Dịch Giả: Thiên Hương
Duỗi người một cái, Quân Tà đứng dậy, cười cợt nói:- Còn ngân lượng chăng? Nếu không, ta phải về nghỉ ngơi đây! Đổ một hồi đã thắng nhiều bạc như vậy, thật là mất hứng mà. Độc Cô tiểu thư, nàng nói có đúng không?
Quân Tà biết rõ, hắn vừa phá tan một cái bẫy của đối phương. Mà đối phương hiện tại, có thể nói là “đã nghèo còn mắc eo”.
- Ngươi không được đi!
Đám người Lý Chấn nóng nảy vô cùng. Ngay cả Mạnh Hải Châu ở trong đó cũng không tài nào lý giải nổi vì sao bọn họ lại thất bại. Hơn nữa, lại thua đến mức tan nát toàn quân như vậy. Bất kỳ ai trong đám người bọn họ đều có đổ thuật cao hơn Quân Mạc Tà, vậy mà mới vừa rồi bốn người liên thủ lại vẫn thua sạch. Hơn nữa, Quân Mạc Tà còn uống Mê Huyễn Tề, xúc xắc cũng bị bọn họ động tay động chân, trên người Mạnh Hải Châu còn cố ý dùng một loại hương liệu. Loại hương liệu này khiến cho kẻ trúng thuốc mê đầu óc càng thêm trì độn, bất tri bất giác rơi vào bẫy của mình.
Thế nhưng, đã chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, còn thua đến thảm hại là vì lý do gì?
Chẳng lẽ vận khí của Quân Mạc Tà tốt đến mức ấy sao? Mỗi một lần, điểm số đều lớn hơn bọn họ một điểm. Loại trùng hợp này không thể liên tục xuất hiện như vậy được. Nếu nói hắn chơi gian, thì chơi kiểu gì? Một kẻ đã uống Mê Huyễn Tề, đổ kỹ rối tinh rối mù, còn có thể chơi gian lận sao? Vậy mới đúng là quỷ!
Bước đầu, kế hoạch trước đó rất thuận lợi đưa Đường Nguyên vào bẫy. Phán đoán linh tinh rồi dẫn dụ Quân Mạc Tà đến đây. Kế hoạch còn chưa kịp triển khai đã chết trong trứng nước, thì còn nói gì nữa?
Một khi nghĩ đến hậu quả khi quay về mà không hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ đều sợ run cả người. Đôi mắt thoáng hiện lên vẻ sợ hãi.
Gương mặt tao nhã của Lý Du Nhiên trong lòng bọn họ, so với mặt quỷ nhe răng cười còn đáng sợ hơn. Cho dù Lý Du Nhiên hạ mệnh lệnh diệt tộc, thì trên mặt vẫn tao nhã, ôn hòa như cũ.
Một kẻ đáng sợ hơn cả ma quỷ.
- Ta còn muốn đổ với ngươi! Ta còn có vật để cược!
Mạnh Hải Châu lấy miếng ngọc bội trên eo xuống, đặt lên bàn.
- Ha ha. Các ngươi thật sự muốn ta thua sạch sao?
Quân Mạc Tà cười khinh thường:- Lấy thứ đó mà còn muốn đổ với ta sao? Chi bằng ta về nhà ngủ cho khỏe!
Vừa nói, hắn vừa lắc lắc đầu, muốn xoay người rời đi.
- Chậm đã!
Mạnh Hải Long quát to một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Lý Chấn:- Thứ gì có thể cược được, thì bỏ ra hết đi!
Đám người Lý Chấn đều biết, nếu cứ như vậy mà trở về, kết quả sẽ vô cùng bi thảm. Liền vội vàng lấy ra những vật đáng giá như bảo thạch, trân châu, ngọc thạch… tất cả những vật có giá trị trên người đều được đem ra.
- Đây là bội kiếm và ngọc bội của Đường công tử. Ta cũng lấy ra đặt cược. Vốn dĩ là một trăm năm mươi vạn, nhưng ta chỉ đặt một trăm vạn thôi.
Mạnh Hải Châu nhìn chằm chằm Quân Tà:- Quân Mạc Tà, chắc ngươi cũng hy vọng thắng lại cho hắn chứ?
Độc Cô Tiểu Nghệ có chút ngây người. Đương nhiên nàng biết rõ lai lịch của bội kiếm và ngọc bội này. Vốn dĩ thông minh, nên chỉ trong nháy mắt nàng đã hiểu rõ ván bài này không hề bình thường chút nào. Bất quá, nàng cũng không quá để tâm, cũng không suy nghĩ nhiều. Một cuộc vui như thế này mới đáng xem chứ.
- Hắn là hắn, ta là ta! Đồ của hắn thì có liên quan gì đến ta?
Quân Tà nhìn Mạnh Hải Châu bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc:- Ta thắng thì đó là chiến lợi phẩm của ta. Thuộc sở hữu của ta thì ta muốn cho ai thì cho. Liên quan gì đến Đường Nguyên? Giúp hắn lấy lại sao? Ngươi đang mơ sao? Đường Nguyên dùng nó đánh bạc với các ngươi là chuyện của hắn, không có liên hệ gì với ta. Chờ Đường Nguyên cầm ngân lượng đi chuộc lại thì cũng là chuyện của các ngươi. Liên quan gì đến ta chứ?
Nói xong, Quân Tà không nhịn được nhìn về mấy khối ngọc và bội kiếm kia, trong lòng cười lớn: "Đều không phải vật phàm à nha."
Khóe miệng Quân Tà lộ ra một nụ cười tà dị:- Mạnh đại thiếu gia, ngươi nói xem có phải không?
Nghe Quân Tà nói vậy, mọi người ở đây đều choáng váng. Ngay cả Đường Nguyên và Độc Cô Tiểu Nghệ cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Đường Nguyên vừa rồi còn hớn hở, nhất thời khóc không ra nước mắt.
Sắc mặt Mạnh Hải Châu trắng bệch. Ý của Quân Tà đương nhiên hắn hiểu được. Bây giờ tiến không được mà lùi cũng không xong. Nếu bội kiếm và ngọc bội này hôm nay thua vào tay Quân Tà, thì ngày mai Đường Nguyên cầm ngân lượng qua chuộc, phải làm thế nào? Lý do từ chối của Quân Mạc Tà mặc dù không chút trượng nghĩa, nhưng trò chơi cũng có quy củ của nó. Ngoại trừ khổ chủ không có tiền chuộc mới bán lấy tiền lại. Nếu hiện tại bán đi thì thật là không còn gì để nói.
Hôm nay Đường Nguyên thua thiệt một cách khó hiểu như vậy, liệu hắn sẽ từ bỏ ý đồ sao? Với cá tính có thù tất báo của hắn, nếu khi hắn đến chuộc mà mình không trả lại, thì đó là một tai họa vô cùng đáng sợ. Đến lúc đó, kẻ khác mượn cơ hội sinh sự, bọn họ đều sẽ bị đuối lý.
Thế nhưng, trong lòng lập tức nghĩ: "Một cửa khổ sở còn đang ở trước mắt, thì quản cái quỷ gì ở phía sau? Huống hồ, chưa chắc ta sẽ thua!"
- Đối với Đường công tử, chúng ta đương nhiên sẽ có công đạo. Điểm này không cần phiền đến Quân Tam Thiếu quan tâm. Huống hồ, những vật này, Quân Tam Thiếu chưa chắc đã có bản lĩnh thắng được về tay.
Mạnh Hải Châu đẩy tất cả ngọc bội và bội kiếm trên bàn về phía trước, cắn răng nói:- Quân Tam Thiếu, đây là Ngọc Như Ý do Hoàng Thượng lão nhân gia ban tặng cho ta. Đây là bội kiếm bảo bối của thúc phụ ta. Đây là Dạ Minh Châu của Lý Thái Sư… Đều là những vật vô giá. Tin rằng nếu định giá, thì đây cũng hơn một ngàn vạn lượng. Với ngân lượng hiện tại của Tam Thiếu, sợ rằng không đủ. Nếu Tam Thiếu muốn đổ, thì cũng được. Ta có thể làm chủ cho phép Tam Thiếu dùng phương pháp khác để đặt cược.
- Vậy ngươi muốn ta dùng cái gì để đặt cược? Không phải lại vác thân ra cược đấy chứ? Chẳng lẽ trong nhà ngươi còn một vị muội muội muốn ta đến làm muội phu của ngươi sao? Mà hình như ta chưa từng nghe nói ngươi có muội muội à?
Quân Tà vừa nói, vừa móc móc lỗ tai. Độc Cô Tiểu Nghệ không nhịn được phì cười, sau đó lại hung hăng đá cho hắn một cước, khiến cho Quân Tà nhe răng nhếch miệng.
Khuôn mặt Mạnh Hải Châu nổi gân xanh, hắn giận dữ thiếu chút nữa hộc máu nhưng vẫn cố nhịn:- Tam Thiếu thật biết nói đùa. Tiền cược rất đơn giản. Nếu ta thua, thì tất cả những thứ này đều thuộc về Tam Thiếu. Ngược lại, nếu ta thắng, thì Tam Thiếu phải đáp ứng cho ta một yêu cầu: Thay ta làm một việc. Được không?
"Nói giỡn sao? Như vậy sao được?" Trong lòng Quân Tà thầm kêu, diễn kịch đến đây, trong lòng bọn họ hẳn cũng đã nghẹn vô cùng rồi. Hắn nhịn không được cười thầm, nhưng ngoài mặt lại lắc lắc đầu:- Nếu các ngươi bảo ta đi tự sát, chẳng lẽ ta cũng đi? Muốn ta dâng toàn bộ gia sản Quân gia cho các ngươi, ta cũng phải dâng sao? Điều kiện này của ngươi thật là… coi ta là thằng ngốc sao?
- Ta có thể bảo đảm những việc Tam Thiếu lo lắng sẽ không xảy ra. Không những Tam Thiếu có thêm ngân lượng, mà cũng không hề bị tổn thương chút nào. Hơn nữa, tuyệt đối Tam Thiếu có thể làm được. Nếu sau này Tam Thiếu không làm được, thì có thể xem như chuyện hôm nay chưa hề nói đến.
Mạnh Hải Châu chỉ muốn đem tên trước mặt này dẫm nát dưới chân cho hả giận.
- Thật vậy sao? Thế giờ đổ thế nào?
Quân Tà đáp ứng ngay.
- Đổ xúc xắc!
Trên gương mặt Mạnh Hải Châu lộ ra vẻ được ăn cả ngã về không, rất có phong thái của một con bạc, gương mặt có chút dữ tợn, nói:- Ta và ngươi đổ thôi. So lớn nhỏ. Ai lớn hơn, kẻ đó thắng. Quân Mạc Tà, không biết ngươi có dám chơi không?
- Ha ha. Chẳng lẽ ta còn sợ tên bại tướng dưới tay như ngươi sao? Đổ xúc xắc? Ngươi cho rằng có thể thắng ta sao? Nực cười!
Quân Tà ngẩng đầu lên trời, cười cuồng ngạo. Xem ra, nếu không có mấy thứ đồ vật này, hắn đã rời khỏi đây rồi.
Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Sư Huynh A Sư Huynh [Dịch]