Mấy ngày sau đó, Quân Vô Ý khắc chế kim loại cho Quân Mạc Tà không ngừng nghỉ ngày đêm. Không chỉ đúc thành hình dáng *Tiểu Phi Đao*, mà ngay cả trọng lượng cũng phải cân đối tuyệt đối theo ý Mạc Tà, cho đến khi Quân Mạc Tà vừa lòng ưng ý mới thôi, cốt để hắn có thể sử dụng thuận tay và quen thuộc nhất.
Quân Mạc Tà nhờ có *Khai Thiên Tạo Hóa Công* nên khả năng phục hồi vô cùng nhanh chóng. Khổ nhất là những *đại hán* phụ trách thổi lửa cho lò luyện kim loại. Cao lớn cường tráng là thế, vậy mà sau mấy ngày, hai tay bọn họ sưng to hơn cả bắp đùi.
"Mạc Tà, thúc vẫn luôn thắc mắc, vì sao chưa từng thấy con *luyện công*?"
Quân Vô Ý luôn trăn trở về chuyện này. Những lần Quân Mạc Tà cùng Quản Thanh Hàn đối luyện, chẳng qua chỉ là một trò chơi, không, phải nói là một trò chơi "thống khổ" mà thôi. Thế nhưng, ngoài những lúc đó ra, Quân Vô Ý chưa bao giờ thấy Quân Mạc Tà *đả tọa luyện công*. Thế nhưng, bản lĩnh thần bí của Mạc Tà lại càng ngày càng khiến hắn kinh hãi. Hắn cảm giác mỗi một khắc Quân Mạc Tà đều tiến bộ, *nhật hành thiên lý*, tốc độ *tiến cảnh* như thế, làm sao Quân Vô Ý không kinh ngạc cho được?
"Luyện công?" Mạc Tà vô cùng kinh ngạc nhìn tam thúc của hắn: "Tam thúc, mỗi một khắc ta đều đang *luyện công* mà, chẳng lẽ nhãn lực của tam thúc kém đến thế, rõ ràng trước mắt mà không nhìn ra?"
"Cái gì?" Quân Vô Ý không khỏi mở to hai mắt mà nhìn, vô cùng ngạc nhiên.
"Lẽ nào tam thúc cho rằng chỉ có *tĩnh tâm* một chỗ, *ngưng thần tĩnh khí*, khoanh chân bất động, *khí tụ đan điền* mới là *luyện công* sao?" Quân Mạc Tà ngữ khí dường như vô cùng kinh ngạc: "Ta thấy *tu luyện huyền công* thì mỗi thời mỗi khắc đều có thể tiến hành. Lúc ăn cơm, lúc bước đi, lúc chiến đấu, hay lúc trò chuyện, đứng, ngồi, hay chạy, tất cả đều có thể là lúc *luyện công*! Dù cho là lúc đi ngủ, trước khi ngủ tự nhủ một chút, sau đó vừa ngủ vẫn có thể *luyện công*."
"Một ngày một đêm có *mười hai thời thần*, ngay cả một giây ta cũng không để nó lãng phí trôi qua. Ngay cả lúc đang nói chuyện thế này, ta cũng đang *luyện công*, sao thúc lại hỏi ta tại sao chưa bao giờ *luyện công*?" Quân Mạc Tà cười nói.
Quân Vô Ý hai mắt trừng lên càng ngày càng lớn, giật mình: "Thì ra còn có thể như vậy sao?"
"Nói tới *tu luyện*, không chỉ nói tới *huyền khí tu vi*, còn có độ *linh mẫn*, *cảnh giác* của thân thể. Đồng thời, luyện tập *nhãn quan*, *thính giác*, *xúc giác* cũng gọi là *tu luyện*. Chỉ cần người muốn, thì như thế cũng gọi là *luyện công* mà." Quân Mạc Tà nghiêm túc nói: "Khi chiến đấu, ta có thể tôi luyện tinh thần. Khi cô độc, ta có thể rèn giũa ý chí. Khi náo nhiệt, lại chính là thời điểm tốt nhất để tôi luyện sự *tĩnh tâm*. Còn về phần *công lực*, đối với ta mỗi thời mỗi khắc đều là tự động vận hành, trừ trường hợp khi tới giai đoạn sắp *đột phá*, cần phải tập trung toàn lực vượt qua. Thời gian còn lại, ta đều là *tu luyện công lực*. Chuyện này khó lý giải lắm sao, thúc?"
Quân Mạc Tà nói xong thì chú ý nhìn Quân Vô Ý, lúc này hai con mắt đã trừng lớn hết cỡ, cơ hồ có thể lọt ra ngoài bất cứ lúc nào.
"Con vừa *luyện công*, vừa làm việc hàng ngày, *phân tâm* làm nhiều việc cùng lúc như thế, vậy mà con không bị rối loạn sao?" Quân Vô Ý hít một ngụm *lãnh khí*: "Cái này thực sự quá khó đối với ta."
"Thế nào gọi là *phân tâm* làm nhiều việc cùng lúc?" Quân Mạc Tà rất bất đắc dĩ trả lời: "Tất cả chuyện này đã thành bản năng của ta, hoàn toàn tự nhiên mà làm, cũng không có bất cứ trở ngại nào, sao lại gọi là *phân tâm*?"
Quân Vô Ý không nói được tiếng nào nữa. Hắn cuối cùng cũng hoàn toàn nhận thức được một chuyện: Cháu hắn quả nhiên là một *quái thai*! Người bình thường như hắn, so với một *quái thai* như Mạc Tà, chẳng khác nào tự chuốc lấy phiền phức!
Phương thức *luyện công* như thế này quả thật là không thể tưởng tượng nổi. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn đã *tẩu hỏa nhập ma* từ lâu, thậm chí, nhiều khi hóa thành kẻ điên cũng không chừng. Vậy mà Quân Mạc Tà nói ra giống như là chuyện bỏ cơm vào miệng mà nhai rồi nuốt vậy.
*Luyện công*, *huyền khí* chẳng lẽ đơn giản như thế sao?
"Tam thúc cũng không cần cố gắng mà làm theo. Kỳ thực, nói thẳng ra đây chỉ là một quá trình dài luyện tập, cuối cùng tự nhiên hình thành thói quen mà thôi."
"Nói cách khác, khi chúng ta bước đi, mắt nhìn phía trước, chân bước trên đường, miệng thì nói chuyện với nhau, đồng thời chúng ta cũng ngửi thấy mùi thơm hay hôi của bùn đất, hoa cỏ, mắt thì nhìn ra các màu sắc khác nhau, rồi nhìn thấy người là người, ngựa là ngựa. Chúng ta cũng đâu thấy khó khăn gì, lại còn nhận biết rất rõ ràng. Nếu nói thẳng ra, đây chẳng phải cũng là *phân tâm* làm nhiều việc cùng lúc sao, nhưng chúng ta đâu thấy khó khăn, trở ngại gì? Tất cả đều là tự nhiên mà thành thôi." Quân Mạc Tà thản nhiên cười: "Thật ra *luyện công* cũng có thể làm như vậy. Còn việc thúc không làm được, chẳng qua là thúc chưa đủ chuyên tâm, còn chưa thực sự dồn hết tâm tư vào mà thôi. Mỗi ngày, lúc đang làm bất cứ chuyện gì cũng tự nhủ với mình một lần: 'Ta đang *luyện công*'. Ngay lúc đầu có thể còn chưa quen, nhưng về lâu về dài, những lời tự nhủ này sẽ trở thành thói quen, khiến thúc khi làm bất cứ chuyện gì cũng nghĩ tới việc *luyện công*. Càng về sau, thúc càng cảm thấy phương pháp *luyện công* như thế không có gì là khó khăn, trở ngại nữa."
"Chỉ đơn giản như vậy thôi thúc." Quân Mạc Tà cười: "Nói ví dụ thúc cháu hai người chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nãy giờ, không để ý chuyện xung quanh, đến khi để ý thì chẳng phải đã tới nơi rồi sao?"
Quân Vô Ý *trầm tư* ngẩng đầu lên, quả thật hậu môn của Quân Gia đã cách đó không xa rồi.
"Khó trách con đối với tất cả mọi việc đều bình thản như vậy. Thì ra trong lòng con, con nhìn mọi việc một cách bình thản lãnh đạm, thái độ dường như mọi sinh linh đều nằm trong tầm khống chế…" Quân Vô Ý *trầm tư* nói, sau đó mới phát hiện, bản thân mình sau khi bắt chước động tác bước đi của Quân Mạc Tà, đến lúc này dừng lại, đột nhiên cảm thấy toàn thân mệt mỏi.
Mà Quân Mạc Tà, rõ ràng *huyền khí* và thân thể đều không bằng hắn, thế nhưng một chút mệt mỏi cũng không thấy. Không thể không thừa nhận, loại "thói quen" này lực lượng thật là cường đại.
Hai người vừa về đến nhà, thì có *hạ nhân* báo lại:
"*Độc Cô Vô Địch* đại tướng quân đã đến tìm Tam thiếu gia, *Đường Nguyên* Đường công tử cũng tới."
Thêm vào đó là ba tấm *thiệp mời*, đương nhiên là mời Quân Mạc Tà đi dự tiệc.
Thật là vừa khớp: Một tấm là của Đại hoàng tử, một của Nhị hoàng tử, một còn lại đương nhiên là của Tam hoàng tử… Cả ba vị hoàng tử của hoàng đế đều cố sức kết giao với một kẻ *công tử bột* như Quân Mạc Tà, thật là chuyện lạ khó tin.
Quân Vô Ý nhìn hắn một cái thật sâu rồi nói: "Mạc Tà, con đường con cần đi, chỉ cần trong lòng con hiểu rõ là được. Ta và *Gia Gia* sẽ không quản con nữa. Chúng ta hoàn toàn tin tưởng con!"
Trong khoảng thời gian này, biểu hiện của Quân Mạc Tà khiến Quân Tam Gia vô cùng hài lòng, thậm chí còn có vài phần nể phục. Sở dĩ hắn quyết định buông tay, tất cả mọi chuyện đều giao cho Quân Mạc Tà là vì hắn phát hiện, Quân Mạc Tà tuy rằng cái gì cũng có vẻ không thèm quan tâm, nhưng riêng có một việc: Vô luận làm bất cứ chuyện gì, hắn đều không thích bị người khác nhúng tay vào. Thêm vào đó, lòng *cảnh giác* của hắn đã hình thành như một loại bản năng rồi. Bất luận kẻ nào muốn chiếm được tiện nghi của người như Quân Mạc Tà, thật sự khó hơn lên trời.
"Đa tạ tam thúc." Quân Mạc Tà *trầm mặc* một hồi rồi nghiêm túc nói lời cảm tạ.
"Quân Mạc Tà! Tên tiểu tử ngươi rốt cuộc đã bỏ cái quái gì vào thứ rượu rắm chó đó? Đến giờ bảy tên nhóc nhà ta vẫn đang *hôn mê bất tỉnh*! Nếu chúng có chuyện gì xảy ra, ta nhất định sẽ băm vằm ngươi cho chó ăn." *Độc Cô Vô Địch* đại tướng quân đã nổi trận lôi đình, vừa thấy Quân Mạc Tà lộ diện, hắn đã nhảy dựng lên mắng chửi.
Chỉ trong một đêm, Độc Cô lão gia tử vốn dĩ *bưu hãn* đã trở nên hốc hác không ít. *Tình thâm cốt nhục*, làm sao mà không quan tâm? Từ khi bảy vị *mãnh nam* của Độc Cô gia trở về, đều *bất tỉnh nhân sự* cho tới bây giờ. Dùng đủ mọi cách cũng không tỉnh: nào canh tỉnh rượu, trà giải rượu, kể cả dấm chua hay nước tương cũng không có tác dụng gì. Đến cuối cùng, biện pháp lấy dao ra đâm cũng không có chút tác dụng. Nếu không phải bảy người kia ngáy to như sấm, chứng tỏ chỉ ngủ say do uống quá nhiều, có khi Độc Cô lão gia đã phát điên luôn rồi: "Cháu của Quân Chiến Thiên ngươi là cháu yêu, còn bảy đứa cháu của ta thì không phải sao? Khiến bảy đứa nhà ta ra nông nỗi này, ngươi còn muốn để ta sống không cơ chứ? Mà bảy thằng nhóc này cũng thật là, uống rượu đến mức say sưa như thế này thì quả thật là *tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả*."
Quân lão gia tử *âm trầm* nói: "Bằng vào thằng nhãi con nhà ngươi mà dám *vô lễ* trước mặt lão phu sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ lão phu không dám ra tay giáo huấn ngươi? Lúc trước ngươi dung túng con cháu đến Quân phủ ta gây chuyện, ngang nhiên đập phá nhà ta, sao ngươi không dám nói? Sau đó lại *mồm năm miệng mười* nói sẽ đền bù thiệt hại, đến giờ nửa xu ta còn chưa thấy đâu. Bây giờ, con cháu ngươi tới nhà ta uống rượu no say, về nhà say xỉn lại tới nhà ta ăn vạ? Ngươi nghĩ *thiên lý* không có *công đạo* sao?"
"Còn chưa tỉnh sao? Hahaha, việc này quá đơn giản!" Quân Mạc Tà cười thầm trong lòng: "Ta đương nhiên biết các ngươi không thể cứu tỉnh bảy con trâu nước đó rồi!" Hắn lười biếng ngồi xuống ghế, lại bắt chéo chân lên nói: "Ta bỏ cái quái gì trong đó à? Rõ ràng là say rượu quá chứ sao. Tuy nhiên, muốn ta ra tay cứu tỉnh bọn họ, quan trọng là phải có tiền!"
"Lại tiền..." *Độc Cô Vô Địch* mặt biến thành màu đen, hết sức đau đầu: "Quân gia ở *Thiên Hương quốc* mặc dù không còn mạnh mẽ như xưa, nhưng cũng có tiếng là *siêu cấp gia tộc*. Vì sao người thừa kế duy nhất lại là một thằng nhãi tham tiền thế này? Mở miệng là tiền, ngậm miệng cũng là bạc, dùng bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào để tống tiền là sao? Mấy vò rượu mà nó chặt chém giá hai ngàn năm trăm vạn lượng... Hoàng đế có tịch thu tài sản cũng không ngoan độc bằng thằng nhãi này!"
"Lần này ngươi lại định chém ta bao nhiêu? Ta nói trước, nếu quá nhiều thì khỏi cần mở miệng!" *Độc Cô Vô Địch* nhìn chằm chằm vào Quân Tam Thiếu, cắn răng mà nói to.
"Lần này không nhiều lắm, bảy vạn lượng bạc là đủ rồi. Thuốc thang để cứu tỉnh bọn họ tuyệt đối là hàng thật giá trị, *đồng tẩu vô khi*, giá cả xứng đáng!"
"May mà chỉ là bảy vạn lượng, nếu không tất cả mấy đầu ngón tay của ngươi tính cũng không hết." *Độc Cô Vô Địch* chế nhạo.
"Nếu thế thật thì cũng chẳng sao cả, ta có thể dùng thêm ngón chân mà! Cứ yên tâm!" Quân Mạc Tà trề môi nói: "Tiền trao cháo múc, thuận mua vừa bán, tuyệt đối không *kí sổ*!"
***
*Dị Thế Tà Quân*Tác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 2: Thiên Hương phong vân.
Đề xuất Tiên Hiệp: Mượn Kiếm