Độc Cô Tiểu Nghệ rốt cuộc đã hiểu ra, mục tiêu của Quân Mạc Tà chính là khối vẫn thạch kia. Hắn chỉ sợ nàng tiên hạ thủ vi cường nên mới vội vàng trả tiền thay nàng. Giờ tiền bạc đã giao xong, dĩ nhiên hắn muốn đẩy cho nàng khối tinh thiết thô kia.
Sắt vụn ư? Ngươi tìm cho ta thử xem có thứ sắt vụn nào như thế này không! Tên Quân Mạc Tà đáng ghét! Hắn muốn trả tiền thay nàng, hòng chiếm đoạt khối vẫn thạch từ trên trời rơi xuống kia làm của riêng. Khiến nàng nhất thời hồ đồ, không kịp nhận ra.
"Quân Mạc Tà!"
Độc Cô Tiểu Nghệ thét lên một tiếng, đôi mắt ngập lửa trừng lớn: "Ngươi muốn chết sao?"
"Oan uổng quá!"
Quân Tà trưng ra vẻ mặt bảy phần vô tội, ba phần bất cần, nhún nhún vai, xoè tay ra: "Độc Cô tiểu thư à, sao nàng lại nói vậy? Ở đây có hai khối, ta đã nhường nàng khối lớn hơn rồi, nàng còn muốn thế nào nữa? Vật nàng muốn mua, ta cũng đã trả tiền, vậy mà nàng lại nói ta đây muốn tìm cái chết... Ta... ta... ta thật sự oan ức quá!"
"Ngươi... Tốt, tốt, tốt! Quân Mạc Tà, ngươi thâm sâu quá! Đã thế, ngươi hãy đợi đấy, nếu có ngày rơi vào tay ta, ta quyết không tha cho ngươi!"
Ngực Độc Cô Tiểu Nghệ phập phồng kịch liệt, tức giận cơ hồ suýt nữa bật khóc. Nàng mím chặt đôi môi căng mọng, cả người run rẩy, nước mắt lưng tròng, cuối cùng không kìm được bật khóc nức nở.
Quân Tà có chút xấu hổ. Dù sao Độc Cô Tiểu Nghệ người ta cũng đến trước, chính mình lại dùng thủ đoạn xấu xa chiếm đoạt, lợi dụng sơ hở để chiếm lợi của một tiểu cô nương. Thật sự là có phần áy náy, liền khẽ cau mày, đoạn an ủi: "Khóc gì chứ? Cùng lắm là chờ lúc ta luyện chế binh khí, sẽ làm cho nàng một thanh bảo đao, lại đích thân mang đến phủ cho nàng, vậy có được chưa?"
"Ai thèm đao của ngươi!?"
Độc Cô Tiểu Nghệ không biết lời Quân Tà nói lại là một lời hứa hẹn, vẫn còn cho rằng Quân Tà đang chế nhạo mình. Nàng tức giận giậm chân thình thịch, cuối cùng nức nở quay đi, trong lòng ủy khuất vô cùng: "Khối tinh thiết này rõ ràng là của ta mà... ô ô..."
Nói đúng ra, Độc Cô Tiểu Nghệ cũng không phải khóc vì khối vẫn thạch kia. Vẫn thạch mặc dù trân quý, nhưng với thực lực của Độc Cô gia, chỉ cần tốn công tìm kiếm, việc có được một khối cũng không phải chuyện quá khó khăn. Nguyên nhân chính khiến Tiểu Nghệ khóc, chủ yếu là vì tên Quân Mạc Tà đáng ghét này, với vẻ mặt công tử quyền quý, ngay cả nói cũng không để người ta nói xong, liền nhanh chóng cuỗm luôn hai khối tinh thiết. Hắn cố ý làm loạn mọi chuyện, rồi còn cố tình đưa cho nàng khối kia. Chưa kể còn bị hắn làm bộ làm tịch nói rằng: "Của nàng lớn, của ta nhỏ" – khiến nàng tức đến nổ phổi. Chẳng lẽ lớn nhỏ lại có thể quyết định giá trị tốt xấu ư? Đương nhiên, tức giận nhất là, nàng lại một lần nhìn lầm, lại một lần nữa bị vẻ giả dối của hắn mê hoặc. Nước mắt nàng rơi thánh thót như châu ngọc, Độc Cô Tiểu Nghệ thực sự rất thương tâm. Nhưng người này lại giống như một khúc gỗ đứng ở nơi đó, không thèm tới an ủi một chút. Độc Cô Tiểu Nghệ càng bực bội, cái miệng nhỏ nhắn lại hé ra, ô ô khóc lớn hơn.
"Ặc, đừng khóc nữa, nhìn xem khuôn mặt nàng khi khóc kìa, thật khó coi đó!" Quân Tà cau mày nhíu mắt, lại mở miệng an ủi.
"Ta muốn khóc! Không cần ngươi bận tâm! Ngươi... ngươi... ô... ngươi nói ai khó coi!?"
Phụ nữ vốn kiêng kỵ nhất từ "khó coi" này, quả nhiên điều này không gì có thể nhịn được. Nam nhân có thể bỏ qua nhưng nữ nhân thì không! Độc Cô Tiểu Nghệ đột nhiên ngừng khóc, hung dữ nhìn Quân Tà. Nhất thời, lửa giận bốc lên, trong lòng sinh ác ý, nàng đột nhiên thoáng chốc chụp lấy cánh tay Quân Tà, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cắn phập một cái, sau đó liền buông ra, rồi khóc lớn hơn nữa.
"Ui da..."
Cơ mặt Quân Tà co giật, nghiến răng ken két, khàn giọng nói: "Ta... mẹ kiếp!"
Độc Cô Tiểu Nghệ trừng đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn hắn, nghẹn ngào nói: "Ngươi... ngươi nói cái gì?"
Nàng cũng không nghe rõ. Quân Tà buông tay, một dấu răng hằn rõ, đau chết ta rồi! Độc Cô Tiểu Nghệ lại khóc toáng lên. Quân Tà gãi gãi đầu, nhún vai, hai tay xoè ra, thật sự hết cách.
Kiếp trước Quân Tà là một sát thủ, vốn rất ít khi tiếp xúc qua cái gì gọi là phong hoa tuyết nguyệt. Nếu có nhu cầu gì, cũng là dùng vàng bạc trực tiếp "đè bẹp" mỹ nhân... Ách, xong việc phủi mông bỏ đi, ai về nhà nấy, không chút liên quan. Đối với tâm tư của con gái, hắn có thể nói là chẳng biết gì sất, càng không có hứng thú lừa gạt nữ hài tử này. Cho nên thấy Độc Cô Tiểu Nghệ khóc rất thương tâm, hắn cũng không thèm để ý tới, đơn giản là quẳng việc này sang một bên. Lão tử mặc kệ, muốn khóc thì cứ khóc đi, ông đây không rảnh rỗi.
Hắn ngồi xổm cẩn thận kiểm tra khối vẫn thạch từ trên trời rơi xuống kia, càng xem càng hài lòng. Đưa tay nhấc lên, nhìn bề ngoài chỉ lớn hơn một chút so với quả bóng rổ, thế nhưng trọng lượng lại hơn hai trăm cân. Quân Tà khẽ tặc lưỡi hai tiếng, vô cùng hài lòng. Nếu dùng khối vẫn thạch này rèn ra phi đao, tất nhiên là vô kiên bất tồi! Lần này thực sự là nhặt được báu vật rồi, mặc dù thủ đoạn có hơi bất chính.
Đang trong cơn say mê, bỗng nhiên thấy phía sau lưng truyền đến đau nhói, đầu suýt đập vào khối vẫn thạch. Chỉ nghe Độc Cô Tiểu Nghệ đang đứng một bên khóc rất thương tâm, bỗng rảo bước chạy vội ra ngoài, chỉ còn lại một chuỗi châu lệ lấp lánh trên mặt đất.
Nguyên lai Độc Cô Tiểu Nghệ thấy Quân Tà dĩ nhiên hoàn toàn không để ý tới mình, quay đầu nhìn vẫn thạch, càng thêm ủy khuất đến cực điểm. Trong lúc hắn đang say sưa ngắm nghía, nàng liền tặng hắn một cước vào mông, đoạn ôm mặt khóc chạy đi.
Quân Tà xoa xoa mông đau, có chút căm tức. Nhìn thấy bóng dáng Độc Cô Tiểu Nghệ cũng đã không còn, Quân Tà thở phào một cái, lẩm nhẩm mắng hai câu: "Cái con bé nanh nọc này! Nếu ngươi rơi vào trong tay ta, ta sẽ khiến ngươi biết thế nào là khổ sở, hừ hừ hừ..."
Kỳ thực, công lực hiện tại Quân Tà dù chưa uyên thâm bằng Độc Cô Tiểu Nghệ, nhưng nếu như thực sự quyết đấu sinh tử, Độc Cô Tiểu Nghệ kinh nghiệm thực chiến còn non kém, chắc chắn không phải đối thủ của Quân Tà. Nhưng vấn đề cũng ở chỗ này, những thứ Quân Tà tập luyện kiếp trước, tất cả đều là vừa nhanh vừa độc, thủ đoạn giết người, nhất kích đoạt mệnh. Hiện tại quen tay, cũng không ngoại lệ. Nếu là luận bàn, Quân Tà trái lại không thể phô bày thực lực chân chính, tránh để đối thủ nắm rõ chiêu thức của mình. Như các sư huynh đệ kiếp trước của Quân Tà khi yêu cầu hắn chỉ điểm đều từng nói một câu: "Đừng tìm ta chỉ điểm hay luận bàn. Ta chỉ biết giết người, không biết đánh nhau!"
Mà với Độc Cô Tiểu Nghệ, lại há có thể thật sự liều mạng với nàng? Bất luận là địa vị gia thế hay tính tình cá nhân, đều không cho phép Quân Tà ra tay giết chết Độc Cô Tiểu Nghệ! Huống hồ, Độc Cô Tiểu Nghệ mệnh danh 'Hoàn khố khắc tinh', nàng là một tiểu cô nương thiện lương, ghét ác như thù. Hơn nữa, tất cả cũng là do tên Quân Mạc Tà này ban đầu quá mức vô liêm sỉ mà thôi.
Quân Tà đứng dậy, nhìn về phía vị chưởng quỹ kia: "Lão chưởng quỹ, nếu như để khối vẫn thạch này tại chỗ các ngươi luyện chế thành binh khí, tối đa có thể luyện chế thành mấy thanh?"
Lão giả trầm ngâm chốc lát, nói: "Khối vẫn thạch này, tiểu điếm ta trước đây đã từng sơ bộ luyện chế, loại bỏ tạp chất bên ngoài rồi. Nếu tiếp tục tinh luyện, tối đa có thể làm được tam thanh, có thể đạt được mức vân hoa uốn lượn, quang hàn mịt mờ. Nếu thành binh khí, tất nhiên sẽ cực kỳ sắc bén!"
"Có thể chém sắt như chém bùn không?" Quân Tà trầm ngâm.
"Không thể!" Khóe miệng lão giả khẽ nhếch, trả lời rất thành thật. Chém sắt như chém bùn? Tiểu tử ngươi cho rằng là thứ trong truyền thuyết sao?
"Vậy mà các ngươi cũng gọi Thần Binh Phổ? Nếu như không thể chém sắt như chém bùn thì thần binh cái nỗi gì!?" Quân Tà trừng mắt, có cảm giác như bị lừa gạt.
Lão giả nhất thời thấy mình bị chụp mũ, oan ức thấu trời, vội kêu lên: "Vị công tử này, chỉ sợ ngài có chút hiểu lầm. Cái gọi là chém sắt như chém bùn kia... căn bản đều là đặc tính của thần binh trong truyền thuyết. Hơn nữa, cho dù là một thanh thần binh nhất đẳng, cũng phải nằm trong tay một vị cao thủ chân chính, mới có thể đạt được cảnh giới chém sắt như chém bùn. Cứ theo lời công tử, nếu bất kỳ thần binh bảo khí nào người thường cầm cũng có thể chém sắt như chém bùn, vậy đừng nói bổn điếm, mà phóng mắt khắp thiên hạ cũng khó tìm!"
"Ờ? Cũng có lý!"
Quân Tà bỗng nhiên nhớ tới một câu nói: "Chân khí đạt thành, cây cỏ cũng thành lợi kiếm." Không khỏi lắc đầu thầm nghĩ: "Hừ, vớ vẩn. Chờ đạt đến cảnh giới kia rồi, còn cần lợi kiếm làm gì nữa? Muốn lợi kiếm, chẳng phải là vì công phu quyền cước chưa đủ sao?"
"Thôi bỏ đi, để ta tự mình tìm cách vậy."
Quân Tà thở dài: "Ngươi sai tiểu nhị mang đến Quân phủ cho ta đi."
Thì ra là người của Quân gia! Thảo nào lại đốt tiền như vậy! Lão giả liên tục đáp ứng, lau mồ hôi trán, trong lòng thầm may mắn. Vị thiếu gia công tử bột này tuy là một kẻ hoàn khố, nhưng hôm nay lại không hề gây rối. Việc hắn tự mình tìm cách giải quyết đương nhiên là không còn gì tốt hơn, chỉ tiếc cho khối vẫn thạch lớn này. Bất quá, thứ thần binh lợi khí trong truyền thuyết như vậy, khắp thiên hạ này chưa từng có lấy một thanh. Bảo lão phu đây luyện cho ngươi, thật chẳng khác gì bảo tiểu thái giám đi kỹ viện đâu.
Nhìn bóng lưng rời đi của Quân Tà, lão đầu trong lòng oán thầm một tiếng: "Cái loại công tử ăn chơi lêu lổng như hắn mà cũng đòi tự mình đúc đao? Nếu thật sự có thể luyện ra, lão phu từ nay về sau sẽ không dùng chân đi đường nữa, lão tử sẽ dùng đầu mà đi! Mẹ kiếp!"
Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Hồi ức của một linh hồn