Biên tập: Đường Phi
Sau khi đại chiến chấm dứt, suốt dọc đường trở về, ta thấy chuyện này thật sự không tiện mở miệng... Khụ khụ...
Quân Mạc Tà làm ra vẻ thẹn thùng nói:– Da mặt ta, nói cho cùng vẫn còn khá mỏng manh, nếu không phải hôm nay ngươi ép hỏi, ta thật không biết bao giờ mới có thể nói cho ngươi nghe. Tính ta vốn như vậy, rất dễ thẹn thùng...
Kiều Ảnh chỉ cảm thấy trong lòng mình hỗn loạn như một mớ bòng bong. Một cảm giác vừa buồn cười, vừa tức giận, lại có chút thương cảm, hoặc nói đúng hơn là một nỗi buồn man mác tự nhiên dâng lên trong lòng... Quá nhiều cảm xúc phức tạp đến cực điểm, đồng thời trỗi dậy. Loại cảm giác ngổn ngang này, quả thật khó lòng hình dung nổi...
Trong lúc bấn loạn, nàng không nhịn được liếc tên Quân Mạc Tà kia một cái. Độ dày da mặt của hắn, phỏng chừng Thiên Trụ Sơn cũng phải cúi đầu xưng thần, thế mà vẫn có thể bày ra bộ dạng "ta thật ngượng ngùng" rồi nói da mặt ta nói cho cùng vẫn còn khá mỏng manh sao... Lời này mới thật sự là trơ tráo nói dối! Thử hỏi thiên hạ này, còn ai da mặt dày hơn ngươi sao? Có chém đầu ta cũng không tin!
– Nếu đã không tiện mở miệng, vậy cứ dứt khoát đừng mở nữa! Chuyện hôm nay, Phủ chủ đại nhân cứ coi như chưa từng phát sinh là được. Kiều Ảnh đương nhiên biết phải sống thế nào, không cần Phủ chủ đại nhân phải lao tâm phí sức, miễn cưỡng làm gì!
Kiều Ảnh nói dứt khoát, quay đầu lại chỉ để lại một câu cuối cùng, sau đó, mang theo một làn gió thơm, phiêu nhiên bay mất.
Kiều đại mỹ nhân, không biết là e lệ rụt rè hay là tức giận quá độ, vừa đi mặt lại vừa đỏ bừng bừng, hạ thấp thanh âm mắng một câu:– Vẫn là cái tên Đăng Đồ Tử đáng chết ngày đó!
Có điều nàng tức giận cũng là vì... Tên này lại dám bày ra bộ dạng không tình nguyện... cứ như hắn bị thiệt thòi lắm vậy... Hừ!
Chỉ là trải qua nháo loạn cẩu huyết như thế, nỗi bi thương nặng nề trong lòng Kiều Ảnh trước đó, cũng vì thế mà tự nhiên tiêu giảm rất nhiều.
– Này, Kiều cô nương. Chuyện này không thể cứ xem như chưa từng xảy ra như cô nói được đâu... Đã nhận ủy thác của người ta, phải bảo đảm chữ tín, đối với những gì lệnh sư trước khi lâm chung nhờ vả, tại hạ nhất định phải hoàn thành cho bằng được! Cho dù là lên đao sơn xuống chảo dầu cũng có sá gì... Ngươi không thể đẩy ta vào thế bất nghĩa chứ... Đúng vậy, ý của ta kỳ thực kỳ thậ...t
Thanh âm nóng lòng của Quân Mạc Tà từ phía sau vẫn vọng theo mà lọt vào màng tai. Rõ ràng có thể suy ra, Quân đại thiếu đối với chuyện này cực kỳ chấp nhất:– Kiều cô nương... à... ờ, Tiểu Ảnh... cái kia... ngươi đừng vội đi, hai chúng ta tiếp tục thương nghị một chút, làm thế nào mới có thể hoàn thành nguyện vọng của Cổ Hàn tiền bối, rốt cuộc là dùng phương thức gì, hay là nghi thức nào, tư thế nào để...
Nửa đầu những lời của tên kia nói ra thì rất chi đạo mạo, còn thêm cả đạo nghĩa trong đó. Đáng tiếc, càng nói tiếp thì càng lộ rõ bộ mặt thật. Những gì nên nói, không nên nói, những câu có thể nói, những câu không thể nói, đều phun ra hết cả...
– Thương nghị cái đầu chết giẫm nhà ngươi! Ngươi là thứ đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, bỉ ổi, Đăng Đồ Tử! Ai thèm để ý cái gì nghi thức, cái gì tư thế của ngươi chứ...
Thanh âm Kiều Ảnh vọng từ xa lại, mang theo cả xấu hổ lẫn uất ức, cuối cùng nhỏ dần nhỏ dần mà lặng đi... Hiển nhiên, Kiều đại tiểu thư đã chạy xa lắm rồi. Vừa chạy trốn vừa mắng, cơ hồ phải hung hăng cắn chết hắn mới giải được hận. Hoàn thành nguyện vọng của sư phụ ta chính là chuyện lên núi đao xuống chảo dầu sao? Ngươi đúng là đồ vô sỉ!
Quân Mạc Tà đặt mông ngồi trở lại trên ghế, Trời ạ, cuối cùng cũng coi như đối phó được rồi, thật con mẹ nó muốn chết! Có điều vừa nghĩ lại, nhất thời lại mơ màng. Ờ, câu cuối cùng của Kiều Ảnh là "Ai quan tâm phương thức với tư thế gì của ngươi...". Khụ, những lời này, hàm ý thật sâu xa đó... Có phải có chút giống chuyện Bá Vương ngạnh thượng cung hay không? Khụ, vấn đề tư thế thì cứ tùy tiện?
Nghĩ đi nghĩ lại, Quân đại thiếu híp mắt, lộ ra nụ cười như lang sói...
Kỳ thực Kiều đại tiểu thư chỉ là nói nhảm mà thôi, căn bản không biết mình đã nói gì, nhưng Quân đại thiếu lại được phen mặc sức suy tưởng...
Mấy ngày tiếp theo, khắp miền đại lục vẫn cứ như cũ, bình lặng không sóng gió.
Cứ như Chiến Cuồng đã hoàn toàn mai danh ẩn tích rồi, cuộc thảm sát thây khô tương tự sẽ không còn phát sinh nữa. Mà phía Phiêu Miểu Huyễn Phủ vẫn yên lặng như trước, hoàn toàn không có động tĩnh, thậm chí không có bất kỳ tin tức nào truyền tới.
Lần này bởi vì Thiên Trụ Sơn không ngờ lại sụp đổ. Nguy cơ ngoại tộc xâm lấn tới thì nhanh chóng, mà đi cũng thật mau lẹ, trước sau cũng chỉ trong hơn hai tháng. Mà phiền não cuối cùng là những cường giả đỉnh cấp quấy nhiễu Huyền Huyền đại lục cuối cùng cũng hoàn toàn bị nhổ sạch. Tuy rằng Huyền Huyền đại lục cũng vì lần này mà phải trả giá thảm trọng chưa từng có. Thực lực của Huyền giả toàn bộ đại lục đã tụt xuống khá nhiều bậc, hầu hết cũng bắt đầu nghỉ ngơi để lấy lại sức. Trước kia tùy ý đi lung tung cũng có thể thấy vài người, hiện giờ thì lại khó khăn lắm mới thấy một người!
Còn về những người không phải Huyền giả, nhất là dân thường, thì hầu hết cách xa phong ba lần này, cơ bản không bị ảnh hưởng quá lớn. Sau khi chiến cuộc hoàn toàn kết thúc, dường như mọi thứ đều đã khôi phục như bình thường.
Tà Chi Quân Chủ Quân Mạc Tà, Quân đại thiếu gia trong khoảng thời gian này, lại càng thêm thần long kiến thủ bất kiến vĩ – khó mà thấy mặt.
Mỗi buổi tối vẫn có thể thấy thân ảnh của hắn. Cứ tầm đấy là đại thiếu gia lại đi tìm Quản Thanh Hàn, Độc Cô Tiểu Nghệ, Miêu Tiểu Miêu, hoặc là đại bị đồng miên, hoặc là một mình tập luyện, khụ, thuận tiện lúc ăn cơm trêu chọc chúng nữ, ba hoa vài câu...
Nhưng vào ban ngày, đại thiếu liền không thấy bóng dáng. Ở lì trong Hồng Quân Tháp dốc lòng tu luyện. Mỗi ngày mười hai canh giờ, cũng có khoảng tám canh giờ đều dùng vào việc luyện công.
Không chỉ hắn, Mai Tuyết Yên cũng vậy. Mỗi ngày nàng đều theo Quân Mạc Tà vào Hồng Quân Tháp luyện công, toàn lực dốc sức muốn tăng cường tu vi của mình.
Hiện tại cả Thiên Phạt, thậm chí toàn bộ Huyền Huyền đại lục, chỉ có hai người bọn họ có thực lực cực mạnh. Nếu một khi Chiến Cuồng xuất hiện, đương nhiên hai người bọn họ sẽ là chủ lực xuất chiến!
Ngàn vạn lần không thể lơ là!
Thực lực của hai người tuy đã rất mạnh, Quân Mạc Tà trước mắt đã đạt đến cấp Bán Thánh cường giả, nhưng so với Chiến Cuồng, tên cường giả hàng cổ này thì còn có chênh lệch tương đối! Hơn nữa hiện giờ Chiến Cuồng còn là dị nhân gần như không thể đánh chết, năng lực đặc thù của hắn đối với trận chiến này, không thể nghi ngờ, sẽ tăng thêm nhiều bất lợi cho Quân Mạc Tà.
Quân Mạc Tà ngoài việc cố gắng gấp bội luyện công, còn đem đại lượng tinh lực đều dùng vào việc luyện đan. Thiên tài địa bảo bên trong Hồng Quân có thể nói là chồng chất như núi, dùng không hết nổi, mặc cho hắn tiêu phí thế nào cũng đủ dùng mãi. Không biết có phải đã quen tay hay không, mà thủ pháp luyện đan của Quân đại thiếu gia có thể nói là càng ngày càng thuần thục...
Còn về Mai Tuyết Yên, nàng tâm vô bàng vụ, chuyên tâm cố gắng, một lòng tu luyện Khai Thiên Tạo Hóa Công, nâng cấp công lực của mình.
Nàng không giống như Quân Mạc Tà. Tu vi của Quân Mạc Tà và cảnh giới Khai Thiên Tạo Hóa Công là cân bằng nhau, ngay cả tâm cảnh cũng có thể chậm rãi điều chỉnh lại. Cảnh giới tâm tình, tinh thần, cấp độ hùng hậu của công lực, Khai Thiên Tạo Hóa Công tiến cảnh, Hồng Quân Tháp cảnh giới... Đây đều là thành tựu đồng bộ hoàn mỹ, hợp lại với nhau thành một khối!
Sau khi đại đa số phần trong đó dung hợp thành công, cũng có nghĩa là Quân Mạc Tà lần thứ hai đạt tới cảnh giới đột phá, ngoài việc đạt tới cảnh giới Khai Thiên Tạo Hóa Công tầng thứ tám, lúc nào cũng có thể đột phá lần thứ hai.
Đây cũng là đặc tính đặc biệt chỉ có Quân Mạc Tà mới có, người khác mong cũng không được!
Hơn nữa, Ngũ Hành chi lực trong cơ thể Quân đại thiếu gia, Phong Vân chi lực, Lôi Điện chi lực, những lực lượng tự nhiên thần thông đó cũng đều đạt được cân bằng hoàn mỹ. Hiện tại duy nhất thiếu, cũng chỉ có Âm Dương lực.
Lúc này Quân Mạc Tà, đang ở vào trạng thái vi diệu Dương kháng Âm ức.
Một khi có thể điều chỉnh đến mức Âm Dương hòa hợp, sẽ tức thời mở ra Hồng Quân Tháp tầng thứ tám, chính thức đi vào trọng cảnh giới Khai Thiên Tạo Hóa Công tầng thứ tám. Nhưng Quân Mạc Tà lại mơ hồ cảm thấy, chuyện này không thể nóng vội được. Công lực chưa đến độ mà tùy tiện tăng lên, chỉ sợ không phải chuyện tốt lành gì. Nếu như không cẩn thận mà Dương cực Âm tiêu, Kháng Long Hữu Hối chẳng hạn, thì mọi chuyện sẽ hỏng bét mất.
Cho nên Quân Mạc Tà lúc này đang ở trong Hồng Quân Tháp, đem hết lực lượng có thể, rèn luyện bản thân, tâm cảnh, và toàn bộ các loại lực lượng thuộc về hắn. Bất luận là Huyền Công hay Thần Thông thuật pháp, toàn bộ năng lực đều đang bị nén chặt, gắn liền với nhau. Sau đó lại tiến thêm một bước thuần thục nắm giữ, cuối cùng đem tất cả nhào nặn thành một khối.
Nhưng vào thời khắc dung hợp này, lại vẫn có một vài điều không được như ý, khó có thể thuận lợi...
Quân đại thiếu như cũ liên tục phấn đấu trong khó khăn gian khổ...
Mai Tuyết Yên thì lại toàn tâm toàn ý trùng kích Khai Thiên Tạo Hóa Công.
Nàng và Quân Mạc Tà khác nhau quá nhiều. Tâm cảnh của nàng và cảnh giới công pháp, còn cách cực xa so với cảnh giới Khai Thiên Tạo Hóa Công mà nàng hiện nay đang đạt được.
Công lực hiện nay Mai Tuyết Yên đang có, so với lúc trở về đã tăng lên rất nhiều. Quân Mạc Tà không ngừng luyện đan, Mai Tuyết Yên đương nhiên là người đầu tiên dùng tới, cứ tăng lên từng chút như thế, công lực đã đạt tới Thánh Quân cấp bốn, mà tu vi Khai Thiên Tạo Hóa Công của nàng, lại chỉ mới đột phá tầng thứ ba mà thôi.
Đây không thể nghi ngờ chính là một khuyết điểm tương đối rõ ràng, thật giống như trong thân thể một người đồng thời tồn tại cả trời và đất vậy, thật sự quá chênh lệch.
Cho nên Mai Tuyết Yên nhất định phải bỏ nhiều công phu vào Khai Thiên Tạo Hóa Công hơn nữa, mau chóng tăng cường cảnh giới tu vi của bản thân. Bằng công lực mạnh mẽ của Thánh Quân cấp bốn như nàng, nếu không có tâm cảnh tương đối để chế ngự, rất dễ dàng xuất hiện dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Mà nàng lại không giống Quân Mạc Tà có Hồng Quân Tháp giúp nàng tiết chế. Mà muốn có thể khống chế công lực Thánh Quân cấp bốn tốt hơn nữa, ít nhất cũng phải có được cảnh giới Khai Thiên Tạo Hóa Công tầng thứ năm, như vậy mới ngang bằng nhau, vận dụng bình thường, tiến tới phát huy.
Quân Mạc Tà bởi vì có Hồng Quân Tháp bên cạnh, có thể hoàn mỹ bù lại những chỗ thiếu hụt của hắn, nhưng cũng bởi vậy mà rút đi đại bộ phận lực lượng mà Quân Mạc Tà hấp thụ được. Cho nên trước mắt, Quân Mạc Tà tuy đã đạt tới tầng thứ bảy của Khai Thiên Tạo Hóa Công, nhưng năng lực trên thực tế, đã có khoảng năm phần công lực hoàn toàn không thể thi triển được.
Điểm này lại hoàn toàn không giống với Mai Tuyết Yên.
Tóm lại một câu, hai người đều đang ngày đêm tu luyện rất cật lực, cố gắng sớm ngày phát huy được tác dụng lớn nhất của bản thân...
Linh khí bên trong Hồng Quân Tháp, mỗi ngày đều cuồn cuộn như sóng thần, giống như Bách Xuyên hối tông điên cuồng rót vào trong thân thể hai người, sau đó lại tự động hút một lượng năng lượng lớn từ bên ngoài, lấp đầy bên trong Hồng Quân Tháp.
Những chuyển động của Hồng Quân Tháp khiến trên không Thiên Phạt Sâm Lâm xuất hiện một cái phễu cự đại, phía trên rộng tới phạm vi mấy nghìn dặm, hẹp dần về phía dưới. Thế cho nên toàn bộ linh khí trên bề mặt đại lục, cứ như vậy theo bốn phương tám hướng mà tụ tập lại đây...
Dị Thế Tà QuânTác giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Vạn Cổ Đệ Nhất Thần