trong tay hiện lên một khối thịt thối. Mắt Yêu vương Thần Thứu lập tức sáng ngời, không hề nghĩ ngợi liền mổ thẳng vào miếng thịt trong tay nàng.
“Nghịch ngợm.” Giang Tuyết cười nhẹ một tiếng, một ngón tay điểm lên mi tâm của hắn. Yêu vương Thần Thứu hét to một tiếng, miệng chim liên tục ho ra máu, liền vội vàng vỗ cánh bỏ đi, vừa giận vừa nói: “Cô nương nhỏ, ngươi dùng âm mưu quỷ kế thắng ta, ta không phục, lần sau quyết tìm ngươi phân định thắng thua.”
“Yêu vương Thần Thứu à, ngươi cũng không cần phải đi đâu cả, ngoan ngoãn làm tọa kỵ cho ta nào.” Sau khi dùng một ngón tay làm trọng thương hắn, Giang Tuyết liên tục cất bước, chỉ sau một khắc liền dẫm lên lưng Yêu vương Thần Thứu, khiến hắn giận tím mặt, rít gào không thôi. Sau đó hắn đột nhiên lao thẳng vào vách núi, ý chí quật cường, dù chết cũng không chịu làm tọa kỵ cho người khác.
Bốp! Giang Tuyết đưa một ngón tay chỉ về vách núi khiến nó đột nhiên trở nên mềm mại vô cùng. Yêu vương Thần Thứu đụng vào như đụng phải một khối đậu phụ lớn, không cách nào nhúc nhích được. Cho dù con Thần Thứu này cố gắng thế nào cũng thủy chung không thể thoát ra được, bèn kêu lên: “Chúa công, người thần thông quảng đại, ta bội phục người rồi, làm ơn thả ta ra đi, ta nguyện ý làm tọa kỵ!”
Giang Tuyết hé miệng cười, thả hắn ra rồi nói: “Yêu vương yên tâm, ta chỉ dùng ngươi tạm thời để đỡ phải đi bộ. Sau ba năm ngươi sẽ hoàn toàn tự do. Tuy nhiên, trong ba năm này ngươi cần phải bảo hộ đệ đệ ta an toàn.”
Yêu vương Thần Thứu thở nhẹ, thầm nghĩ: “Nữ nhân này thật lợi hại, ta không phải đối thủ. Cũng may chỉ phải làm tọa kỵ ba năm, tính ra cũng không quá mất mặt…”
Giang Tuyết chầm chậm đi tới cây tùng, chỉ thấy bên trong tổ chim có một cây Hỏa Linh quả mọc lên. Trên cây có sáu bảy lá, trên mỗi lá đều có một quả đỏ rực, tuy nhiên ba quả trong số đó đã bị Yêu vương Thần Thứu ăn tươi. Gốc Hỏa Linh quả cùng với cây cổ tùng này tương liên. Giang Tuyết nhổ tận gốc nó khiến cây cổ tùng khô héo với tốc độ mắt thường có thể thấy được, sau đó thân cây gãy rụng, rơi thẳng vào trong nước, bị nước sông cuốn trôi.
“Quả nhiên, cách thu thập linh dược nhanh nhất là đi cướp sạch của cải của mấy tên yêu vương. Chỉ còn thiếu vài vị linh dược là có thể luyện thành Phá Hư Thần Đan mình cần rồi…” Giang Tuyết thu lấy Hỏa Linh quả, đôi mắt long lanh nháy nháy, nhìn khắp nơi, khẽ nói: “Mục tiêu kế tiếp nên là ai đây…”
Bên trong một nội cung hoa lệ tại Dược Vương Thành, một nam tử anh tuấn khoảng 30 tuổi đang ngồi nghiêm chỉnh nhìn xuống Mộc Tần Nam và Lộ Chung Tường. Hình dạng có vài nét tương tự Tô Hoảng, khí độ ung dung, hiển nhiên là kẻ có quyền cao chức trọng, địa vị kinh người. Người này chính là Nhị hoàng tử của Kiến Vũ Quốc, vừa lặn lội đường xa tới Dược Vương Thành. Mộc Tần Nam và Lộ Chung Tường nơm nớp lo sợ tới mức không dám thở mạnh.
“Mộc Tần Nam, Lộ Chung Tường, phải chăng Tứ đệ của ta gần đây rất an phận tại Dược Vương phủ?” Tô Triệt vừa nhâm nhi tách trà thơm, vừa nói thản nhiên.
Mộc Tần Nam đánh bạo nói: “Tứ hoàng tử từ sau khi tới Dược Vương phủ quả thật rất an phận, chỉ là hay lui tới thân mật với vài vị công tử thế gia. Hơn nữa, gần đây còn chiêu mộ thêm hào kiệt, thậm chí có vài tên di dân từ “vùng đất bị trời phạt” cũng được chào mời dưới trướng. Kẻ này tên là Giang Nam, thường hay ỷ vào Tứ hoàng tử làm chỗ dựa, thậm chí dám đánh cả hai người chúng ta…”
“Nói vậy là Tứ đệ không quá an phận rồi?” Tô Triệt hơi cười lạnh, tự nhủ: “Ta biết ngay hắn sẽ không an phận, cái gì mà thân thể nhiều bệnh, muốn rời xa tranh đấu. Thật ra hắn chỉ muốn thoát đi nơi khác để tự do phát triển, tất cả cũng chỉ là ba cái kế vặt vãnh mà thôi. Hắc hắc, Tứ đệ à, ngươi có vẻ cũng rất thèm khát ngôi vị Hoàng đế nhỉ?”
Hắn lườm Mộc Tần Nam và Lộ Chung Tường, nói: “Nếu kẻ kia lấy Tứ đệ làm chỗ dựa, vậy ta liền làm chỗ dựa cho các ngươi. Tổng quản Tiêu, ngươi đi cùng bọn họ tìm tên Giang Nam kia, đánh chết hắn tại chỗ, dù là trong Dược Vương phủ. Phải để cho mọi người biết rõ việc này, ta muốn xem Tứ đệ có dám ra mặt vì hắn hay không.”
Mộc Tần Nam và Lộ Chung Tường cực kỳ vui mừng, lập tức cùng một tên thái giám mặc cẩm bào lom khom rời khỏi hành cung. Ánh mắt đục ngầu của một thái giám khác dưới trướng Tô Triệt ẩn hiện sự tàn khốc, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, chuyện này e rằng hai kẻ kia bị người ta thẳng tay làm nhục. Bọn chúng không phải đối thủ, lại không dám báo thù, e là chỉ muốn mượn tay Điện hạ để đối phó người kia…”
“Ta tất nhiên biết rõ!” Tô Triệt đưa tay ngăn hắn tiếp tục nói, cười lạnh: “Bọn chúng muốn mượn tay ta diệt cừu địch, trò vặt vãnh ấy há có thể giấu diếm ta? Tuy nhiên, tên Giang Nam kia đích thực cần phải giết. Không giết người này làm sao có thể cảnh cáo lão Tứ, để hắn chấp nhận an phận thủ thường chứ? Lại nói, Mộc Tần Nam và Lộ Chung Tường tuy chỉ là hạng người vô năng, nhưng Mộc Vương phủ và Lộ Hầu phủ lại là hai thế lực không thể khinh thường. Ta hôm nay làm chủ thay cho bọn chúng, hai thế gia này nhất định cảm kích ta đã giúp bọn chúng vãn hồi thể diện. Có được nhân tình này với hai thế gia lớn, khoảng cách của ta tới Đế vị càng gần hơn một bước.”
Lão thái giám nghe vậy liền bội phục vô cùng, khom người nói: “Điện hạ anh minh, lão nô bội phục.”
Tô Triệt mỉm cười, ung dung nói: “Ta còn việc quan trọng hơn việc của lão Tứ và tên Giang Nam kia. Phụ hoàng lần này muốn âm thầm đến Dược Vương Thành, ngài lệnh cho ta đến trước chuẩn bị hành cung. Thiên Bảo, ngươi nói tại sao lần này Phụ hoàng lại vô duyên vô cớ muốn tới Dược Vương phủ?”
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Em đã là thiên thần