Logo
Trang chủ

Chương 123: Tiểu phú bà hồn đều không

Đọc to

Buổi trưa ngày hôm sau, Giang Cần từ Đại học Khoa Kỹ trở về, không kịp ghé nhà trọ mà chạy thẳng tới khu giảng đường.

Cuộc thi hoa khôi của trường bên kia đã dần đi vào nề nếp, không còn yêu cầu hắn phải tự mình trông chừng sát sao. Chỉ cần đám Trạch Nam hò reo cổ vũ, phất cờ gào thét là đủ; tựa như mũi tên rời cung, đạn ra khỏi nòng, cứ thế nhắm thẳng mục tiêu mà bay tới là được.

Thế nhưng chuyện học hành lại khá đau đầu, cần phải ngươi tự mình thực hiện. Bởi ngươi không thể nào đặt suy nghĩ lên bàn, để nó tự mình học. Đại não nhân loại quả thực vẫn chưa quá thành thục.

Dù sao thì cũng may, năm nhất không có quá nhiều môn chuyên ngành, ngược lại là các môn học đại cương khá nhiều. Giang Cần dám vượt quá giới hạn cho phép để trốn học cũng là vì nguyên nhân này.

Tiết học đầu tiên buổi chiều, vì môn kinh tế học, ba lớp cùng học chung.

Trước khi giờ học bắt đầu, phòng học khá ồn ào. Mọi người tụm năm tụm ba, bàn tán chuyện ai tỏ tình, minh tinh nào mở buổi hòa nhạc; nếu không thì cũng xì xào cô gái kia chân trắng thế nào, nói những câu chuyện trời ơi đất hỡi. Cuộc sống đại học bình thường nói chung là như vậy, chỉ trò chuyện chút chuyện vặt vãnh quanh mình, chỉ chú ý đến những người xung quanh. Còn thời gian của Giang Cần thì lại bận rộn hơn cả hiệu trưởng, chạy đông chạy tây như điên.

Thế nhưng vào giờ phút này, trong đám người lại có một thiếu nữ hoàn toàn xa lạ với mọi người. Nàng mặc một chiếc áo hoodie trắng, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, ánh mắt trong trẻo, điềm đạm nhu thuận, cũng chẳng mấy quan tâm đến ngoại cảnh, mà chỉ mở sách giáo khoa, tựa như có nhìn mà lại không.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, một góc in trên bàn nàng, một góc đổ xuống sàn.

Xung quanh có không ít nam sinh vừa nói những chuyện chỉ thuộc về bọn họ, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn nàng, liếc nhanh rồi lại vội vàng rời đi, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Giang Cần từ cửa sau phòng học bước vào, không một tiếng động ngồi xuống phía sau nàng. Từ vị trí của hắn, hơi nghiêng đầu sang phải một chút, đại khái có thể thấy làn da mịn màng như trứng ngọc, cùng hàng lông mi cong vút, tinh tế của nàng. Dáng vẻ yên lặng này, trong mắt người khác có lẽ là điềm đạm, nhưng trong mắt hắn lại là vẻ ngây ngô, nhu thuận.

"Kìa, Giang Cần đã trở lại."

"Quả nhiên là đã chia tay, chẳng còn ngồi chung một chỗ nữa, tin đồn đúng là thật!"

"Phùng Nam Thư xinh đẹp nhường ấy, tên khốn này sao dám!"

"Đàn ông là thế đấy, có tốt đẹp đến mấy, nhìn một cô gái đẹp bao nhiêu, đến một ngày nào đó cũng sẽ thấy chán!"

Giang Cần cau mày, thầm nghĩ: "Ta không ở giang hồ, sao trong giang hồ khắp nơi đều đầy rẫy những lời đồn thổi mù mịt về ta thế này?" Cảm giác này giống như một tác giả mạng cả ngày làm việc ở nhà không ra ngoài, cuối cùng có một ngày quyết định ra ngoài giải sầu một chút, kết quả bị nhiều người hàng xóm vây quanh, hỏi hắn có phải là kẻ ăn bám trong truyền thuyết hay không. Thật là xui xẻo, rõ ràng là ta đang kiếm tiền nuôi gia đình!

Mà Phùng Nam Thư tựa hồ trong lúc mọi người nghị luận đã bắt được cái tên mình muốn nghe thấy, vì vậy nàng ngẩng đầu lên cẩn thận lắng nghe trong chốc lát, bỗng nhiên lại phát hiện cái tên đó không còn được nhắc đến, thế là nàng nhu thuận cúi đầu đọc sách tiếp.

"Phùng Nam Thư, ta đánh cược là ngươi vừa nãy đang nghĩ Giang Cần! Lát nữa đi ăn cơm tối thế nào?!"

Cao Văn Tuệ "chụp" một cái, đóng sách của tiểu phú bà lại, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt đẹp kia. Nàng gần đây rất thích chơi đùa trò này, bởi vai nam chính không ở đây, dù sao cũng phải tìm chút gì đó để chọc ghẹo, nếu không thì thật là nhàm chán.

"Không có, ta đang đọc sách."

Phùng Nam Thư ngoan ngoãn, đáng yêu, ngồi thẳng tắp, ngay ngắn. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng khẽ mấp máy, từ chối thừa nhận rằng mình đang nhớ nhung.

"Vậy ngươi nói cho ta biết, vừa nãy ngươi đã nhìn trang nào, nội dung gì? Một đoạn văn thôi cũng được, nói ra ta sẽ tin ngươi."

Cao Văn Tuệ nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén phảng phất có thể nhìn thấu hết thảy.

Phùng Nam Thư ngây người một lúc, phát hiện mình không nghĩ ra, vì vậy bất mãn kéo sách về, tự nhiên lật giở.

"Những người dấn thân vào hoạt động, hành động mà họ chọn, đều cố gắng dùng cái giá nhỏ nhất để đạt được lợi ích lớn nhất."

Phùng Nam Thư có chút ngây ngốc, trong ánh mắt lóe lên một tia mờ mịt. Thì ra trong quyển sách này toàn viết tên Giang Cần?

"Văn Tuệ, lát nữa ta mời ngươi ăn cơm tối nhé."

"Không muốn, nếu ngươi không thừa nhận là mình nhớ hắn, ta có nhảy từ đây xuống cũng sẽ không ăn cơm tối của ngươi."

Giang Cần nghe các nàng đối thoại, không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai tiểu phú bà.

Phùng Nam Thư với ánh mắt mờ mịt quay đầu lại, khi nhìn thấy Giang Cần thì hơi sững sờ. Chỉ đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, sau đó khóe môi dần cong lên, ánh mắt trở nên càng trong trẻo hơn, tựa như trời quang sau cơn mưa.

"Giang Cần, đi dạo."

"Học xong rồi hãy đi dạo."

Phùng Nam Thư khẽ bĩu môi, trong ánh mắt lóe lên một tia quật cường: "Ta đã mấy ngày không được ra ngoài đi dạo với ngươi rồi."

Giang Cần vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, trong ánh mắt lóe lên một tia ôn nhu ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra.

Lúc này, Cao Văn Tuệ gục đầu xuống bàn, ánh mắt trống rỗng nhìn bảng đen, muốn tìm cách khác để soi thấu nỗi lòng tràn đầy nhớ nhung như sóng to gió lớn của Phùng Nam Thư, ẩn dưới vẻ ngoài bình tĩnh kia. Nhưng khi nàng quay đầu lại thì chẳng thấy ai. Nàng nhìn chung quanh, chợt phát hiện Giang Cần tên khốn này vậy mà đã tới. Phùng Nam Thư quả không hổ là tiểu cô nương ngốc nhà hắn, vậy mà một mạch chạy theo hắn ngồi vào hàng sau.

"Giang Cần, ngươi còn biết quay về sao? Ngươi có biết Phùng Nam Thư mấy ngày nay mất hồn mất vía rồi không?" Cao Văn Tuệ rất thích bênh vực kẻ yếu.

Giang Cần quay đầu nhìn về phía Phùng Nam Thư: "Tiểu phú bà, hồn vía ngươi đi đâu rồi?"

"Ra ngoài tản bộ." Phùng Nam Thư nghiêm trang nói càn.

"Với ai?"

Phùng Nam Thư ngước mắt lên nhìn: "Với một chàng trai như gấu chó biết leo cây."

"Đúng không đúng không, đây mới là thứ ta muốn thấy chứ, vừa chua vừa ngọt! Ôi chao, soái ca phía sau kia, ta đổi chỗ với ngươi nhé, ta muốn ngồi chính diện để quay lại cảnh này!"

Cao Văn Tuệ hưng phấn tột độ, vỗ bàn đứng lên, liền đổi chỗ với Tào Quảng Vũ đang ngồi phía sau Giang Cần.

Lão Tào đến sau Giang Cần, nên Giang Cần không biết hắn ngồi phía sau mình.

Ngoài ra, Tào Quảng Vũ vốn không muốn đổi chỗ, nhưng nghe đến hai chữ "soái ca" lại không thể nào từ chối, chỉ có thể im lặng không nói một lời mà đi tới, đưa tay kéo cao cổ áo. Trông hắn vô cùng khiêm tốn, chẳng hề có chút phách lối nào như thường ngày của Tào thiếu gia.

Giang Cần đối với việc hắn im lặng không nói cảm thấy nghi ngờ, đối với sự khiêm tốn của hắn lại càng thêm nghi hoặc. Bị gọi là soái ca mà còn có thể nín nhịn không nói lời nào sao? Nếu là bình thường, tên khốn này tuyệt đối sẽ hô toáng lên: "Ngươi gọi ta gì? Ta không nghe thấy! Gọi lại một tiếng nữa đi, to hơn chút nữa!"

"Lão Tào, ngươi đã đến rồi mà không nói với ta tiếng nào sao?"

"Lão Giang, chào ngươi." Tào Quảng Vũ đáp lại qua loa một câu, "Ngươi đã lâu không về nhà trọ, mọi người còn tưởng ngươi chết rồi."

Giang Cần liếc xéo hắn một cái, chú ý của hắn chuyển đến tay đang túm cổ áo của Tào Quảng Vũ: "Cổ ngươi sao thế? Che làm gì, bị cương thi cắn à?"

"Không sao, trẹo cổ rồi, ta dán cao dán."

Giang Cần nửa chữ cũng không tin, dán cao dán mà còn phải kéo cổ áo che lại, coi ta là Phùng Nam Thư tám tuổi chắc: "Để ta xem một chút, ta bảo đảm không nói ra cho người khác biết."

"Ngươi bảo đảm chứ?" Tào Quảng Vũ quay đầu lại, có chút do dự.

"Bảo đảm."

Tào Quảng Vũ trầm mặc hồi lâu, đưa tay kéo cổ áo xuống. Trên cổ hắn có mấy đốm đỏ lớn nhỏ tương đồng, phân bố rất đều đặn ở bên trái. Những đốm đỏ này rất có đặc điểm, trên cơ bản đều có hình dáng hẹp ở hai đầu, rộng ở giữa, nếu phải hình dung thì hơi giống dấu môi hôn.

Giang Cần nín thở: "Ngươi có người yêu rồi à?"

"Ừm..." Tào Quảng Vũ lộ ra vẻ ngượng ngùng độc nhất vô nhị của một chàng trai thanh thuần.

"Ta thảo! Ta mới mấy ngày không về nhà trọ, mẹ nó, ngươi cưỡi tên lửa à, tiến triển nhanh vậy sao?"

"Bình thường thôi, cũng là do tình cảm tới, có một số việc không thể kiểm soát được. Lão Giang ngươi đừng nói với người khác nhé, Nhậm Tự Cường và lão Chu đều còn chưa biết đâu." Tào Quảng Vũ nói một cách nhẹ như gió thoảng mây trôi.

Giang Cần không hiểu, bởi vì lão Tào là người như thế nào thì hắn quá rõ. Tên này nếu có người yêu, khẳng định phải đi khắp thế giới khoe khoang: "Lão tử có người yêu rồi, các ngươi có không?" Nhưng thế mà sự khiêm tốn lần này của hắn lại tỏ ra rất quỷ dị, có vẻ như hắn không dám nói. Giang Cần nghĩ đến một khả năng, đó chính là lão Tào làm màu mà tự mình véo ra, thế nhưng sợ bị phát hiện, có chút chột dạ, cho nên ấp úng không dám khoe khoang ra ngoài.

"Yên tâm, ta sẽ không nói với bọn họ, thế nhưng ngươi phải nhịn được đừng nói."

Lúc này, Phùng Nam Thư bên cạnh vẫn luôn ngây ngốc, một hồi lâu sau đôi mắt bỗng nhiên lóe lên một tia sợ hãi: "Giang Cần, đây là làm sao mà có?"

Giang Cần ho khan một tiếng: "Đây là một loại tật bệnh, những người cả ngày suy nghĩ chuyện yêu đương cũng sẽ mắc bệnh này. Có một số người dè dặt, phát tác khá muộn, có số khác thì vô cùng nhanh, ngày đầu tiên đã như vậy rồi."

"Cái quỷ gì?!"

Cao Văn Tuệ ở phía sau nghe mà sửng sốt, thầm nghĩ: "Giang Cần tên khốn ngươi quá vô lý rồi, ngươi không muốn dạy thì đừng có dạy bậy chứ! Đây rõ ràng là dấu dâu tây bị hôn ra mà!" Thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút về những gì Giang Cần vừa rồi miêu tả, nàng lại không tìm được điểm nào để phản bác. Đúng vậy, có chút dè dặt phát tác muộn, có chút nhanh chóng thì ngày đầu tiên đã như vậy, chẳng có gì sai trái.

Sau một hồi lâu, Nhậm Tự Cường và Chu Siêu cũng tới phòng học. Hai tên này mỗi tiết học đều chờ gần sát giờ mới đến điểm danh, rất sợ đến sớm một phút sẽ bị thiệt.

"Lão Giang? Ngươi trở lại rồi sao?"

Hai người thấy Giang Cần thì vô cùng nhiệt tình, liền ngồi xuống cạnh Tào Quảng Vũ, hỏi đủ thứ chuyện linh tinh, không ngừng hỏi thăm về chất lượng mỹ nữ ở Đại học Khoa Kỹ Lâm Xuyên.

Giang Cần tĩnh lặng đáp lại, nhưng lại phát hiện một vấn đề. Lão Tào đi học một mình, điều đó chứng tỏ hắn không ra khỏi nhà trọ cùng Nhậm Tự Cường và Chu Siêu. Vậy hẳn là hắn vừa hẹn hò xong, liền trực tiếp đến phòng học. Cho nên, dấu dâu tây trên cổ hắn không phải tự mình véo ra, mà là thật sự bị cắn ra một cách rõ ràng.

Mẫu thân! Người đầu tiên thoát ế trong nhà trọ lại là Tào Quảng Vũ.

Nhưng thật kỳ quái, sao hắn lại không khoe khoang thế này?

"Lão Tào, cổ ngươi bị sao thế?" Chu Siêu cũng phát hiện những đốm lạ.

Tào Quảng Vũ tằng hắng một cái: "Các ngươi phải bảo đảm, đừng nói với người khác."

"Không thành vấn đề, tuyệt đối sẽ không nói với người khác."

Tào Quảng Vũ do dự một chút, lại kéo cổ áo xuống. Giang Cần cười, "Mẫu thân, đây mới đúng là Tào Quảng Vũ chứ! Căn bản không thể nào che giấu được bản tính thích khoe khoang, hắn chỉ là đổi một kiểu khoe khoang thôi!"

Nhìn ánh mắt hâm mộ của Chu Siêu và Nhậm Tự Cường, trong tròng mắt Tào Quảng Vũ lóe lên vẻ đắc ý, rồi lại rất khẽ kéo cổ áo che đi. Vậy đại khái chính là "gần mực thì đen" vậy. Giang Cần biết rõ, lão Tào trên con đường khoe khoang này đã được hắn truyền thụ mấy phần chân truyền.

"Chị dâu học khoa nào? Dẫn ra ngoài cho bọn ta gặp mặt một chút đi!"

Tào Quảng Vũ suy nghĩ hồi lâu: "Hai ngày nữa nhé, hai ngày nữa chúng ta cùng ăn một bữa cơm, mọi người cùng nhau làm quen một chút."

"Cần gì ngươi phải nói! Đã ở chung một chỗ rồi, đương nhiên phải mời một bữa cơm để ra mắt chứ." Chu Siêu đối với việc được mời cơm chẳng có chút sức đề kháng nào.

Cùng lúc đó, Phùng Nam Thư lẳng lặng nhìn dấu dâu tây trên cổ Tào Quảng Vũ, lại nhìn một chút cổ Giang Cần, vẻ mặt trở nên trầm tư...

Đề xuất Voz: [Hồi ký] Ngày ấy
BÌNH LUẬN