Dịch giả: Noland.
Tiếng mưa rơi tí tách trên nón tre văng vẳng bên tai, Quân Tà rời Quân gia theo lối cửa hậu, chậm rãi bước đi trên con đường đá. Con đường vốn dĩ rộng lớn ồn ào náo nhiệt, giờ đây vì trận mưa tầm tã mà vắng tanh không một bóng người. Đâu đó, từ những quán trọ ven đường hay những mái hiên trú mưa, đôi khi vọng ra tiếng cười khẽ, hay vài câu chửi bâng quơ. Mọi âm thanh như chìm vào màn mưa trắng xóa, hòa làm một khối. Quân Tà một mình bước đi giữa màn mưa, ánh mắt nhìn tấm màn trắng mờ mịt như muốn bao phủ cả thiên địa. Tiếng mưa lộp độp trên nón tre khiến lòng Quân Tà dâng lên cảm giác cô đơn cùng cực, nhỏ bé vô vàn.
Cho dù kiếp trước ta là đệ nhất sát thủ vô song thì sao? Cho dù ta có cơ duyên nghịch thiên, ngay cả khi Tử thần điểm nụ hôn sinh tử lên trán, ta lại chuyển kiếp dị thế thì sao? Cho dù đạt được Hồng Quân Tháp huyền bí khôn lường, lại có cơ hội tu luyện "Khai Thiên Tạo Hóa Công" thì có là gì? Ta vẫn chỉ là một điểm nhỏ bé, một hạt cát vô danh giữa đại dương mênh mông, giữa càn khôn rộng lớn này. Nhỏ bé, cô đơn, tịch mịch...
"Tiền bất kiến cổ nhân,Hậu bất kiến lai giả.Niệm thiên địa chi du du,Độc sảng nhiên nhi thế hạ."
Quân Tà khẽ cười khổ, lắc đầu, thầm nghĩ bài thơ này dường như cũng là lời lòng của chính ta. Đang ở dị thế này, quả nhiên là "Tiền bất kiến cổ nhân, Hậu bất kiến lai giả!". Một Viêm Hoàng chân chính hậu duệ như ta, lại cô độc một mình giữa cõi này.
Mưa càng lúc càng dày hạt, những bong bóng nước li ti sủi dày đặc trên mặt đất, tựa như cá đớp nước, mưa bụi mịt mờ giăng khắp không gian. Thiên địa lúc này trở nên thật mờ ảo, đến cả bước chân người lữ hành giữa mưa cũng chẳng còn tiếng động. Quân Tà đột nhiên cảm giác vạn vật như đang chìm vào mộng ảo, người và cảnh vật dường như đều không tồn tại. Chỉ còn độc nhất một mình hắn phiêu du giữa vũ trụ lung linh huyền ảo này... Quân Tà chợt cảm thấy mình như một U linh phiêu dạt, hoặc đang mộng du, bàn chân đạp lên dòng nước mưa xoắn xuýt nhưng âm thanh lại vọng đến từ nơi thật xa xăm. Cái cảm giác quỷ dị này khiến một sát thủ lãnh huyết như Quân Tà cũng không khỏi cảm thấy yếu ớt, vô lực.
Đột nhiên phía trước bỗng tối sầm đi. Lúc này hắn mới phát hiện bản thân không biết tự lúc nào đã rời khỏi đại lộ, bước vào một ngõ hẻm u tịch. Giữa màn mưa trắng xóa hiện lên tấm biển hình cá của một tửu quán đang lay động dưới cành trúc, từ bên trong truyền ra hương rượu nồng nàn.
"Để giải mối ưu sầu, duy hữu Đỗ Khang!"
Tiêu sầu, chỉ có tửu! Quân Tà do dự một khắc, liền bước vào tửu điếm. Trong tửu điếm vắng tanh, chỉ vỏn vẹn bốn năm cái bàn, không một bóng người. Mưa lớn như vậy, tửu điếm vốn đã tiêu điều, huống hồ lại là một quán nằm sâu trong con ngõ hẻo lánh thế này? Trong ánh sáng mờ ảo, bóng một nhân ảnh đầu đội nón tre lặng lẽ ngồi đó, độc ẩm một mình. Dáng vẻ tự tìm niềm vui nhưng lại càng tăng thêm nỗi cô độc, tịch mịch.
Quân Tà tùy ý gọi hai món khai vị, một vò rượu, rồi ngồi vào một bàn trong góc, tự rót rượu độc ẩm.
Mưa lớn, tiểu điếm, độc hành nhân.
Chén này, ta kính những kẻ đã chết dưới tay ta ở kiếp trước. Thật ngại quá, các ngươi vĩnh viễn không còn cơ hội báo thù! Cạn!
Chén này, ta kính những kẻ ta sẽ giết ở kiếp này. Ngại quá, các ngươi nhất định phải chết! Cạn!
Chén này, kính sư phụ và các sư muội của ta. Chúc các ngươi hành sự thuận lợi, sớm ngày giải nghệ, an hưởng cuộc đời còn lại.
Chén này, kính...
Quân Tà ngồi dốc cạn từng chén rượu, vô thanh vô tức, nhưng lại đem tất cả tình cảm, ưu sầu, cô đơn chôn sâu theo từng chén rượu. Từng giọt rượu nóng bỏng trôi tuột xuống cổ họng. Từ nay về sau, trên thế giới này, ta là Quân Mạc Tà. Quân Tà chỉ là cái tên của đệ nhất sát thủ ở kiếp trước mà thôi.
Tửu ở tiểu điếm này hiển nhiên chẳng phải danh tửu, thậm chí còn nhạt như nước. Với một người sành tửu như Quân Tà, thứ rượu này khó lòng nuốt trôi. Nhưng giờ phút này, lòng Quân Tà lại không màng đến vị rượu dở. Dù có dâng tiên tửu, hắn cũng chẳng cảm thấy gì. Cảm giác duy nhất lúc này, là vị chua xót, đắng chát pha lẫn chút thẫn thờ...
Giữa thế giới xa lạ này, hắn cảm thấy yếu ớt đến lạ thường, chỉ muốn phóng túng một lần duy nhất này thôi. Từ nay về sau, con đường của Tà Quân sẽ là con đường máu và sắt. Từ nay về sau, xương chất thành núi, máu chảy thành biển, tạo nên Tà Quân cái thế thanh danh!
Dị Thế Tà Quân Duy Ngã Mạc Tà!
Thêm một chén rượu nữa, nhưng Quân Tà vẫn không mảy may cảm thấy say. Từng chén, từng chén cạn sạch...
Quân Tà không hay biết, hành vi quái dị của mình cùng những kẻ xung quanh khác biệt đến nhường nào. Dường như giữa thiên địa mịt mờ này, hắn đã bị ngăn cách khỏi vạn vật. Một người độc lập, hòa cùng màn mưa gió ngoài thiên địa, như hai thế giới hoàn toàn tách biệt. Cái tư thái độc lập, cô độc, tiêu sái đứng nhìn phong vân, cô độc tịch mịch ấy hòa tan với hắn, tạo thành một chỉnh thể hoàn mỹ. Chỉ lúc này, Quân Tà mới chính là Quân Tà. Là đệ nhất sát thủ thần bí, chứ không phải Quân Mạc Tà.
Vị khách duy nhất trong quán, dưới ánh đèn dầu leo lét, chỉ liếc nhìn Quân Tà một cái, nhưng ánh mắt lại không thể rời đi. Nhìn dáng vẻ bất cần, động tác nâng chén độc ẩm tiêu sái mà cô đơn, khí độ xuất trần ấy, rõ ràng không phải là người tầm thường, khiến hắn vô cùng hiếu kỳ.
Quân Tà không biết mình đã uống bao nhiêu chén rượu. Hắn máy móc nâng chén rượu lên, định dốc cạn thì bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nói:
- Huynh đài tửu lượng quả thực phi phàm. Hôm nay mưa gió bão bùng, tiểu điếm này chỉ có ta và huynh đài, coi như hữu duyên tương ngộ, chi bằng cùng nhau đối ẩm một phen? Huynh đài thấy sao?
Quân Tà ngẩng đầu nhìn thấy vị khách đó đã bỏ nón tre xuống. Khuôn mặt ngũ quan đoan chính, toát lên vẻ uy nghiêm, không giận mà tự sinh uy. Ánh mắt ôn nhuận như nước, đang mỉm cười nhìn hắn. Quân Tà cười ha hả, vươn tay tháo nón tre, tùy tiện vắt ra sau lưng, cười nói:
- Thu phong thu vũ sầu sát nhân... Đã tương ngộ tại tiểu điếm này, cũng coi như hữu duyên. Cùng nhau đối ẩm thì có gì không được? Mời!
Người nọ không ngờ Quân Tà lại trẻ tuổi đến vậy, bất giác khẽ ngẩn người, đáp:
- Nếu đã vậy, cung kính không bằng tuân mệnh.
Nói rồi, liền gọi tiểu nhị chuẩn bị vài món mồi nhắm, mang thêm hai vò hảo tửu. Rồi tự mình bưng chén đến ngồi đối diện Quân Tà, cười hỏi:
- Ở kinh thành này, thanh niên phong nhã như huynh đệ quả là hiếm thấy. Không biết tiểu huynh đệ là hậu nhân của danh môn vọng tộc nào?
- Hậu nhân danh gia?
Quân Tà nhếch miệng cười, khinh thường nói:
- Thế sự phù vân, lang bạt nhân gian, cần gì phải biết thân phận! Chẳng lẽ trong mắt huynh đài, chỉ có hậu nhân danh môn mới có thể có phong thái lỗi lạc sao?
- Ồ? Ha ha. Quả nhiên là ta đã lỡ lời. Ha ha. Để ta tự phạt một chén!
Vị trung niên kia nâng chén rượu lên, một hơi uống cạn, động tác nhẹ nhàng như hành vân lưu thủy. Quân Tà nhìn biểu hiện ấy, đã biết đây tuyệt không phải nhân vật tầm thường, chỉ riêng ánh mắt phú quý bức nhân, động tác tiêu sái tự nhiên kia đã đủ chứng tỏ. Lại thêm vài cỗ tinh thần ẩn hiện dò xét quanh tiểu điếm, hiển nhiên đó là hộ vệ của hắn. Chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ thấy người này có địa vị cực cao, lại không hề kiêu ngạo, thoải mái nhận lỗi, thậm chí còn mỉm cười tự phạt. Ánh mắt Quân Tà nhìn hắn cũng vì thế mà thay đổi đôi chút. Cảm thấy một nhân vật như vậy cùng mình đối ẩm, cũng không coi là bôi nhọ thanh danh bản thân.
- Xin hỏi cao tính đại danh của tiểu huynh đệ?
Người kia bưng chén rượu, nhìn Quân Tà hỏi. Sự lạnh lẽo cô độc đến hoàn mỹ của Quân Tà khiến người này cảm thấy hứng thú tột cùng.
Dị Thế Tà QuânTác giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nocturne - Một Kí Ức Đẹp