Logo
Trang chủ
Chương 53: Gặp lại Tiểu Nghệ

Chương 53: Gặp lại Tiểu Nghệ

Đọc to

Người dịch: KobayashiMidori.

- Ồ!Đường lão thái gia nheo mắt, ánh tinh quang lóe lên trong đó:- Nói tiếp!

- Hết rồi ạ!Đường Nguyên quýnh quáng đáp bừa.

- Hết? Đồ khốn, nói đến chỗ then chốt lại bảo là hết rồi? Muốn chết hả!Đường lão thái gia giận tím mặt, vọt tới sút một cước vào mông hắn:- Chỉ chút chuyện vặt đó mà dám nói có liên quan tới Tần Hổ của Bắc Thành bang sao? Chuyện này rốt cuộc là thế nào, kể lại rõ ràng cho ta. Nếu còn chút hàm hồ, ta sẽ trực tiếp lột tấm da béo của ngươi!

Đường Nguyên đành chịu, biết không thể lừa dối lão gia tử được nữa, đành phải thuật lại ngọn ngành câu chuyện. Đường lão gia tử nheo mắt lắng nghe, nghe tới lúc Quân Tà nói Bắc Thành bang là mối nghi ngờ lớn, liền cắt ngang hỏi một câu:- Tên tiểu tử hỗn đản Quân Tà kia có cừu oán gì với Bắc Thành bang không?

- Ặc? Không! Không có, nếu như hắn thật sự có cừu oán với Bắc Thành bang. Với tính tình của hắn, Bắc Thành bang e rằng đã sớm bị hắn diệt đến mười mấy lần rồi. Làm gì còn có thể tồn tại đến tận bây giờ?Đường Nguyên vội vàng phủ nhận.

- Nếu đã như vậy, chắc hẳn Quân Tà không phải cố ý hãm hại, mà với khả năng của Quân gia, cũng không cần phải đẩy trách nhiệm sang phía ta. Bất quá tiểu tử Quân Tà kia, ta thực sự không tin được, hiển nhiên với tầm cỡ tiểu tử này, không thể nghĩ ra thủ đoạn hại người cao minh đến thế.Đường lão gia tử vuốt chòm râu, trầm tư nói.

- Nhưng... Ông nội à, Huyền Đan đối với Đường gia chúng ta vô cùng quan trọng. Giờ đây ở thời khắc mấu chốt này chúng ta thà tin là có, chứ không thể không tin.Đường Nguyên thấy kế hoạch sắp đổ bể đến nơi, vội vàng nói thêm.

- Không sai! Đúng là thà tin việc này có, còn hơn là không tin. Huống hồ đó chỉ là một bang phái xã hội đen, đụng đến cũng chẳng sao cả. Cứ xem như vì dân trừ hại!Đường lão gia tử đứng bật dậy.

"Nếu chỉ dựa vào chừng ấy mà cho là Bắc Thành bang có liên quan đến chuyện này, thì có phần quá miễn cưỡng. Bất quá gần đây, mấy đại bang phái ở kinh thành cũng có chút xáo động. Nhất là Bắc Thành bang này, nghe nói tích lũy không ít tội ác. Mà chuyện Huyền Đan này cũng đã đến tai các bang phái này rồi. Vậy thì trước hết cứ tóm Bắc Thành bang hỏi vài câu, vẫn có thể coi như là một cách." Đường lão thái gia thầm nghĩ trong lòng, thực tình cũng không ôm hy vọng nhiều. Chẳng qua là thực sự không còn cách nào khác, có chút hy vọng như vậy, cũng phải dò xét.

- Truyền lệnh của ta, tất cả Cửu phẩm Huyền giả trong phủ lập tức tập hợp, tối nay liền ra tay khiến bọn chúng không kịp trở tay. Nhớ kỹ, nếu sự tình chưa có kết quả, không được tùy ý giết người; toàn bộ đều phải bắt sống về. Sau khi thẩm vấn, báo cáo lại cho ta.

- Rõ!Đường Nguyên vui mừng quá đỗi, kế sách của Quân tam thiếu gia quả nhiên vô cùng hiệu nghiệm. Giờ ông nội đối xử với ta đã khác rồi ha ha...

Quân Tà bày ra chuyện này, căn bản là do nhìn Bắc Thành bang không thuận mắt. Tà Quân đã ngứa mắt thì đương nhiên bọn chúng làm gì có thể sống yên ổn. Nhưng chính mình động thủ, thì sẽ có vấn đề, cho nên mới đẩy sang Đường gia. Đường Nguyên chấp nhận chuyện này, cũng chỉ để cuộc sống của mình được thoải mái hơn một chút, chứ cảnh tượng bị mọi người trong gia đình la mắng như một con chuột thực sự quá thê thảm. Đường lão gia tử chấp nhận chuyện này, chẳng qua bấu víu vào chút hy vọng mong manh. Mặc dù nó mịt mờ, nhưng có hy vọng chung quy vẫn dễ chịu hơn so với không có gì. Chưa kể tiện tay lại có thể giương cao chiêu bài vì dân trừ hại, dù kết quả sự tình ra sao, chỉ cần sau đó đem tội danh của Bắc Thành bang công bố ra ngoài, danh tiếng Đường gia sẽ vang xa hơn, ít nhất bách tính bình dân sẽ không ít người ủng hộ. Hơn nữa Bắc Thành bang chẳng qua là một bang yếu nhất trong sáu đại bang phái, cũng không có chỗ dựa; đụng đến, cũng chẳng cần cố kỵ gì. Đương nhiên, nếu vạn nhất có tin tức gì đó, thì đó càng là niềm vui ngoài ý muốn.

Nhưng, vô luận là Quân Tà, hay là Đường Nguyên, hay là Đường lão thái gia, cũng không biết, lần hành động này, chính là Danh phù kỳ thực, quả thật chó ngáp phải ruồi. Hơn nữa đây còn là bất thình lình tập kích, đánh úp bất ngờ. Kết quả ra sao, thì phải chờ xem tối hôm nay. Mà Lý Du Nhiên lệnh cho Tần Hổ sắp xếp lễ vật để tặng cho Quân Tà, bây giờ cũng vừa mới truyền tới tai Tần Hổ. Nhưng với hành động như Lôi Đình Vạn Quân của Đường lão gia tử...

Có lẽ đây lại là một kế hoạch chết non, hơn nữa lại không hề có dấu hiệu báo trước. Mà nguyên nhân chỉ vì hai tên công tử bột, một tên muốn trừng trị người khác, một kẻ muốn thoát khỏi tình cảnh khó xử của bản thân, hai kẻ ăn chơi trác táng, lại may mắn phá hủy kế hoạch kín như áo trời của Lý Du Nhiên…

Chẳng lẽ đây là Thiên ý?

Quân Tà chậm rãi đi trên đường, mặt tiền cửa hàng Thần Binh Phổ, đã ngay trước mắt. Ngay tại cửa chính lại dừng một chiếc xe ngựa treo rèm gấm tua rua bay phấp phới, có chút xa hoa. Hoa văn trên xe ngựa, chính là hai thanh kiếm đan chéo. Đây là gia huy độc đáo của Độc Cô thế gia. Đó là người của Độc Cô thế gia. Quân Tà khẽ giật mình, nhưng cũng không thèm để ý, thong thả tiêu sái bước vào trong, nếu là tên hoàn khố Quân Mạc Tà thì sẽ kiêng dè người của Độc Cô gia vài phần, nhưng Quân Tà là ai chứ, Tà Quân há có thể để tâm đến Độc Cô gia.

- Vị công tử này, xin hỏi ngài muốn mua loại binh khí gì?Mới vừa vào cửa tiệm, một trung niên nhân liền bước ra đón, công tử ở kinh thành giống như Quân Tà không phải là ít, mà các công tử như thế cũng đều thích, đeo một thanh đao kiếm lộng lẫy gì gì đó, nhưng cũng chẳng qua chỉ có tác dụng như đồ trang sức, căn bản không thể dùng để chém giết. Loại binh khí đó mà mang ra thực chiến, chắc phải tính giá giảm rất lớn mới có người mua.

- Ta không muốn mua binh khí có sẵn, ta chỉ muốn hỏi một chút, các ngươi có Hàn thiết hay không? Tiền bạc không thành vấn đề!Quân Tà cười cười nói, làm ra vẻ khoe khoang.

Người nọ hai mắt sáng rực, nghĩ thầm, mẹ nó chứ nhìn mặt ngươi rõ ràng là một tay ăn chơi đàng điếm, lẽ nào lại là hành gia sao? Nghĩ rồi, hắn khẽ đảo mắt, chăm chú nhìn Quân Tà một hồi, nói:- Thì ra công tử là một hành gia! Bất quá tiểu điếm tạm thời không có loại sắt hiếm thấy kia. Không biết thứ sắt luyện hơn trăm lần có thể đáp ứng yêu cầu của công tử không?

Quân Tà cười ha hả, nói:- Nếu thực sự là Bách luyện... thật ra thì cũng được, bất quá sắt luyện hơn trăm lần theo lời ngươi nói… Là Bách luyện thật sao?

Trung niên nhân sắc mặt tỏ vẻ xấu hổ, nói:- Công tử quả nhiên đúng là hành gia, tại hạ không dám lừa gạt. Sắt Bách luyện của bổn điếm tuy rằng phần lớn cũng chỉ là luyện hơn mười lần, nhưng chất sắt quả thật không tệ, phóng tầm mắt nhìn khắp thiên hạ, cũng có chút danh tiếng.

- Chỉ luyện hơn mười lần... Ta hiểu rồi, vậy Huyền thiết thì có không?Quân Tà thở dài. Rõ thật là xui xẻo. Nơi này chẳng lẽ còn lạc hậu hơn Địa Cầu tới vạn năm sao? Trông cậy vào kỹ thuật rèn của bọn họ, e rằng không có hy vọng gì, để xem có thứ kim loại nào đặc biệt không. Mà nói đến kim loại, Huyền thiết cũng là một lựa chọn.

- Dạ, cũng không có...Trung niên nhân lau mồ hôi. Thôi chết tiệt, sao hôm nay khách hàng toàn hỏi những thứ có thể ngộ mà không thể cầu thế này? Đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói:- Bất quá mấy ngày hôm trước vừa chuyển đến một khối Vẫn thạch, không biết có hợp ý công tử không?

- Vẫn thạch?Quân Tà đôi mắt sáng rực:- Mau dẫn ta đi xem!

Ban đầu thử hỏi Huyền thiết, cũng chỉ là thử vận may, mặc dù cũng không có. Nhưng giờ đây bất ngờ lại biết được tin tức về Vẫn thạch, Huyền thiết tuy khó có được, nhưng Vẫn thạch lại càng khó cầu hơn, số phận ta không ngờ vẫn đỏ như máu vậy! Hì hì.

Đi theo phía sau người trung niên kia, Quân Tà đi xuyên qua cửa hàng, đi đến nhà kho phía sau. Còn chưa đi tới nhà kho, liền nghe được bên trong truyền đến một thanh âm trong trẻo: "... Tốt! Ta lấy khối Vẫn thạch này."

Chủ nhân của thanh âm kia lại là một trong số ít người mà tên Quân Mạc Tà rất kiêng kị - Độc Cô thế gia, Độc Cô Tiểu Nghệ! Sao lại ở đâu cũng có thể chạm mặt cô nàng này, thật là tà môn vậy!

Quân Tà trong lòng bối rối, sải bước đi vào cửa, không đợi có người lên tiếng, vội mở miệng:- Ha ha ha... Độc Cô tiểu thư, chúng ta thật là có duyên, ngay cả ở nơi này mà cũng gặp được.

- Là ngươi? Quân Mạc Tà?Độc Cô Tiểu Nghệ vừa xoay đầu, đảo đôi mắt tuyệt đẹp, ưỡn ngực lên:- Quân Mạc Tà, ngươi cũng thật tà môn quá! Đến đây mà cũng có thể gặp tên phá gia chi tử nhà ngươi, giống hệt như thứ quỷ sứ âm hồn bất tán, thực sự là quá kỳ quái!?Nàng đột nhiên nhảy phốc tới gần Quân Tà, hung tợn hỏi:- Quân Mạc Tà, có phải ngươi đang bám theo ta không hả?

Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đêm Tây Nguyên - Dưới ánh trăng khuya
Quay lại truyện Dị Thế Tà Quân
BÌNH LUẬN