Chương 1279: Trân trọng!
Biên Tập: Thương Long
"Hả, lời này của ngươi là có ý gì?" Quân Mạc Tà chấn động, vội vàng hỏi.
"Chỉ là có chút cảm xúc đột nhiên bộc phát thôi, chính là tại nơi này, năm đó Cửu U Đệ Nhất Thiếu chỉ một cái phất tay đã tạo nên một ngọn núi vô cùng hùng vĩ!"
Cửu U Thập Tứ Thiếu chỉ tay xuống mặt đất trầm tĩnh nói: "Hắn lại thiết lập thêm phong ấn uy lực vô cùng. Từ đó đến muôn đời sau, đại năng giả ngoại tộc dưới cấp Bán Thánh không thể vượt qua. Thật là thần thông đến mức nào chứ?"
Hắn tự giễu cười cười, nói: "Ta, Cửu U Thập Tứ Thiếu, thường được xưng là cao thủ đệ nhất thiên hạ... Ha ha, lúc này mới biết được, sáu chữ 'cao thủ đệ nhất thiên hạ' này, vĩnh viễn giống như một cái tát vang nhất, đau nhất, liên tục vả vào mặt ta! Ta có tư cách gì để chiếm lấy ngôi vị cao thủ đệ nhất thiên hạ này? Ếch ngồi đáy giếng mà thôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng thực sự biết được thế nào là trời cao đất dày!
Chỉ có một Bán Thánh, mà ta còn cần chiến đấu kịch liệt thật lâu mới có thể bắt lại. Mà Cửu U Đệ Nhất Thiếu lại chỉ cần một đạo phong ấn đã trấn áp vạn cổ, thậm chí đến nay vẫn còn hiệu lực, mãi mãi phong ấn."
Cửu U Thập Tứ Thiếu thở dài, đột nhiên lại im lặng, rốt cuộc không nói thêm lời nào nữa. Nhưng thần sắc cô đơn hoài cổ lúc này lại nồng đậm như muốn ngưng tụ thành vật thể hữu hình.
"Ý của ngươi là, ngươi muốn ở tại chỗ này lĩnh hội Đại Đạo, mong đạt đến cảnh giới của Cửu U Đệ Nhất Thiếu?" Quân Mạc Tà im lặng thật lâu mới nhẹ giọng hỏi.
"Đúng là như thế." Cửu U Thập Tứ Thiếu thong thả bước hai bước trong hư không, thâm trầm nói: "Lấy tu vi của hai người chúng ta, nếu đi vào trong Đại Lục, thì cũng giống như phàm nhân giao đấu... quá nhạt nhẽo, lại còn tẻ ngắt!
Chỉ có nơi này, mới lưu lại dấu ấn thành tựu tối cao của Cửu U tộc ta!"
Cửu U Thập Tứ Thiếu tràn ngập cảm tình, nhìn mặt đất dưới chân, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, lặng lẽ nói: "Chỉ cần ta ở tại chỗ này, mọi lúc mọi nơi ta đều cảm nhận được sự chênh lệch giữa ta và tiền bối! Nơi đây sẽ trở thành nguồn động lực để ta tiến bước trên Vô Thượng Chí Đạo... Bằng không, ra ngoài rồi chỉ biết chém giết, thì thà không đi còn hơn."
"Có điều ngươi hình như đã quên một chuyện." Quân Mạc Tà nói: "Đối phó với quái nhân Chiến Cuồng bất tử kia, vẫn cần tới cao thủ như ngươi! Bây giờ Cổ Hàn đã ngã xuống, chẳng lẽ ngươi muốn để ta một mình đối phó với tên biến thái Chiến Cuồng kia hay sao?"
"Đối phó với kẻ biến thái chẳng phải sở trường của ngươi sao? Bằng tu vi ngươi đã đạt được, cùng vô vàn thủ đoạn quỷ dị, đối phó Chiến Cuồng, tuyệt đối không phải là việc khó! Ta không cho rằng sẽ có vấn đề gì cả!" Cửu U Thập Tứ Thiếu nở nụ cười, nói: "Hà tất phải lôi ta vào?"
"Thế thôi vậy, ngươi đã quyết tâm rồi, ta cũng không miễn cưỡng nữa." Quân Mạc Tà cúi đầu, rồi chợt ngẩng lên: "Chẳng qua, nếu chừng nào ngươi lại đột nhiên muốn đi ra ngoài dạo vài bước, thì nhất định phải tới Thiên Nam, Tà Quân Phủ chơi. Đến lúc đó, ta sẽ cùng ngươi uống rượu một hồi. Từ lúc quen biết đến nay, chưa từng có cơ hội uống cùng nhau một chén! Ngày đó, ta thật sự rất mong chờ."
Cửu U Thập Tứ Thiếu cười ha ha, nhưng không nói gì. Xem tình hình này, hắn dường như thật sự không muốn ra ngoài.
"Không miễn cưỡng ngươi." Quân Mạc Tà nói: "Có điều, sau chiến sự lần này, ta chuẩn bị phái cao thủ xâm nhập Thiên Trụ Sơn, đem tàn dư ác nghiệt của dị tộc nhân hoàn toàn tiêu diệt. Nếu họ gặp trở ngại cần ngươi xuất thủ tương trợ, xin đừng từ chối."
Cửu U Thập Tứ Thiếu nói: "Đương nhiên rồi... Đến lúc đó, dù ngươi không phái người tiến vào, ta cũng sẽ dần dần thanh tẩy chủng tộc tà ác này. Một chủng tộc ghê tởm như vậy, vốn dĩ không nên tồn tại trên thế gian này."
"Vậy là tốt rồi! Một lời đã định!" Quân Đại Thiếu Gia yên tâm cười cười.
"Ngươi đi đi, thủ lĩnh ngoại tộc tuy đã bị tiêu diệt toàn bộ, nhưng e rằng vẫn còn không ít việc vặt vãnh cần giải quyết đâu." Cửu U Thập Tứ Thiếu quay lưng lại, đứng thẳng thân trong hư không, từng dải mây trắng theo gió lượn lờ trước người hắn. Ánh mắt hắn cũng tựa mây trắng phiêu bồng vô định.
Quân Mạc Tà mỉm cười, nói: "Vừa rồi nghe ngươi nói lời từ biệt, rằng hôm nay chia xa e khó ngày tương phùng, đương nhiên có chút phiền muộn. Nhớ rõ trước kia ngươi từng nói muốn cùng ta một trận tranh tài. Thế nào, không đánh nữa ư? Ta đây lại rất mong chờ trận chiến này đấy!"
"Nếu ngươi không dùng những chiêu thức thủy hỏa lôi điện phong vân kia, thì dù có đột phá cảnh giới cũng mãi chẳng thể là đối thủ của ta được. Ngay cả hai tên Đại năng nhân ngoại tộc kia, ngươi cũng chưa chắc đã thắng được." Cửu U Thập Tứ Thiếu lẳng lặng nói: "Nhưng ngươi sẽ không dùng những thủ đoạn quái lạ ấy sao? Kết luận rất đơn giản, giao đấu với ngươi, thật vô vị! Một trận chiến không có ý nghĩa thì thà đừng đánh còn hơn."
"Hay cho một câu 'vô vị', hay cho một câu 'thà đừng đánh còn hơn'!" Quân Mạc Tà cười lớn một tiếng, hai tay ôm quyền: "Một khi đã như vậy, Thập Tứ huynh, Quân Mạc Tà xin cáo từ!"
Cửu U Thập Tứ Thiếu thản nhiên cười, phất tay. Thân ảnh hắc y tựa thiên thạch rơi xuống giữa không trung, trong nháy mắt đã biến mất giữa vô vàn loạn thạch. Rời đi vội vã, không nói thêm lời nào.
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng, hắn cũng hiểu rằng, hôm nay từ biệt, ngày sau khó lòng tương phùng. Dù rằng cũng vì Cửu U Thập Tứ Thiếu có lòng cầu đạo mà cảm thấy mừng cho hắn, nhưng trong lòng quả thật vẫn có chút hụt hẫng lúc biệt ly, cảm thấy lòng ngơ ngẩn...
Một tiếng "leng keng" đột nhiên vang lên, Viêm Hoàng Chi Huyết nhẹ nhàng xuất hiện, vẽ lên không trung một đạo kiếm quang như cầu vồng kinh thiên, sáng rực mãi không tan...
Lập tức, Viêm Hoàng Chi Huyết tựa tia chớp, cấp tốc lướt một vòng, hạ xuống dưới chân Quân Mạc Tà, nâng cả người hắn bay lên. Quân Mạc Tà hướng về phía dưới Thiên Trụ Sơn ôm quyền lần cuối, trong lòng khẽ niệm: "Trân trọng."
Một tiếng kiếm ngân vang lên, Viêm Hoàng Chi Huyết bay vút lên trời, rẽ mây lướt đi, xuyên không mà khuất.
Sau khi hắn rời khỏi, một đạo hắc y thân ảnh từ trong loạn thạch hiện lên, bay thẳng lên không trung. Nhìn đạo kiếm quang như ngọc đã khuất xa, hắn khẽ thở dài một tiếng.
Một thanh âm thản nhiên vang lên: "Trân trọng!" Lập tức, hắc y thân ảnh lóe lên, lần thứ hai ẩn mình vào trong loạn thạch, mất dạng...
Sau khi Quân Mạc Tà quay lại, chiến sự không chỉ đã hạ màn, mà thậm chí toàn bộ chiến trường cũng đã được quét dọn cơ bản xong xuôi.
Sau trận chiến này, hơn trăm vạn đại quân dị tộc, toàn bộ đã bị diệt, không còn một ai sống sót! Phía bên Đại Lục, có thể nói là đại thắng huy hoàng!
Nhưng các dũng sĩ tham chiến cũng có mấy vạn chiến sĩ đã vĩnh viễn chôn xương nơi này, thậm chí thi hài đến xương cốt cũng không còn... Những nhân vật kiệt xuất của Tam Đại Thánh Địa đều lẫm liệt xả thân trong trận chiến này!
Thậm chí trong số viện quân đến sau, cũng có mấy vạn người thương vong!
Một trận chiến này, tổn thất của Huyền Huyền Đại Lục thật sự vô cùng nghiêm trọng!
Đặc biệt là số lượng lớn huyền giả cao cấp ngã xuống, khiến nguyên khí toàn bộ Đại Lục bị tổn hại nặng nề, e rằng mấy chục, mấy trăm năm sau cũng khó lòng khôi phục...
Trên chiến trường, một mảnh sầu vân thảm vụ, mùi máu tươi tanh nồng xộc thẳng vào mũi.
Gió thu đìu hiu gào thét thổi qua, đã là cuối thu rồi...
Nhìn cảnh hoàng tàn khắp nơi sau đại chiến, Quân Mạc Tà trầm mặc rất lâu không nói gì.
Một trận chiến này, thật sự có rất nhiều anh hùng chí sĩ đã yên giấc ngàn thu. Kết thúc trận chiến này, toàn bộ Đại Lục lại tăng thêm biết bao nhiêu cô nhi quả phụ? Những cô nhi quả phụ ấy hầu hết đều là hậu phương của những anh hùng đã xả thân vì tương lai Huyền Huyền Đại Lục. Cuộc sống sau này của họ sẽ ra sao? Liệu có bị người đời khi dễ không? Có được đối xử công bằng không?
Một trận chiến này, lại có bao nhiêu gia chủ các gia tộc ngã xuống. Sau khi họ ngã xuống, liệu có khiến gia tộc mà họ lãnh đạo kia suy sụp, thậm chí diệt vong hay không?
Giờ khắc này, Quân Mạc Tà đột nhiên nhớ lại bài thơ mà Quân Vô Hối ngày đó từng đọc, nhịn không được khẽ đọc theo:
"Phong yên túng hoành đại kỳ khai,Vạn mã thiên quân cổn cổn lai.Hà thì sa trường đao binh ám,Tòng thử nam nhi bất tiết ai!"
(Khói lửa tung hoành, đại kỳ giương mở,Vạn mã thiên quân cuồn cuộn kéo đến.Bao giờ sa trường đao binh dứt,Từ đây nam nhi chẳng bi ai!)
Giờ khắc này, Quân Mạc Tà đột nhiên ngộ ra tâm tình lúc sáng tác bài thơ này của Quân Vô Hối!
Vị Nhất Đại Quân Thần này, người như thần thoại truyền kỳ vạn cổ, tâm tình lúc đó, cho dù bi tráng, nhưng cũng quá đỗi lực bất tòng tâm.
Câu này nghe thì hùng tráng vô hạn, nhưng sau đó lại che giấu huyết lệ loang lổ.
Trừ phi là người trong cuộc, nếu không thì sao có thể chân chính cảm nhận được điều này?
"Vạn mã thiên quân cuồn cuộn lai."
Xưa nay chinh chiến mấy người còn có thể trở về? Rốt cuộc có thể bình an trở về, lại có mấy người?
"Hà thì sa tràng đao binh ám, tòng thử nam nhi bất tiết ai!"
Lại càng biểu đạt sự chán ghét tận đáy lòng đối với chiến tranh của vị Đại Lục Quân Thần này!
Quân Mạc Tà hôm nay, trải qua một trận đại chiến, cũng chỉ mong ước mảnh đất Đại Lục này, từ nay về sau, sẽ không còn cảnh bi thương!
Từ đó về sau, không bao giờ... cần bất kỳ cuộc chiến xâm lược nào nữa!
Trảm thảo trừ căn, nhất lao vĩnh dật!
Quân Mạc Tà buồn bã đứng đó, quay mắt về phía chiến trường vẫn bốc lên huyết vụ chưa tan, trầm ngâm hồi lâu không nói.
Quân Vô Ý, Độc Cô Tung Hoành, Mộ Dung Phong Vân, Mai Tuyết Yên cùng các thủ lĩnh liên quân khác, giờ phút này đều đã chỉnh đốn quân ngũ xong xuôi. Họ đang kiểm kê tổn thất cụ thể sau chiến tranh. Trên mặt mỗi người, dù có chút cảm thán vì may mắn sống sót, nhưng sâu thẳm trong đáy lòng vẫn là một mảnh bi thương nặng nề.
Quân Mạc Tà thở dài, vẫy vẫy tay, đi đầu quay về đại trướng.
Lập tức, Mai Tuyết Yên cùng những người khác lần lượt tiến vào đại trướng.
"Kết quả như thế nào? Tổn thất của chúng ta vào khoảng bao nhiêu?" Quân Mạc Tà giọng nói chua xót: "Có bao nhiêu huynh đệ... đã hy sinh thân mình trong trận chiến này?"
Quân Mạc Tà rất muốn biết đáp án này, nhưng lại có chút sợ hãi khi biết được. Quân Mạc Tà là người của hai thế giới, hai lần sống cũng chưa từng "sợ" điều gì. Thế nhưng giờ khắc này, Quân Mạc Tà vốn to gan lớn mật lại thật sự sợ, sợ phải biết đáp án nặng nề kia!
Mai Tuyết Yên mang theo thâm trầm bi thương, đờ đẫn nói: "Tổng kết từ chiến sự, Quân tiên phong Thiên Phạt: Bát Đại Thánh Tôn toàn bộ quy tiên, Ưng Vương ngã xuống. Năm nghìn chiến sĩ Ưng tộc toàn bộ tử trận. Bên Hùng tộc, năm nghìn chiến sĩ, chết trận hơn ba nghìn. Hạc tộc năm nghìn chiến sĩ chết trận hơn hai nghìn người, Điêu tộc chết trận hai nghìn, Bằng tộc thương vong thảm trọng, năm nghìn chiến sĩ chết trận bốn nghìn ba trăm. Hổ tộc chết trận một ngàn năm trăm..."
"Những người tham gia chiến đấu cuối cùng... Bằng Vương, chết trận! Bát Đại Chí Tôn đứng đầu Vân Biệt Trần, chết trận! Úy Lam Chí Tôn Mộng Hồng Trần, Vấn Thiên Chí Tôn Mạc Vấn Thiên... đều đã xác nhận tử trận!"
"Ngoài ra, toàn bộ những người tham chiến của Tam Đại Thánh Địa, lúc này, chỉ còn lại một mình Kiều Ảnh!"
Quân Mạc Tà thở dài thật sâu, cảm giác trong lòng dậy sóng ngổn ngang.
Trận chiến này tổn thất thảm trọng, quả thật là vượt xa dự đoán của tất cả mọi người!
Dị Thế Tà QuânTác giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến
Đề xuất Voz: Trong Xóm Có Vong Em Phải Làm Sao