Dịch Giả: Thiên Hương
Những lời này của Quân Tà tuy nói rất nhỏ, nhưng lọt vào tai Quân Vô Ý lại giống như tiếng sét đánh ngang trời.
Bỗng nhiên, ánh mắt Quân Vô Ý mở lớn, cả người đột nhiên tỏa ra một tầng hào quang mờ ảo, khiến người khác khó mà nhìn rõ. Trên người bộc phát ra một cỗ khí thế cường đại, hắn vội vàng nắm lấy tay Quân Tà:
- Mạc Tà, chẳng lẽ ngươi có biện pháp chữa trị cho ta sao?
Xem ra, qua mấy năm dưỡng thương, Quân Vô Ý vẫn không ngừng tu luyện Huyền Khí tâm pháp. Tầng hào quang này chứng tỏ hắn đã là Địa Huyền sơ giai cao thủ. Với độ tuổi của hắn mà nói, cũng rất khó để đạt được trình độ như vậy.
Cả Thiên Hương thành có bao nhiêu Địa Huyền cao thủ? Quân Vô Ý có thể ở tuổi ba mươi đã đạt đến cảnh giới này, có thể nói là thiên tài ngút trời. Đó còn là khi kinh mạch nửa người của hắn bị thương. Nếu không có khuyết điểm đó, e rằng thực lực của hắn đã tiến vào cảnh giới cao thâm hơn rồi.
Cánh tay Quân Tà vang lên tiếng "răng rắc", do lực lượng cường đại của Quân Vô Ý tác động mà phát ra âm thanh, thế nhưng thần sắc của hắn vẫn lạnh nhạt như không, tựa hồ đó không phải da thịt của chính mình, không hề cảm thấy đau đớn chút nào, chỉ mỉm cười nói:
- Hy vọng không lớn, nhưng có thể thử một lần.
Quân Vô Ý choàng tỉnh, vội vàng buông lỏng tay ra. Nhìn bàn tay mình, trên mặt hắn hiện lên vẻ khó hiểu:
- Ngươi không đau sao? Tại sao lại không kêu lên?
- Đau chứ!
Quân Tà lạnh nhạt nói:
- Nhưng kêu có hết đau không? Nếu có thể hết đau, cháu nhất định sẽ kêu gào lên. Đáng tiếc... không thể!
Nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt như vậy của Quân Tà, Quân Vô Ý ngẩn người. Hắn nhìn thật sâu vào Quân Tà, rồi đột nhiên cười to:
- Ha ha! Ta bây giờ có chút niềm tin ngươi có bản lĩnh chữa trị bệnh cho ta.
Đứa cháu này dường như không còn giống trước kia nữa rồi...
- Điều cần làm bây giờ là mỗi sáng sớm phải để hạ nhân xoa bóp toàn thân, tốt nhất là người có chút võ công, xoa bóp dọc theo kinh mạch, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào. Sau đó, mỗi tối phải ngâm nước nóng một canh giờ. Hai việc này phải liên tục, không được gián đoạn. Trong thời gian này, cháu sẽ chuẩn bị. Qua một thời gian ngắn là có thể bắt đầu chữa trị. Ngài thấy sao?
Quân Tà cười cười nói.
Tâm trạng của Quân Vô Ý dần dần bình tĩnh trở lại:
- Tốt! Mạc Tà. Tam thúc ta sẽ tin ngươi một lần!
Hai tay Quân Vô Ý chậm rãi nắm chặt, hắn nói:
- Nếu không được thì ta cũng phải thử!
Có một câu hắn không nói ra: "Ngay cả khi ngươi đang đùa giỡn ta thì ta cũng phải làm..."
Có một hy vọng đương nhiên tốt hơn nhiều so với không có hy vọng nào.
- Những năm gần đây chẳng lẽ Tam thúc không gọi Dược Sư đến sao?
Quân Tà lấy làm lạ. Sau khi kiểm tra tình trạng cơ thể Quân Vô Ý xong, hắn thấy không hề lạc quan chút nào. Kinh mạch phần eo đều bị phong bế. Hơn nữa, trong đó còn có một loại độc tố đang dần dần ăn mòn kinh mạch. Nếu không phải mấy năm nay dưỡng thương tốt, thì cơ thể sớm đã héo rũ, hoàn toàn phế đi, không thể nào khôi phục lại được nữa. Thế nhưng, với căn bệnh này, dù Y Sư cao minh không thể chữa khỏi thì cũng phải nhìn ra tình trạng bệnh chứ.
- Có chứ! Tất cả những Dược Sư có danh tiếng trong đế quốc đều từng đến xem. Ta bị người khác dùng thủ đoạn âm độc phong bế kinh mạch, lại bị hạ một loại độc dược vô danh cực kỳ quỷ dị, khiến ta sống dở chết dở.
Quân Vô Ý oán hận nói:
- Phụ thân từng thử nhiều lần nhưng không thể hóa giải được thủ đoạn phong tỏa âm độc kia. Về phần độc dược vô danh ấy lại không có thuốc nào giải được. Chỉ có một phương pháp chữa trị cho ta là dùng Huyền Khí bức ép ra.
- Đó là...
Quân Tà hỏi nửa chừng liền dừng lại.
- Kẻ ám toán ta mười năm trước đã là Thiên Phẩm cao thủ. Nếu muốn giải khai phong ấn của hắn và bức ép kịch độc ra, phải nhờ đến Chí Tôn Thần Huyền cường giả toàn lực ra tay mới được. Mà cường giả Chí Tôn Thần Huyền chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, thường thì thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất khó gặp. Càng huống hồ, sau khi chữa trị cho ta, người đó sẽ chịu ảnh hưởng của kịch độc, khiến vị Chí Tôn Thần Huyền này hao tổn hơn nửa công lực, vĩnh viễn không thể khôi phục.
Quân Vô Ý cười bi tráng một tiếng:
- Có Chí Tôn Thần Huyền nào sẽ vì ta mà hy sinh lớn vậy không? Mạc Tà, tu luyện đến Chí Tôn Thần Huyền còn khó hơn lên trời. Ai sẽ vì người khác mà giảm hơn nửa tu vi của mình đây?
- Thật tàn nhẫn! Khiến người khác biết rõ có hy vọng chữa trị, nhưng kỳ thực lại chẳng khác nào không có hy vọng...
Quân Tà lắc đầu thở dài:
- Xem ra kẻ này rất hận Tam thúc. Dùng thủ đoạn âm độc này để hành hạ ngài. Mục đích của hắn là muốn ngài sống dở chết dở.
Dừng lại một chút, hắn đột nhiên hỏi:
- Kẻ kia chính là kẻ thù của Quân gia ta sao?
- Mạc Tà... Ngươi từ đâu biết được phương pháp trị liệu cho ta?
Đối với vấn đề này, ánh mắt Quân Vô Ý chỉ chợt lóe lên một tia đau xót. Hắn cố gắng không nhắc đến đề tài đó mà chỉ nhìn Quân Tà từ trên xuống dưới:
- Hôm nay ngươi như đã thay đổi thành một người khác vậy!
Quân Tà thầm đổ mồ hôi lạnh. Hắn nói:
- Nỗi khổ của Tam thúc thật ra đều khắc sâu trong lòng cháu... Cháu cũng là do vô tình biết được mà thôi, hơn nữa phương pháp này rất hiệu quả. Tam thúc, chuyện này ngài đừng nói ra ngoài. Thật ra cháu hy vọng Tam thúc sớm bình phục cũng là vì cháu. Sau này Tam thúc khỏe lại, cháu mới có thể an ổn làm một nhị thế tổ. Ha ha...
- Tiểu tử thúi!
Quân Vô Ý cười mắng một câu, nhưng thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm nghị:
- Mạc Tà. Dù thành công hay không, Tam thúc cũng sẽ nhận lấy ân tình này của ngươi!
- Tam thúc. Ngài cứ chờ để che gió che mưa cho cháu làm một nhị thế tổ đi. Ha ha...
Sau khi kiểm tra một lần nữa, trong lòng Quân Tà càng thêm tự tin:
"Chỉ cần có thể luyện được một chút Nội Lực của kiếp trước, sau đó lấy thuật châm cứu độc môn rồi tìm thêm hai vị thuốc khác phối hợp vào là có thể chữa khỏi!"
Sở dĩ hắn cho Quân Vô Ý dùng vài loại phương pháp chậm rãi khôi phục lại ban đầu là vì Quân Tà có lý do riêng. Bởi vì hiện tại hắn không có chút Nội Lực nào cả. Mà khi dùng châm cứu, phải có Nội Lực để chống đỡ mới được.
Đôi mắt Quân Vô Ý sáng rực lên khi nghe được những lời nói đầy tự tin này của Quân Tà:
- Mạc Tà, ngươi chỉ có tu vi Tam Phẩm Huyền Khí mà thôi. Cho dù so với người thường cũng chỉ mạnh hơn một chút, nhưng bị ta dùng lực lên cánh tay mà mặt không biến sắc chút nào. Khả năng nhẫn nại và chịu đựng như vậy thì không thể chỉ là một nhị thế tổ tầm thường...
Một chưởng vừa rồi tuy không dùng toàn lực, nhưng một chưởng của Địa Huyền cao thủ thì người thường làm sao có thể chịu đựng nổi? E rằng ngay cả Kim Huyền cao thủ cũng phải nhíu mày, nhưng Quân Tà chỉ là người có tu vi Tam Phẩm Huyền Khí lại có thể thừa nhận, thậm chí còn không vận dụng Huyền Khí thấp kém của mình để chống cự!
Dưới một chưởng kia, Quân Vô Ý là người rõ ràng nhất sự thống khổ mà Quân Tà phải chịu đựng. Hơn nữa, dưới tình huống không chút đề phòng lại nhận lấy một chưởng này mà không hề biến sắc. Cái tâm tính này...
Đáng tiếc! Nhìn Quân Tà, trong lòng Quân Vô Ý thở dài một tiếng. Đáng tiếc tuổi của Quân Tà hiện tại đã quá lớn. Cho dù bây giờ có cố gắng tu luyện Huyền Khí cũng không thể nào đạt được cảnh giới cao hơn. Với tâm tính kiên nhẫn của hắn mà xem, e rằng Quân gia sẽ xuất hiện một cường giả...
Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Sơn Hà Tế