Chương 1277: Ngoài cháy trong non!

Biên tập: Thương Long

Muội Vĩ Lượng Thương gật đầu:– ... Đúng, đúng vậy!

Trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần ta khôi phục nguyên trạng, còn hơi sức đâu mà bận tâm ngươi làm gì cái thứ phong độ quân tử chó má ấy! Bổn tọa nhất định sẽ bóp chết ngươi ngay lập tức, đem sự ngu xuẩn của ngươi làm bài học răn đe cho con cháu Thần Tộc đời sau!

– Lời này của ngươi cũng có lý, ta sẽ lại thể hiện phong độ quân tử thêm một lần nữa!

Quân Mạc Tà cười hắc hắc vung tay, quát lớn:– Thêm một đạo Lôi kiếp nữa!

Ầm vang một tiếng, một đạo Lôi điện màu tím ầm ầm từ trên trời giáng xuống, bổ thẳng vào thân Muội Vĩ Lượng Thương. Cả thân hình hắn bị đánh cho văng lên, lộn mấy vòng trên không, rồi ngửa mặt nằm phịch xuống đất, từng luồng khói bốc lên nghi ngút từ cơ thể.

– Này! Chuyện gì thế này? Lôi kiếp sao lại như vậy? Chẳng lẽ... tất cả đều là do ngươi làm?

Muội Vĩ Lượng Thương phun ra một làn khói đen kịt, phẫn nộ quát.

– Đại năng Dị tộc... Ngươi quá khen rồi! Vừa rồi chính là phong độ quân tử mà bản nhân ta đã thể hiện, khiến ngươi phải thán phục đó.

Quân Mạc Tà cười hắc hắc nói:– Thế nào? Phong độ quân tử của Quân Mạc Tà ta, không tệ chứ?

– Ta... ta vừa rồi cứ ngỡ đó là Thiên kiếp... thì ra lại là...

Muội Vĩ Lượng Thương không thể không căm phẫn. Đối phương không biết bằng cách nào, lại có thể dùng sức người vận dụng Lôi điện. Sớm biết như vậy, ta đã sớm trốn thoát chứ đâu ngu ngốc mà kiên trì ngạnh kháng! Giờ đây công lực đã cạn kiệt, hoàn toàn không còn chiến lực, sa vào cảnh cá nằm trên thớt...

– Ta hận! Ta thật sự hận a... Trời ơi!

Muội Vĩ Lượng Thương nước mắt lưng tròng, ngửa mặt lên trời gào thét! Cảm giác cá nằm trên thớt vốn dĩ chẳng dễ chịu gì. Huống hồ, Muội Vĩ Lượng Thương lại là do tự mình chuốc lấy cảm giác này, thật đúng là không biết nói sao cho hết.

– Ngươi hận ư? Hận đến chết đi!

Quân Mạc Tà gầm lên một tiếng, "Keng!" một tiếng, Viêm Hoàng Chi Huyết đột nhiên xuất hiện, mang theo vẻ hoan khoái bay vút về phía Muội Vĩ Lượng Thương.

– Khoan đã! Quân Mạc Tà, ngươi là cường giả của Huyền Huyền đại lục, phải có phong phạm của bậc cường giả chứ! Chờ ta khôi phục, rồi chúng ta quyết một trận tử chiến được không?

Muội Vĩ Lượng Thương sợ hãi tột độ, kêu lớn.

– Phì! Cho ngươi cơ hội khôi phục ư? Ngươi nghĩ ta ngu xuẩn như ngươi sao?

Quân Mạc Tà phất tay, khiến Viêm Hoàng Chi Huyết lao đi nhanh hơn.

Viêm Hoàng Chi Huyết "Xoẹt" một tiếng, giống như xuyên vào một khúc gỗ không hề nhúc nhích, cắm thẳng vào đan điền của Muội Vĩ Lượng Thương.

Muội Vĩ Lượng Thương gầm lên một tiếng đau đớn, nóng lòng muốn liều mạng, định thi triển tự bạo để đồng quy vu tận, nhưng bi ai thay lại phát hiện ra... Khi chuôi kiếm bắt đầu cắm sâu vào đan điền, hắn ngay cả năng lực tự bạo cũng hoàn toàn đánh mất! Không khỏi thở dài, đôi mắt trợn tròn, miệng lẩm bẩm không ngừng...

Tuy rằng Quân Mạc Tà không hiểu rốt cuộc hắn đang lẩm bẩm điều gì, nhưng chẳng cần phiên dịch, hắn cũng biết kẻ này đang dùng thổ ngữ của Dị tộc mà chửi rủa. Quân Mạc Tà bĩu môi, hoàn toàn bỏ mặc, tung người bay về phía trận chiến cách đó trăm dặm của Cửu U Thập Tứ Thiếu và Quy Điền Đạm Đằng.

Chỉ còn lại nơi đó một cái hố khổng lồ không gì sánh bằng, ở giữa hố là một thân ảnh cháy đen, bất động, cùng với thanh trường kiếm cắm thẳng vào đan điền, phát ra vạn đạo kiếm quang, tùy ý tra tấn...

Cùng lúc đó, ở một phía khác, hai vị cường giả tuyệt đỉnh đang giao chiến kịch liệt, khí thế ngút trời!

Do Quy Điền Đạm Đằng mắc sai lầm, thêm vào đó tu vi có sự chênh lệch tương đối lớn so với Cửu U Thập Tứ Thiếu, nên từ đầu đến cuối hắn luôn bị Cửu U Thập Tứ Thiếu áp đảo, chật vật không chịu nổi. Mấy lần hắn ngóng cổ trông mong Muội Vĩ Lượng Thương có thể đến trợ giúp, nhưng đều không thấy bóng dáng. Chính vì tâm tư phân tán này mà hắn không thể chuyên tâm ứng chiến, tình cảnh không khỏi ngày càng nguy cấp.

Cố gắng hết sức chống đỡ, cuối cùng hắn thấy một người đang bay về phía này. Chưa kịp vui mừng, hắn đã lập tức rơi vào hầm băng, cả người lạnh lẽo! Bởi vì người đang đến lại chính là tiểu thiếu niên Quân Mạc Tà!

Sao lại là Quân Mạc Tà? Tại sao lại là Quân Mạc Tà chứ?

Lúc này, Quy Điền Đạm Đằng chỉ muốn chết quách đi cho rồi! Hắn chỉ cảm thấy từ hạ bộ từng đợt rét run kéo tới, một nỗi đau thấu tận tim gan... Trong cuộc đời, đây là lần đầu tiên Quy Điền Đạm Đằng nếm trải cảm giác gọi là "Đản đau"...

Ngược lại, Cửu U Thập Tứ Thiếu vẫn long tinh hổ mãnh, toàn thân được bao phủ bởi Cửu Ma Khí mênh mông, thoắt đông thoắt tây, thoắt ẩn thoắt hiện, tung hoành ngang dọc, bao phủ toàn bộ chiến trường trong màn sương đen kịt. Hắn đại khai đại hợp, toàn lực công kích!

– Vì sao?

Giọng nói bi phẫn của Quy Điền Đạm Đằng truyền ra từ trong làn sương mù:– Quân Mạc Tà! Tại sao người đến lại là ngươi? Muội Vĩ Quân, Muội Vĩ Quân, ngươi ở đâu? Ngươi sao rồi?

– Muội Vĩ Quân của ngươi bây giờ đã thăng thiên đến thế giới bên kia rồi!

Quân Mạc Tà cười hắc hắc nói:– Ngươi đừng gào thét nữa, dù có kêu đến vỡ yết hầu cũng chẳng có tác dụng gì. Hắn sẽ không trở về đâu...

– Không! Không! Không thể nào có chuyện này được! Muội Vĩ Quân, Muội Vĩ Quân, nói chuyện với ta đi! Ngươi hãy nói chuyện với ta đi!

Quy Điền Đạm Đằng đau xót gào lên:– Muội Vĩ Quân, ta và ngươi đã thề nguyện tái ngộ, sao ngươi có thể ngã xuống nơi này... Á á á, Ái Muội Vĩ Quân ơi...

Nghe những lời đó, cả Quân Mạc Tà xưa nay gan to mật lớn, không sợ trời không sợ đất, lẫn Cửu U Thập Tứ Thiếu đều rùng mình một cái. Cả hai đồng loạt cảm thấy buồn nôn dâng trào, dường như không thể nào áp chế được.

Quy Điền Đạm Đằng vẫn điên cuồng gào thét:– Muội Vĩ Quân, ta và ngươi từng thề non hẹn biển, vĩnh kết đồng tâm! Ngươi đã nói muốn cùng ta Địa Lão Thiên Hoang, chí này không đổi! Ngươi đã nói vậy mà, ngươi đã nói chúng ta vĩnh viễn bất ly bất khí mà Muội Vĩ Quân ơi... Phu quân của ta, thê tử của ta, Muội Vĩ Quân ơi...

Quy Điền Đạm Đằng khi thì dùng giọng nam, khi thì dùng giọng nữ cùng gào thét, tiếng bi phẫn tê tâm liệt phế, khiến người nghe rơi lệ. Giọng nữ điên cuồng kêu "Phu quân của ta!", giọng nam điên cuồng kêu "Thê tử của ta!" hết đợt này đến đợt khác, vang vọng tận mây xanh.

Quân đại thiếu gia bị những âm thanh liên tiếp đó làm cho như bị sét đánh, ngơ ngẩn không hiểu vì sao. Đột nhiên toàn thân hắn mồ hôi đầm đìa, cứ như đầu bị dội ba đấu nước, ngay cả tóc cũng ướt sũng. Toàn thân ba vạn sáu nghìn sợi lông tơ cũng dựng đứng cả lên, mồ hôi lạnh chảy ra từ lỗ chân lông như vỡ đê...

Ta khạc nhổ! Hai kẻ này vốn là... Tơ tình vô hạn trong truyền thuyết ư...

Cửu U Thập Tứ Thiếu gầm lên giận dữ, đột ngột xoay mình, từ trong màn sương đen bay thẳng ra, dừng lại bên cạnh Quân Mạc Tà. Chưa kịp mở miệng nói gì, hắn đã quay người, ọe ọe nôn mửa...

Đây cũng là lần đầu tiên Cửu U Thập Tứ Thiếu nôn ói! Mặc dù đã sống mấy ngàn tuổi, hắn chưa từng nếm trải cảm giác này, thậm chí còn không hề có loại cảm xúc này. Nào ngờ hôm nay lại bị Quy Điền Đạm Đằng nhẹ nhàng miêu tả vài câu mà lại dễ dàng công phá Kim Thân của hắn! Thật sự là quá... ghê tởm!

Nếu lúc này Quy Điền Đạm Đằng có thể tích cực áp dụng thế công, tất nhiên sẽ có thu hoạch không nhỏ. Cho dù không thể giết chết một người, ít nhất cũng có thể giành cho bản thân một đường sống. Đáng tiếc thay, Quy Điền Đạm Đằng lại là kẻ nặng tình, nặng nghĩa!

Trong màn sương đen, một trận rung chuyển dữ dội. Quy Điền Đạm Đằng với dáng vẻ điên cuồng như một luồng gió lao ra, cơ thể nam thì nôn ra máu, cơ thể nữ thì tóc tai bù xù, khuôn mặt thê lương như lệ quỷ. "Xoẹt" một tiếng, hắn vọt tới trước mặt Quân Mạc Tà, cực kỳ bi phẫn, trừng mắt hỏi:

– Muội Vĩ Quân của ta đâu? Muội Vĩ Quân yêu dấu của ta đâu rồi?

Quân Mạc Tà run rẩy toàn thân, mồ hôi đầm đìa, sau đó "Ọe!" một tiếng, nôn ói không ngừng. Hắn chỉ cảm thấy trong bụng phiên giang đảo hải, cực kỳ khổ sở. Trong chốc lát, hắn sơ hở vô vàn, quả thật là quá ác tâm...

Cửu U Thập Tứ Thiếu ngẩng đầu, hoàn toàn không còn hình tượng, chửi ầm lên:– Đồ hỗn trướng! Vô liêm sỉ! Khốn kiếp! Đồ tinh trùng thượng não...

Thế nhưng khi những lời chửi rủa thao thao bất tuyệt vang lên, một bên mặt Cửu U Thập Tứ Thiếu vẫn nhăn nhó, một bên mặt còn phải nghiêng đầu nôn ói thêm vài cái... Nghĩ đến vừa rồi mình còn hứng chí ra quyền ra cước đánh vào tên hỗn đản này. Cửu U Thập Tứ Thiếu hận không thể chặt phăng hai tay hai chân của mình đi! Trời đất ơi, ưu thế của ta đâu rồi? Công phu của ta bị tìm thấy sơ hở rồi sao? Ta làm sao có thể chạm vào thứ ghê tởm như vậy được chứ...

Kẻ ghê tởm đạt đến trình độ như thế này, không nghi ngờ gì nữa đã tới cảnh giới tuyệt đỉnh, Lô Hỏa Thuần Thanh, Xuất Thần Nhập Hóa, Tùy Tâm Sở Dục, Thần Minh Cực Hạn...

– Vậy... hai ngươi... là tình lữ?

Quân Mạc Tà môi trắng bệch, cuối cùng cũng run rẩy hỏi một câu.

– Nói nhảm! Ngươi đã hại Ái Muội Vĩ Quân của ta, ta... ta sinh ra đã không còn gì để yêu thương! Ta muốn cùng ngươi quyết một trận tử chiến! Ta nhất định phải giết chết ngươi, giết chết ngươi!

Quy Điền Đạm Đằng vừa nói, nước miếng bay tứ tung, bi phẫn cực độ gầm lên một tiếng.

– Nhưng các ngươi là... tứ thân đồng thể, làm sao lại là tình lữ được? Cho dù có "vạn năng đầu cắm", cũng đâu có "vạn năng vật dẫn" chứ?

Quân Mạc Tà vò đầu bứt tai cũng không thể hiểu nổi. Nếu lúc này ý của Thiên lôi giáng xuống, hai kẻ Dị tộc này hoàn toàn không có khả năng hành động?

– Ngu xuẩn! Chuyện này mà ngươi cũng không hiểu sao?

Quy Điền Đạm Đằng như bị sét đánh, gào lớn:– Ai cần ngươi bận tâm? Đứng xếp hàng phía trước, phía sau chẳng phải là được rồi sao?

Quân Mạc Tà môi run run một hồi, cuối cùng ngơ ngẩn nói:– Thì ra là thế... cũng có lý!

– Quân Mạc Tà! Nạp mạng đi!

Quy Điền Đạm Đằng điên cuồng, bốn con mắt đồng thời hóa thành màu đỏ rực:– Ta muốn báo thù cho Ái Muội Vĩ Quân!

Một bên, Cửu U Thập Tứ Thiếu xương cốt mềm nhũn cả ra, liên tục đứng nép sang một bên, nói:– Quân lão đệ, ngài thực lực cao thâm, là cường giả dám đương đầu với thiên hạ. Kẻ này xin giao cho ngài, bổn công tử thật sự không chịu nổi...

Thông thường, khi có một đối thủ cỡ này để đơn đả độc đấu, dù Quân Mạc Tà muốn nhúng tay, Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng tuyệt đối không chịu. Nhưng giờ đây hắn lại có thể chủ động nhượng lại, còn nói nhiều lời khen tặng như vậy, đủ thấy Quy Điền Đạm Đằng đã khiến Cửu U Thập Tứ Thiếu hoảng sợ đến mức nào, khiến hắn dù là cường giả cũng phải thốt lên: "Ngài dừng lại đi, ta thật sự không hầu hạ nổi!" Quân Mạc Tà cũng vội vàng thoái thác, nhưng lại phát hiện Cửu U Thập Tứ Thiếu đã "Xoẹt!" một tiếng, lùi ra ngoài mấy trăm trượng.

Hắn ta hoảng loạn như chó nhà có tang, như cá lọt lưới, chạy băng băng cực nhanh, tốc độ dường như còn nhanh hơn mấy phần so với lúc chạy trốn trước đây...

– Cửu U Thập Tứ Thiếu, ngươi đúng là kẻ nhát gan bỏ chạy! Ta khinh thường ngươi! Tự đáy lòng khinh bỉ ngươi!

Quân Mạc Tà bi phẫn gào lên.

Dị Thế Tà Quân(Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ)Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến

Đề xuất Voz: 5 Năm 1 Cái Kết
Quay lại truyện Dị Thế Tà Quân
BÌNH LUẬN